Ăn vạ chị đại

 

Edit: Kir
 
Phỉ Minh Sâm từ từ tiến sát lại gần cô. Giờ khắc này, thời gian giống như đang tua chậm lại.
 

Lục Tịnh An mở to hai mắt nhìn cậu tiến đến gần. Cô có thể nhìn thấy hàng lông mi dài và rậm của cậu đang khẽ run rẩy theo chuyển động của cậu, cả đôi mắt mơ mơ màng màng kia đang dần trở nên mờ mịt.
 
Hơi thở của cậu phun lên mặt cô, môi của cậu từ từ kề sát lại gần cô.
 
Hai người cách gần như vậy, gần đến mức cô chỉ cần ngẩng đầu là có thể chạm vào cậu.
 
Cô cảm giác tim mình đập ngày càng nhanh, rõ ràng là nên tránh né nhưng lại cứ như đang bị mắc kẹt trong một loại không khí kì quái, giống như bị cậu ta niệm chú vậy, hai chân dính chặt lại tại chỗ không thể nhúc nhích.
 
“Thịch thịch thịch…” 
 
Trong căn phòng yên tĩnh dường như có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của hai người trẻ.
 
Ngay khi môi hai người chuẩn bị chạm vào nhau…
 
“Anh hai, anh hai!”

 
Tiếng gọi đầy non nớt của trẻ con đột ngột vang lên khiến Lục Tịnh Anh chợt tỉnh táo lại.
 
Khi ý thức được hai người đang duy trì một khoảng cách gần đến quá đáng thì cô đưa tay ra theo bản năng, đặt lên ngực chàng trai rồi đẩy cậu ra.
 

Lực đẩy mạnh khiến Phỉ Minh Sâm lui về sau một bước, cùng lúc đó cửa phòng của cậu cũng đột nhiên mở ra.
 
“Anh hai, anh có khách hả?”
 
Trong vẻ mặt bất đắc dĩ của Phỉ Minh Sâm, hai bóng dáng một trước một sau lần lượt xuất hiện ở trước cửa phòng, nhốn nháo thò đầu vào trong nhìn dáo dác.
 
Lục Tịnh An còn đang ngồi tựa mép bàn, tuy cô và Phỉ Minh Sâm đã giãn ra nhưng khoảng cách giữa hai người cũng chỉ là một cánh tay, khó tránh khỏi toát ra một chút mập mờ.
 
Cảm nhận được hai ánh mắt nóng rực kia, cô cuống quít đẩy Phỉ Minh Sâm ra thêm chút nữa. 
 
Phỉ Minh Sâm đè tay cô lại, cực kỳ tự nhiên cầm lấy tay cô rồi nhìn về phía hai tên tiểu quỷ kia, cười nói: “Hai nhóc tỳ này, hôm nay về sớm nhỉ?”
 
“Đúng vậy, anh hai ở nhà một mình nên tụi em lo lắng, về sớm chơi với anh hai.” Phỉ Triêu Dương kéo tay em gái ngượng ngùng đi tới.
 
Phỉ Tân Nguyệt trốn ở phía sau anh trai song sinh, thò đầu ra cười trêu: “Chỉ là không ngờ anh hai chẳng những có người chơi cùng mà còn là một chị gái xinh đẹp nữa.”
 
Lục Tịnh An bị con bé chọc cho mặt nóng bừng lên, mà Phỉ Minh Sâm thì da mặt dày hơn nhiều.
 
“Đúng vậy, các em trở về chẳng đúng lúc tí nào.” Nói rồi cậu cười như không cười liếc mắt nhìn Lục Tịnh An.
 
Ánh mắt của cậu khiến Lục Tịnh An đột nhiên nhớ đến vừa rồi suýt chút nữa thì cậu ta đã hôn tới. Cô xấu hổ trừng mắt nhìn cậu, giằng tay mình lại.
 
“Tôi đi về đây.” Cô sầm mặt nói.
 
Nhưng mà vừa mới nhấc chân lên thì hai đứa nhóc đã chắn ngay trước mặt cô.
 
“Chị ơi, chị là chị An ở nhà dì Lục kế bên đúng không?” Phỉ Tân Nguyệt kéo tay cô, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái, tràn đầy chờ mong lên nhìn cô.
 

Lục Tịnh An mím môi, không phủ nhận.
 
“Đúng là chị An nha!” Phỉ Tân Nguyệt liền vỗ bàn tay nhỏ bé, nói với vẻ mặt vui mừng, “Em thường thấy chị đi chạy bộ.”
 
So với Phỉ Tân Nguyệt hoạt bát, Phỉ Triêu Dương thẹn thùng hơn nhiều, nhưng cậu nhóc vẫn không cam lòng rơi lại phía sau, nói phụ họa: “Em cũng thấy!”
 
Lục Tịnh An gật gật đầu, có chút không hiểu thế nào.
 
“Em nghe mẹ nói là chị An cứu anh hai.” Phỉ Tân Nguyệt lôi kéo tay Lục Tịnh An, cực kỳ thân thiết kéo cô qua bên cạnh ngồi xuống, “Tụi em vẫn luôn muốn cám ơn chị An á.”
 
Lục Tịnh An không biết tại sao lại vô thức bị cô bé kéo đến ngồi lên giường của Phỉ Minh Sâm, sau đó được nó đưa cho một ly nước trái cây.
 
Nghe được lời cám ơn của cô bé, cô không khỏi siết chặt lấy ly thủy tinh.
 
Nói rõ ra thì Phỉ Minh Sâm bị thương ít nhiều gì cũng bởi vì cô…
 
“Dáng vẻ chị An chạy bộ thật là ngầu!” Phỉ Tân Nguyệt ôm cánh tay của cô, nhìn cô bằng đôi mắt to tròn sáng long lanh.
 
Đây là lần đầu tiên Lục Tịnh An gặp được trẻ con nhiệt tình như vậy, nhất thời có chút không biết làm sao.
 
Mà Phỉ Tân Nguyệt lại tiếp tục nói: “Không ngờ là nhìn gần thì chị còn đẹp thế này! Anh nói xem đúng không? Anh hai!”
 
Phỉ Minh Sâm nhìn hai tiểu quỷ vây lấy Lục Tịnh An thì thong dong đứng ở một bên nhìn. Lúc này đột nhiên bị điểm danh, lại là vấn đề như vậy, cậu không khỏi nhìn về phía Lục Tịnh An giống như đang tỉ mỉ quan sát cô vậy.
 
Lục Tịnh An bị cậu nhìn đến toàn thân mất tự nhiên, mấy từ như xinh đẹp chưa bao giờ được dùng cho cô.
 
“Ừ, rất đẹp.”

 
Câu trả lời của chàng trai khiến cho Lục Tịnh An không khỏi ngẩn ra. Cô ngẩng đầu lên thì đối mặt với ánh mắt của cậu.
 
Cậu nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, một đôi mắt đẹp như đính sao, khi nhìn vào mắt cô thì như đang tỏa sáng khiến cho người ta không kiềm được mà tin lời cậu nói.
 
“Em cũng thấy rất đẹp!” Cậu nhóc nhỏ giơ tay lên nói, đợi khi Lục Tịnh An nhìn về phía nó thì lại ngượng ngùng cúi đầu, không dám đối mặt với cô.
 
Lục Tịnh An cố gắng giữ căng mặt nhưng mang tai ửng đỏ đã bán đứng tâm trạng của cô vào giờ khắc này.
 
Cô vươn tay xoa đầu hai tiểu quỷ. Cô vẫn luôn không thích con nít, nhưng hai đứa nhóc này lại khiến người ta không thể ghét cho nổi.
 
Ngay sau đó trong đợt tấn công bằng sự nhõng nhẽo kiên trì của Phỉ Tân Nguyệt và ánh mắt của anh em trai nhà họ Phỉ, cuối cùng là Lục Tịnh An không rời đi được, ở lại chơi trò chơi với hai đứa nhóc.
 
Mãi cho đến chập tối, thấy xe Lục Tuyết Cầm đã về thì cô mới tạm biệt hai đứa nhóc, rời khỏi nhà họ Phỉ.
 
“Tôi đưa cậu về.” Phỉ Minh Sâm đưa cô ra đến sân rồi nhưng vẫn muốn tiếp tục đi theo.
 
Lục Tịnh An nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, “Nhà tôi ở sát bên.”
 
“Tất nhiên là tôi biết, cho nên có thể để tôi đưa cậu về không?” Phỉ Minh Sâm cười nói, ánh mắt nhìn cô chứa đầy chờ mong.
 
Lục Tịnh An không thể chịu nổi đôi mắt kia của cậu, cứ giống như thần chú vậy, một khi nhìn vào mắt cậu là cô lại có chút không khống chế được chân tay của mình.
 
“Cậu… Cậu thích đưa thì đưa, tùy cậu.” Lục Tịnh An bĩu môi, hai tay đút vào trong túi, đi thẳng ra ngoài sân.
 
Phỉ Minh Sâm bước nhanh hai ba bước đuổi kịp, đi song song với cô. Có điều còn chưa kịp làm gì thì Lục Tịnh An đã đến cửa nhà cô.
 
“Đã nói cậu không cần đưa tiễn rồi mà.”
 
“Tôi cam tâm tình nguyện.”
 
Lục Tịnh An không khỏi bĩu môi, “Tôi vào đây.”

 
Phỉ Minh Sâm cười: “Không mời tôi vào ngồi một chút à?”
 
“Cậu nghĩ hay lắm.” Lục Tịnh An liếc cậu một cái, khả năng diễn của tên này quá kém, nếu để mẹ cô phát hiện ra cái gì thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
 
“Chuyện vừa rồi tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu!”
 
“Chuyện gì?” Phỉ Minh Sâm giả ngu.
 
Lục Tịnh An đỏ mặt, “Chính là… Chính là chuyện cậu hôn tôi đó…”
 
“Nhưng mà tôi còn chưa hôn được mà.” Phỉ Minh Sâm bày ra vẻ vô tội, nhìn gương mặt ửng hồng của cô mà cảm thấy đây là khoảnh khắc nhìn cô đẹp nhất.
 
“Hơn nữa, đây không phải quyền lợi của một người bạn trai sao?”
 
Trong lúc Lục Tịnh An còn đang mãi suy nghĩ lời phản bác thì Phỉ Minh Sâm đã chớp đúng thời cơ, đột ngột tiến tới khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, vừa chạm vào là lập tức rời ra. 
 
Đầu tiên là Lục Tịnh An sửng sốt, sau đó vô thức nhìn xung quanh một chút.
 
“Yên tâm đi, không ai thấy đâu.”
 
Lục Tịnh An không khỏi nổi giận trừng cậu, nắm tay siết chặt vang lên răng rắc, có điều khi muốn đánh cậu lại nghĩ đến trên người cậu có vết thương nên cuối cũng vẫn không đành lòng.
 
Phỉ Minh Sâm biết đại khái băn khoăn này của cô nên tất nhiên có ỷ lại chẳng sợ gì, ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng của cô rồi mới nhẹ nhàng nhấc chân khoan thai đi về nhà.
 
Nhìn bóng lưng cậu rời đi, Lục Tịnh An tức giận nghĩ trong bụng: Hừ, đợi cậu lành vết thương đi, chờ xem đấy!
 
Sau đó, cô sờ sờ nơi vừa bị hôn trên trán, sắc mặt lại đỏ bừng đi vào cừa nhà.
 
Mà Phỉ Minh Sâm đứng ở trong sân nhà mình, nhìn cô gái đi vào nhà rồi mới cười đi vào. Có điều cậu còn chưa đi vào cửa nhà thì đã thấy hai tiểu quỷ tựa ở cạnh cửa, che miệng cười gian manh với cậu.
 
“Anh hai à, tụi em thấy cả rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui