Khi Lục Tịnh An ra tới cổng trường, bác Lâm tài xế đã chờ ở đó.
“Cô An.” Bác Lâm thân thiết cười chào cô.
Lục Tịnh An chào hỏi với bác ấy xong lập tức lên xe, nhưng đôi mắt vẫn nhìn ra hướng cổng trường.
“Cô đang đợi ai sao?”
Bác Lâm nhìn lướt qua kính chiếu hậu, để ý đến biểu cảm của cô, liền hỏi.
Lục Tịnh An mím môi một cái, cô cũng không biết vì cái gì, mà hôm nay cứ cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.
Cô lắc đầu, “Không có, bác lái xe đi, đến võ quán.”
“Vâng thưa cô.”
Bác Lâm đáp lại, khởi động xe.
Võ quán cách trường học không xa, đi bộ khoảng 10 phút là tới. Lục Tịnh An chào tạm biệt bác Lâm, nói với ông 8 giờ tối lại tới đón cô, rồi xoay người vào cửa.
Trong thời gian làm việc, võ quán không có người nào, chỉ có mấy đứa trẻ đang đánh quyền tham gia khóa huấn luyện khép kín.
Lục Tịnh An chào hỏi mấy huấn luyện viên quen thuộc rồi đi tới phòng thay quần áo, nhét ba lô vào tủ treo quần áo dành riêng cho cô, sau đó lấy võ phục chuẩn bị thay.
Lúc giũ quần áo, một tiếng bang vang lên, một chai nhỏ có dạng xịt rơi xuống đất.
Lục Tịnh An cúi người nhặt lên, nhớ tới lời nói của Thư Nghiên, cô ngồi xuống đất, cầm chai kia xịt xịt lên vết dơ trên giày, lại dùng khăn giấy lau qua, quả nhiên lau sạch tức thì vết bẩn ấy.
Nhìn giày thể thao sạch sẽ, Lục Tịnh An cong cong khoé môi, tâm tình ngược lại tốt hơn một xíu.
Cô lại nhìn cái chai trong suốt trên tay, không nghĩ tới thứ đồ chơi này dùng tốt đến thế, ngày mai cô phải hỏi hoa khôi lớp một xíu xem cô ta mua thứ này ở đâu.
Nghĩ vậy, cô tùy tiện ném chai xịt đó vào ba lô.
“Ting ting ting -----------”
Đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên dồn dập.
Lục Tịnh An nhíu mày, lúc này ai lại tìm cô? Cô sờ soạng trong ba lô hồi lâu, thật vất vả mới tìm được điện thoại, nhưng lúc này tiếng chuông đã tắt.
Cô chắc lưỡi một cái, vừa định nhìn xem là ai thì lúc này tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Là Mạc Xảo Xảo.
Cô dựa vào tủ quần áo, ngón tay trượt qua màn hình, điệu bộ lười nhác tiếp điện thoại: “A lô?”
“Chị An chị An, không xong không xong?”
Thế nhưng trong điện thoại truyền đến giọng của một cô gái mơ hồ mang theo âm thanh nức nở, lập tức làm cho cô ngồi ngay ngắn lại.
“Làm sao vậy?”
Trong lòng Lục Tịnh An lộp bộp một tiếng, lập tức ngồi thẳng người lên, “Mày đừng vội, từ từ nói.”
Nghe được giọng nói bình tĩnh của cô, Mạc Xảo Xảo cũng trấn định hơn.
“Chị An, tiểu… tiểu Phi nói với em, Liên Vũ muốn đi chặn Phỉ Minh Sâm, mang theo một đám người đi, bọn họ còn mang theo đao! Hic ---- làm sao bây giờ? Liệu Phỉ Minh Sâm có thể bị đánh chết hay không?”
Cô nàng vừa vội vừa sợ, Lục Tịnh An lại nhíu chặt mày, đang êm đẹp Liên Vũ đi chặn Phỉ Minh Sâm làm gì? Một học sinh giỏi như Phỉ Minh Sâm sao lại chọc tới Liên Vũ?
“Hắn thế nào….”
Vừa định hỏi Mạc Xảo Xảo, Lục Tinh An bỗng nhớ lại tình cảnh ngày đó ở công viên, cô không khỏi nheo mắt lại.
Đứa trẻ tên Mục Minh rõ ràng có biết Phỉ Minh Sâm, cho nên, cô không để cho Liên Vũ đụng đến đứa bé kia, hắn liền đi tìm Phỉ Minh Sâm tính sổ?
“Con mẹ nó, cái tên Liên Vũ khốn kiếp kia!”
Lục Tịnh An mắng nhỏ một câu, đứng dậy đem võ phục ném vào tủ quần áo, hung hăng đóng sầm cửa tủ.
“Mày biết bọn họ hiện tại ở đâu không?” Cô vừa nói, vừa nhấc chân đi ra ngoài.
“Có có, Tiểu Phi đã gửi định vị cho em, em đang chạy tới đó đây!”
Lục Tịnh An khẽ nhíu mày, cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng tình hình khẩn cấp cho nên cũng không kịp hỏi rõ.
“Mày gửi vị trí cho chị, rồi về nhà ngay, không được dính vào chuyện này!” Lúc nói xong lời này, cô đã ra khỏi võ quán, đi tới bên cạnh đường lớn.
“Nhưng mà…..”
“Không có nhưng gì cả!” Lục Tịnh An cắt đứt lời cô ấy, “Việc này chị sẽ giải quyết, mày cứ gửi định vị trước cho chị, ngoan.”
“Vậy… Vậy được rồi……” Mạc Xảo Xảo ngập ngừng đáp.
Lúc này Lục Tịnh An mới cúp điện thoại, vừa lúc có một chiếc taxi chạy qua, cô chạy nhanh đến chặn lại, nhanh chóng lên xe.
“Ting ting-----” Mới vừa ngồi lên ghế lái phụ, cô lập tức nhận được tin nhắn của Mạc Xảo Xảo.
“Bác tài, cháu mở định vị, bác chạy theo là được.” Lục Tịnh An dặn dò chú tài xế.
“Được được.”
Chú tài xế liên tục nói được, nhìn dáng vẻ cô giống như đang rất gấp, chú tài xế không nói lời vô nghĩa, nhanh chóng khởi động xe rồi căn cứ theo gợi ý dẫn đường chạy đi.
“Bác tài, có thể chạy nhanh hơn chút không? Lục Tịnh An nhíu mày thúc giục.
“Cô gái nhỏ, tôi biết cháu rất gấp, nhưng mau hơn nữa sẽ phải vượt quá tốc độ, đến lúc đó cảnh sát giao thông bắt lại thì không phải càng trễ hơn sao?”
Lục Tịnh An biết chú nói có lý, thế nhưng trong lòng vẫn cứ sốt ruột. Cô nhìn ra bên ngoài cửa kính, nhìn dòng xe cộ lướt qua, khẽ hít một hơi thật sâu.
Phỉ Minh Sâm, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
***
Cách trường trung học Số 1 Giang Bắc không xa, có một nhà xưởng bỏ hoang, bình thường thì không thấy bóng người, vậy mà lúc này lại truyền ra tiếng đánh nhau cùng với âm thanh kêu la thảm thiết.
Bên trong xưởng chỉ thấy chất rải rác các loại phế liệu, ở giữa chừa ra một khoảng trống lớn.
Một nam sinh quỳ rạp trên mặt đất, đang ôm cánh tay bị đánh gãy kêu la thảm thiết, chỗ bị đánh vặn vẹo thành hình dạng bất thường.
Mồ hôi lạnh trộn lẫn với máu, chảy dọc từ trên trán cậu ta xuống, thấm vào mi mắt, làm cho tầm mắt cậu ta trở nên mơ hồ.
“Sột soạt…..”
Phía sau cậu ta, có một đôi giày thể thao màu trắng đang từng bước tiến tới gần hắn.
Nam sinh kêu la thảm thiết, giống như đã không còn sức phản kháng, chẳng qua người kia ở sau lưng cậu ta không nhìn thấy, ánh mắt cậu ta lại âm ngoan như rắn độc.
Cậu ta vừa kêu thảm, vừa nâng một tay không bị thương chùi đi máu dính bên thái dương, sau đó vói vào trong ngực sờ sờ, trong tay cậu ta lập tức có thêm một con dao nhỏ.
Cậu ta nắm chặt cán dao, từng giọt máu nữa lại nhỏ giọt từ thái dương cậu, tí tách rơi trên lưỡi đao, đem lưỡi đao sáng choang nhuộm thành máu đỏ.
Cậu ta không để ý đến, toàn thân căng thẳng chỉ chờ người phía sau tới gần.
Cuối cùng, khi bước chân kia chỉ cách cậu khoảng một bước, mắt thấy không bao lâu nữa người kia sẽ đi đến, mi mắt nam sinh ánh lên.
“Đi chết đi!”
Cậu ta quát to một tiếng, trong tay nắm tiểu đao, xoay người đánh bất ngờ, hướng người kia đâm tới!
Nhưng cậu mới đâm tới được một nửa, người nọ đã nhanh hơn cậu một bước, chân dài duỗi ra, giày thể thao hung hăng đá vào trên ngực cậu ta.
“Bang ------”
Nam sinh phản ứng không kịp, lần nữa bị đá văng nằm trên đất.
Ngay sau đó, giày thể thao màu trắng kia dùng sức dẫm lên cổ tay cậu ta, nghiền một cái.
“A ——”
Cùng với tiếng kêu thảm kia, nam sinh ăn đau xoè năm ngón tay ra, nắm lấy tiểu đao rơi xuống đất, lại bị người nọ nhẹ nhàng đá văng ra xa.
“Phỉ Minh Sâm, tao liều mạng với mày!”
Liên Vũ nghiến răng nghiến lợi, cậu ta trừng mắt nhìn thiếu niên trước mặt, đôi tay không có biện pháp cử động, liền cử động nửa người, dùng chân phải đá qua!
Phỉ Minh Sâm bình tĩnh giơ tay lên, đoản côn màu đen đánh trên chân Liên Vũ.
“A a a a ——”
Cùng với một trận run rẩy kịch liệt, nam sinh vừa nãy còn nảy sinh hung ác, giờ đã trợn trắng mắt, không còn sức lực nằm liệt trên mặt đất.
Chung quanh bọn họ, kỳ thật còn mấy nam sinh nằm la liệt, tình trạng không khác gì mấy so với Liên Vũ, cả người phát run, hàm răng va lập cập.
Bọn họ hiển nhiên là anh em của Liên Vũ, chỉ là thương tích tương đối nhẹ, chỉ có Liên Vũ nhìn qua tương đối nặng hơn thôi.
Trên mặt Phỉ Minh Sâm cũng có máu, nhưng lại không nghiêm trọng lắm.
Anh ta liếc mắt nhìn Liên Vũ, song vừa xoay đầu nhìn về góc trước cửa, nơi đó chất một đống phế liệu, có một bóng dáng màu trắng núp ở nơi đó, ngó dáo dác.
Là một nam sinh nhỏ xíu gầy teo.
Nam sinh nhỏ thấy Phỉ Minh Sâm nhìn qua thì cả người run lên, điện thoại di động trong tay cậu ta lúc này lại vang lên âm báo tin nhắn, làm cậu ta sợ đến thiếu chút nữa đã quăng đi.
Phỉ Minh Sâm nghĩ nghĩ, nhấc chân đi về phía cậu ta.
“Phỉ Minh Sâm, mày con mẹ nó vì cái gì lại mang theo côn điện?!”
Lúc này, giọng nói không cam lòng lại oán hận của Liên Vũ vang lên, cả người cậu ta xụi lơ nằm trên đất, cắn chặt răng hung hăng trừng mắt nhìn Phỉ Minh Sâm.
Liên Vũ gọi người dẫn cậu tới nơi này, vốn tính toán hung hăng giáo huấn Phỉ Minh Sâm một vố, để cậu ta cách xa Lục Tịnh An một chút.
Ngay từ đầu vốn rất thuận lợi, nhưng không nghĩ tới, thời điểm cậu chuẩn bị đánh người, tên nhóc này thế nhưng lấy trong ba lô ra một cây côn! Điện!
Con mẹ nó người không có việc gì sẽ mang côn điện trong người? Hay là một người như cậu ta, vừa nhìn chính là giống con mọt sách tôm chân mềm!
Nghe thấy cậu ta rống giận, Phỉ Minh Sâm dừng bước, thân hình rất cao đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống cậu ta.
Người này thật đúng là dại dột lại có chút đáng yêu, bọn họ theo dõi rõ ràng như vậy, sao cậu có thể không thủ một vài biện pháp phòng vệ cho được?
“Lục Tịnh An kêu các cậu tới?”
Cậu đánh giá tên kia, đuôi mày hơi nhướng lên, hỏi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu chỉ có thể nghĩ đến vị thiếu nữ bất lương ngồi bàn bên.
Tuy rằng cô ấy cứu Mục Minh, nhưng rõ ràng là nhìn cậu không vừa mắt nha.
Cho nên nhịn mấy hôm rồi, rốt cuộc cô ấy đã ra tay? Thật đúng là, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã thật tàn nhẫn.
Phỉ Minh Sâm mím chặt môi, nét mặt tối tăm đến đáng sợ.
***
Cách nhà xưởng bỏ hoang không xa có một chiếc taxi dừng ở ven đường.
“Cô gái nhỏ à, đường phía trước bị chắn rồi, không chạy vào được.”
Hai bên con đường là ruộng, giữa đường chất rất nhiều phế liệu, chỉ chừa lại một khoảng hẹp, chỉ có xe đạp và người đi bộ có thể đi qua.
Lục Tịnh An cũng thấy được tình trạng trên, cô gật đầu, đưa một xấp tiền mặt rồi mở cửa xuống xe.
“Này này này, cô gái nhỏ, còn chưa thối tiền này!” Bác tài thấy cô chạy đi, liền mở cửa sổ ló đầu ra gọi cô.
“Không cần đâu.”
Lục Tịnh An xua tay, bỗng nhớ đến chuyện gì đó, lại chạy ngược trở lại.
“Vẫn là thối tiền lẻ đi? Cô gái chờ một chút nha!” Bác tài hiểu rõ cười cười, móc trong túi ra một đống tiền lẻ.
Lục Tịnh An không quan tâm đến ông ấy, “Bác tài, chú ở chỗ này chờ đừng đi đâu, đợi lát nữa chở tôi về!”
Cô bỏ lại một câu rồi hướng về phía trước chạy đi, trong chốc lát đã biến mất ở cuối đường, lần này chú tài xế không kịp gọi cô lại.
Ông há miệng thở dốc, không khỏi lẩm bẩm một mình: “Cô gái nhỏ này, chạy còn nhanh hơn thỏ….”
Lục Tịnh An đã chạy xa, cô đã nhìn thấy được nhà xưởng bỏ hoang, sắc mặt cô ngay lập tức có chút không tốt.
Cái đồ khốn kiếp Liên Vũ kia, lần này lại chơi lớn như vậy?
Mà giờ khắc này, trong nhà xưởng bỏ hoang, Phỉ Minh Sâm đang còn giằng co với Liên Vũ, mặc dù chỉ có anh ta treo người lên đánh.
Cũng đúng vào lúc này, nam sinh nhỏ núp ở sau đống phế liệu kia đột nhiên hô lớn: “Anh, làm sao bây giờ? Chị An tới!”
Vẻ mặt Liên Vũ dữ tợn, cậu ta chửi thề một tiếng! Lục Tịnh An sao lại đến đây?
Sau đó cậu ta lại hung hăng trừng mắt nhìn Phỉ Minh Sâm, khẳng định là thằng nhóc này gọi cô ấy tới! Mẹ nó, không được, không thể để Lục Tịnh An nhìn thấy bộ dạng hung dữ của mình!
“Phi tử, lại đây đỡ tôi! Chúng ta đi!”
Phi tử chính là nam sinh nhỏ kia, cậu ta đáp lời, tuy rằng có chút sợ Phỉ Minh Sâm, nhưng vẫn chạy nhanh đến bên cạnh Liên Vũ đỡ hắn dậy.
“Thằng nhóc, mày hãy đợi đấy!”
Quăng ra lời độc ác xong, Liên Vũ được Phi tử dìu đi, mang theo một đám đệ tử chật vật rời đi bằng cửa sau.
Phỉ Minh Sâm không ngăn cản, anh nhíu mày nhìn dáng vẻ hốt hoảng bỏ chạy của bọn họ.
Lục Tịnh An tới, bọn họ chạy cái gì chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...