Trời cũng đã tối, tôi lê lết tấm thân bị đày đọa đến mỏi mệt, tinh thần bị tổn thương trầm trọng về phòng ngủ, sự thật luôn luôn quá tàn nhẫn, giấc mơ nhiều khi còn tốt đẹp hơn nhiều, cho nên giờ tốt nhất là tôi phải đi ngủ! Ngã đầu xuống chiếc gối mềm, tôi không ngừng thôi miên chính mình mau mau ngủ, thế nhưng ngay lúc tôi đang lim dim tiến vào mộng đẹp, tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi kéo tôi trở về thực tế.
Đêm hôm khuya khoắt ai mà ăn no rảnh không gì làm gọi điện cho tôi, phá giấc mộng đẹp của người ta à! Tôi cáu kỉnh chửi thầm, kéo mền trùm kím đầu không muốn nghe điện thoại, thế mà tiếng chuông véo von vang lên mãi, hết cách rồi, tôi đành phải ngồi dậy cầm điện thoại lên xem, thì nhìn thấy hai chữ “Ngải Lị” trên màn hình chớp tắt. Lạ thật, nhỏ bạn thân thấy sắc quên bạn gần đây không phải đang bận rộn hò hẹn, cùng bạn trai yêu đến chết đi sống lại hay sao? Tự nhiên gọi cho tôi làm gì chứ?
Điện thoại vừa thông, thì đã nghe tiếng Ngải Lị gào khóc thảm thiết bên kia, “Tiểu Diệp! Oa ô ô… Ô ô… Tao không muốn sống nữa!”
Tôi hoảng hồn, đem điện thoại cách xa lỗ tai mình nửa mét, hỏi, “Hả? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Tiếng khóc bên kia cũng giảm bớt, nức nở lại có chút hờn giận nói, “Là thế này, mấy ngày trước tao gặp lại nhỏ bạn học cũ cũng xem như là quen biết, nó chẳng những rất xinh đẹp, hơn nữa gia đình khác giả, công việc tiền lương cao…”
Nghe đến đó, tôi nhịn không được cắt ngang, “Con gái người ta điều kiện tốt như vậy, cho dù mày tự ti thì cần gì không muốn sống?”
Ngải Lị không nói thẳng, tiếp tục khóc sướt mướt kể rõ, “Sau đó hai tụi tao ngồi nói chuyện với nhau, lúc đó tinh thần nó rất sa sút rất buồn rầu, nó nói là nó thầm yêu một người, nhưng mà người kia đã có bạn gái, hơn nữa bạn gái của người đó nó cũng quen.”
Tôi gật đầu, nhiều chuyện hỏi theo, “À, rồi sao nữa?”
Ngải Lị hít hít mũi, tiếp tục nức nở, “Sau đó tao an ủi và cổ vũ nó, nói là điều kiện nó tốt như vậy, nếu thật lòng yêu người đó thì cứ mạnh dạn đeo đuổi, tao còn nói tình yêu là phải cạnh tranh công bằng, chỉ cần người ta chưa kết hôn thì mình sẽ còn có cơ hội, không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Nó nghe xong lời tao liền tỉnh ngộ, nói nó quyết định dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình.”
Nghe xong cái này tôi càng không hiểu, “Đây là chuyện tốt mà! Mày khóc cái gì?”
Bên kia lại bắt đầu gào khóc, “Mấu chốt là bạn trai của tao bị nó cướp đi rồi!”
Tôi, “…”
Người mà cô gái kia yêu là bạn trai của Ngải Lị! Đúng thật là tự mình tạo nghiệt triệt đường sống của mình, tự lấy đá đập vào chân, tự đào mồ chôn mình, mấy câu này chắc có thể dùng miêu tả nhỏ bạn ngốc của tôi không?
Do đó, vì Ngải Lị bị thất tình, luôn miệng phàn nàn than khổ, tôi phải tốn mấy tiếng đồng hồ để khuyên bảo trấn an…
Sáng sớm hôm sau, tôi đi làm với hai mắt tựa như mắt gấu trúc, thâm quầng cả lên, lờ mờ còn mơ ngủ. Tôi dọn dẹp tài liệu để lung tung trên bàn tổng giám đốc, lại uể oải đem vứt mấy tờ giấy trên đất, cuối cùnglấy khăn lau sạch sẽ cái bàn. Để tiết kiệm sức lực tôi ngồi xuống ghế mà lau, lại muốn tiết kiệm thêm chút sức lực, tôi kề sát cái bàn mà lau lau, lại muốn tiết kiệm thêm một chút ít ít sức lực nữa, tôi nhắm hai mắt lại lau lau, lại lại lại lau lau lau tôi ngủ mất tiêu luôn = =
Ghế da mềm mại thoải mái dễ chịu, cái bàn mát lạnh bóng loáng, tôi ngủ cực kỳ ngon, mơ mơ màng màng không biết đã qua bao lâu, tôi mới thức dậy, nhắm tịt mắt lại vươn tay duỗi lưng một cái.
Tôi lười biếng ngáp dài, vừa mở to hai mắt đã thấy một gương mặt đẹp trai, mặc âu phục thẳng tắp mới tinh, dáng vẻ ôn nhã cười như không cười, làm tôi kìm lòng không được thầm oán trách sao Thượng Đế lúc tạo ra con người lại có đãi nộ khác nhau thế này, nhưng mà lúc này đây điều đầu tiên tôi nghĩ đến chính là giờ làm việc bị ông chủ bắt quả tang đang ngủ gật thì chắc chắn sẽ “được hưởng đãi ngộ rất đặc biệt”.
Nhìn đôi mắt đen sáng mê người của anh, tôi xấu hổ sờ đầu, nhoẻn miệng cười ngượng ngập, “À,… hiện tại mấy giờ rồi?”
Lục Tuyển Chi nhàn nhã ngồi nghiêng lên bàn làm việc, đưa tay lên nhìn sau đó nói, “Bây giờ là 12:30, đúng lúc nghỉ trưa!”
Trời ạ! Tôi đã ngủ cả buổi sáng ! Tôi khóc không ra nước mắt, nói,”Tổng giám đốc, anh đến đây lúc nào thế?”
Anh nghiêng đầu nghĩ nghĩ nhớ lại, “À… Chắc khoảng 10 giờ gì đó.”
Tôi liền hồ nghi hỏi, “Anh đã đến sớm vậy, thấy tôi nằm ngủ ở đây, sao không kêu tôi dậy?”
Anh nhún vai mỉm cười, “Bởi vì cái cổ của cô vừa đẹp vừa mượt mà , so với mặt cô còn đẹp hơn nhiều, tôi muốn nhìn nhiều một chút.”
“… >_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...