Ăn vạ chị đại


Phỉ Minh Sâm chưa bao giờ biết rằng thì ra thích một người sẽ làm cậu trở nên không có khí khái như vậy.
Giống như giờ khắc này, cô gái chỉ ôm một cái thì tất cả bực bội trong lòng cậu đều tan thành mây khói, thậm chí tâm tình còn sung sướng đến mức không nhịn được muốn cười rộ lên.
“Làm gì vậy?” Cậu không biểu hiện ra ngoài mà kìm chế hỏi.
“Không có gì.”
Giọng nói của cô gái rất lạnh nhạt, khiến Phỉ Minh Sâm bĩu môi.

Cậu tự an ủi mình, thôi quên đi, với tính cách của cô, muốn cô nói ra mấy lời dễ nghe thì e là cả đời này cũng khó làm được…
“Chỉ muốn ôm cậu một cái.”
Lúc này thiếu nữ đột nhiên nói lại làm cho Phỉ Minh Sâm sửng sốt.

Cậu cảm thấy trái tim như bị một cái đuôi mèo phẩy qua, vừa ngứa ngáy vừa mềm mại, sau đó lại đập bùm bụp bùm bụp.
“Tại sao?” Cậu chậm rãi xoay người lại, cụp mắt nhìn cô.
Nhìn vẻ chăm chú tìm tòi trong đáy mắt cậu, mặt Lục Tịnh An hơi nóng lên, xoay người nhìn lên trời, nói: “Không có gì mà, có thể là ánh trăng đẹp quá, nhìn cậu có chút đáng thương.”
“Những lời này cực kì không hợp lý.”
Phỉ Minh Sâm ôm lấy cô từ phía sau, tì cằm lên vai cô, nỉ non ben tai cô.
“Chỉ là cảm thấy mình có chút đáng thương thôi sao? Hửm?”
Hơi thở của cậu phun ở bên tai, giọng nói trầm thấp chui vào khiến Lục Tịnh An khẽ run lên, hô hấp có chút dồn dập.
“Không thì sao nữa?” Cô cắn cắn môi, bắt đầu hối hận về hành động ma xui quỷ khiến vừa rồi.
Phỉ Minh Sâm cúi đầu cười, “Được rồi, cậu nói cái gì thì chính là cái đó.”

Lục Tịnh An bĩu môi, giãy giụa ra khỏi tay cậu, “Khuya lắm rồi, trở về thôi.”
“Chờ một chút.” Phỉ Minh Sâm nắm chặt cánh tay, vòng cả người cô vào trong ngực, tì cằm lên bả vai cô nói: “Nể tình mình đáng thương như vậy, cậu đồng ý với mình một yêu cầu được không?”
“Yêu cầu gì?”
“Đừng từ chối mình thân mật, được không?”
Mây hồng giăng đầy mặt, Lục Tịnh An mím chặt môi, lẽ nào bọn họ như bây giờ còn chưa tính là thân mật sao? Cô đâu có từ chối cậu ấy?
“Ví dụ như…”
Cậu cố ý kéo dài ra, trong đầu Lục Tịnh An hiện lên rất nhiều hình ảnh, lại không ngờ là cuối cùng chỉ thấy một bàn tay ấm áp phủ lên đỉnh đầu mình, dùng sức xoa xoa.
“...”
Lục Tịnh An bất mãn cau mày, cả mặt đều sa sầm, vừa định phất tay cậu ra thì trong đầu lại đột nhiên vụt qua cảnh tượng… lúc chiều, hình như thầy Cố cũng…
Cô chớp chớp mắt, nhất thời phúc đến lòng cũng sáng ra*.
*phúc chí tâm linh (phúc đến lòng cũng sáng ra): khi vận may đến thì người ta linh hoạt, khôn ngoan hơn
Thiếu nữ quay đầu lại nhìn người phía sau, đôi mắt xinh đẹp hơi cong lên, đáy mắt phản chiếu ánh trăng, cười tươi như nhìn thấu tâm sự của cậu.
Phỉ Minh Sâm sửng sốt, từ từ thu tay lại, mất tự nhiên nói: “Làm gì mà nhìn mình như vậy? Bộ trên mặt mình có gì à?”
Ánh mắt lại không tự chủ được liếc nhìn cô, lần thứ hai tim đập loạn xạ.
Khuôn mặt Lục Tịnh An bình thường rất sắc bén, nhưng khi cười rộ lên thì thêm vào khí chất mềm mại, có một sức quyến rũ khiến người ta hoa mắt mất hồn.

Nhất là khi cô cười với cậu, đẹp đến mức khiến khảm cô vào trong lòng mình, rất muốn cất giấu đi mỗi một dáng vẻ tươi cười của cô.
“Thì ra cậu ghen là vì vậy ha?” Cô gái ngoẹo đầu, hỏi cậu với vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Phỉ Minh Sâm giật mình, vậy mà cô ấy phát hiện?
Cậu gãi gãi má, nói với giọng điệu rầu rĩ lại mang theo chút bá đạo: “Không được à? Cậu là bạn gái của mình, tất nhiên ngoài mình ra thì người khác không được chạm vào.”

Bạn gái gì chứ..
Gò má Lục Tịnh An lập tức phủ đầy mây hồng, “Ai… Ai là bạn gái cậu…”
Ánh mắt cô lấp lánh, cúi đầu đá viên sỏi bên chân xuống hồ, phát ra âm thanh “tỏm” một tiếng.
Dưới bóng đêm mông lung, cô nghiêng mặt, nhìn không rõ được vẻ mặt và thần sắc của Phỉ Minh Sâm, một lần nữa trong lòng lại thấy ngột ngạt.
“Vậy không đúng sao? Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi.

Cậu không muốn chịu trách nhiệm?”
Cậu và cô đều đã đến mức này, cô còn dám nói như vậy?
Nghe giọng ai oán của cậu, Lục Tịnh An không khỏi mắc nghẹn.

Tại sao lời này nghe vào lại kì quái như thế? Hơn nữa…
Cô quay đầu trừng cậu: “Rõ ràng là cậu hôn mình, mình… mình đâu có chủ động…”
Dưới ánh trăng, thiếu nữ ánh mắt đung đưa, khuôn mặt nhuộm đầy mây hồng, nhìn loanh quanh như đang cố gắng che giấu vẻ e thẹn và mất tự nhiên, khiến Phỉ Minh Sâm nhìn thấy mà xao xuyến con tim.
Cậu nhìn cô si mê, đưa tay xoa xoa má cô, cảm thụ được độ nóng truyền tới từ lòng bàn tay, trong lòng cậu cũng bùng lên lửa nóng.
Hóa ra… Chỉ là xấu hổ à?
“Cậu lại thế rồi…”
Lục Tịnh An biết mặt mình chắc chắn đang đỏ đến dọa người.

Cô muốn tách khỏi câu nhưng bị cậu níu lại, kéo một cái vào trong lòng.

“Mình có thể chịu trách nhiệm với cậu.”
Cậu khẽ cười, chợt cúi đầu, đánh lén môi cô lần nữa.
Môi hai người chạm nhau, nơi tiếp xúc ấy giống như bị điện giật, tê tê dại dại, khiến thân thể cô khẽ run lên.
Trái tim Lục Tịnh An rung động, cô dựa vào ngực cậu, nhìn nụ cười đắc ý trên khóe môi cậu, bỗng nhiên nổi lên chút bất mãn với loại cục diện bị động thế này.
Từ xưa đến nay tính cách cô không phải nhát gan lùi bước như vậy.

Nếu thích thì không nên sợ hãi rụt rè nhưu thế, cứ giống như một chú thỏ con bị cậu ấy dồn đến góc phòng.
Tên này nho nhã yếu ớt như vậy mà cô để cho bị ăn gọn như thế, chẳng phải quá mất mặt rồi sao?
Vốn là Phỉ Minh Sâm chỉ định trên đùa một chút, khẽ đặt nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Nhưng khi cậu rút ra thì thiếu nữ lại đột nhiên vươn tay giữ cổ áo cậu lại.
Sau đó kéo tới, cậu liền nghiêng tới trước, môi hai người lại dán vào nhau một lần nữa.
Ngay sau đó thiếu nữ đã bắt đầu nắm giữ kỹ thuật, đưa cái lưỡi nhỏ ra cạy mở môi cậu, linh hoạt dò xét vào bên trong miệng cậu, mời cậu cùng quấn quýt.
Nhiệt tình đột ngột như vậy khiến cho cậu ngạc nhiên, đồng thời lại nhanh chóng trầm mê trong đó, chỉ một lát sau lập tức đảo khách thành chủ, nghiêm túc ôm lấy cả người thiếu nữ, đòi lấy hương vị thơm tho ngọt ngào trong miệng cô.
“Lách chách...”
Dưới gốc cây mờ tối vang lên âm thanh mập ám khiến người ta mặt đỏ tim đập loạn, ngay cả vầng trăng trên bầu trời cũng e thẹn trốn vào mây đen.
Một lúc lâu sau âm thanh kia mới dần dần ngừng lại.
Trong bóng tối, hai cái trán chạm vào nhau, chóp mũi chạm chóp mũi, hơi thở phả ra từ miệng đều phả vào mặt người kia, mập mờ và mê ly.
Lục Tịnh An còn đang níu cổ áo cậu, cánh môi hai người như gần như xa.

Cô chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng như vậy…
“Lần này là cậu hôn mình.”
Chàng trai cúi đầu nói, ánh mắt lấp lánh như rắc đầy sao.


Cho dù trong bóng tối nhập nhèm cũng có thể thấy rõ được ánh sáng trong mặt cậu.
Lục Tịnh An níu chặt cổ áo cậu, tất nhiên cô biết ý nghĩa trong lời nói của cậu.

Nhưng nếu đã làm thì cô sẽ không đổi ý.
“Biết rồi, mình sẽ chịu trách nhiệm.” Cô cố gắng giữ cho giọng nói của mình duy trì vẻ bình thản.
Phỉ Minh Sâm lại không để tâm, cậu thừa thắng xông lên, nhướng mày nói: “Vậy bây giờ… là bạn gái của mình rồi chứ?”
Lục Tịnh An mím môi, dưới cái nhìn sát rạt của cậu, cuối cùng gật đầu.
“Ừ.”
Người nào đó dựa vào ghen tuông thành công chuyển thành chính thức, miệng cười đến không khép lại được.

Cậu ôm lấy eo cô, bế cô lên ăn mừng, xoay một vòng trên bãi cỏ ven hồ.
Lục Tịnh An sợ hãi hét lên một tiếng, oán trách đẩy cậu một cái, dáng vẻ e thẹn kia khiến Phỉ Minh Sâm nhìn mà trong lòng xao động, cười đến ngớ ngẩn.
“Về thôi.”
Lục Tịnh An không muốn để ý đến cậu nữa, cảm giác còn đứng đây thì cả người cô có khả năng sẽ bị thiêu chín mất.
Cô không quay đầu lại mà cứ thế đi tới trước, Phỉ Minh Sâm vội vã chạy chậm đuổi theo sau.
Dưới ánh trăng, chàng trai nắm lấy tay cô gái.
Sau khi cô e thẹn ngượng ngùng vừng vằng vài cái thì hai người cứ thế nắm tay, cùng như chậm chậm đi bộ trên con đường nhỏ trở về nhà.
Sau lưng bọn họ là cái bóng tay nắm tay đổ dài thật dài trên mặt đất.

Gió thổi qua tán cây khiến một chiếc lá rụng rơi xuống hồ, mặt nước gợn sóng lăn tăn dưới ánh trăng, yên ả mà đẹp đẽ đến vậy...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận