Ăn vạ chị đại

 

Edit: Kir
 
“Hẹn… hẹn hò?” Lục Tịnh An siết chặt điện thoại di động.
 

“Đúng vậy.” Phỉ Minh Sâm làm bộ không đếm xỉa tới nhưng thật ra trong đáy lòng cũng hơi căng thẳng. Đây là lần đầu tiên hẹn con gái ra ngoài, hơn nữa còn là người mình thích.
 
“Bình thường chủ nhật cậu thường làm gì?” Cậu hỏi.
 
Lục Tịnh An nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Tập võ.”
 
Đáp án này có chút ngoài dự đoán nhưng lại vẫn hợp tình lý, khiến Phỉ Minh Sâm không kiềm nổi cười nhẹ thành tiếng.
 
“Cậu cười cái gì?” Lục Tịnh An nhíu chân mày, có chút hung hăng mà trừng mắt qua. Cho dù cách một khoảng sân vẫn có thể thấy được ánh mắt dữ dằn của cô.
 
Có điều trong vô thức, cô lại buông cái tay đang cầm rèm che ra, có lẽ trong một lúc sẽ không quay trở lại trong phòng.
 
“Không có, cảm thấy đáp án này thật đúng là cậu.” Phỉ Minh Sâm nhìn cô, chỉ cảm thấy vẻ tức giận của cô rất đáng yêu.
 
“Hừ.” Lục Tịnh An khẽ hừ một tiếng. “Tôi biết, các cậu đều nghĩ tôi không giống con gái bình thường, nhưng dù thế thì cũng chẳng sao cả.”

 
Bàn tay bên hông thiếu nữ đã nắm chặt thành quyền. Chỉ có như vậy, cô mới có thể bảo vệ mình, bảo vệ người mà cô muốn che chở.
 
Mặc dù đứng rất xa nhưng Phỉ Minh Sâm lại dường như thấy được ánh mắt kiên nghị của cô gái kia. Nghĩ đến chuyện hôm nay gặp cha của cô ở viện dưỡng lão, rồi khi ở trên sân thượng, cô để lộ ra chút yếu đuối kia, cậu cảm giác như trái tim mình có chút nhói đau.
 
“Không hề, tôi thấy cậu như thế rất tốt.”
 
Thiếu niên khẽ nói: “Tôi rất thích.”
 
Lục Tịnh An không khỏi ngẩn ra, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, có chút mất khống chế trỗi dậy. Cô cắn cắn môi, “Cậu đang đùa tôi đúng không? Cậu thích gì ở tôi chứ?”
 
Rõ ràng là không hiểu cô nhưng cứ luôn mồm nói thích, hời hợt đến mức khiến người ta khó mà tin được.
 
“Thật ra tôi cũng không biết, thời gian ở chung của chúng ta quá ngắn.” Giọng của Phỉ Minh Sâm xuyên qua tiếng gió, xuyên qua micro truyền đến.
 

Lục Tịnh An lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế. Có điều không biết vì sao cô cảm thấy trong lòng có chút mất mát.
 
Cô khẽ cau mày, cảm thấy lúc này bản thân mình có phần không nói lý lẽ.
 
“Cho nên, cậu thấy thế nào về việc cho nhau cơ hội để hiểu biết về đối phương?”
 
Giọng nói của thiếu niên một lần nữa phát ra từ trong điện thoại, mang theo ấm áp và dịu dàng riêng biệt của cậu, tựa như có thể xoa dịu tất cả bất an trong lòng người khác.
 
“Có thể sau đó tôi lại càng thích cậu hơn?”
 
Lục Tịnh An nghe những lời nói đầy chân thành của cậu, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.
 
Những người bạn cùng lứa mà cô tiếp xúc từ nhỏ đến lớn chưa từng có một chàng trai nào giống như Phỉ Minh Sâm.
 
“Thế nào?” Giọng nói mang theo thấp thỏm của thiếu niên tiếp tục truyền đến.
 
Lục Tịnh An dùng ngón tay khẩy khẩy bệ cửa sổ, đột nhiên nói: “Nhưng mà tôi sẽ không thích cậu.”
 
Cô không có khả năng sẽ thích bất kỳ ai cả. Nếu như lúc đầu mẹ không yêu đương với người đàn ông cặn bã kia thì cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào? Tình yêu là thứ không hề đáng tin.
 
Nghe cô nói chắc nịch như vậy, nhưng Phỉ Minh Sâm không có sự thất vọng và đau lòng sau khi tỏ tình lần đầu tiên thất bại.
 
Dù sao cô gái ở đối diện kia hiện tại vẫn còn là bạn gái của cậu cơ mà.
 
“Vậy thì cứ thử một chút đi.” Cậu nói, “Xem đến cuối cùng, rốt cuộc là ai thích người kia nhiều hơn. Thế nào? Hay là cậu không dám?”
 
“Ai nói tôi không dám?” Lục Tịnh An phản bác theo bản năng.
 
“Vậy thì một lời đã định.” Phỉ Minh Sâm cong môi, lộ ra nụ cười như ý.
 
Lục Tịnh An nhìn cậu cười mới phát hiện ra là vừa rồi bản thân mình đã đồng ý chuyện gì.
 
Cô trừng trừng mắt, muốn đổi ý rồi lại ngại với nguyên tắc của bản thân. Cuối cùng cô suy nghĩ một chút, cảm thấy dù sao ngay cả chuyện làm bạn gái của cậu ta cũng đồng ý rồi, so ra thì cái giao kèo này hình như cũng không quá khó để tiếp nhận.
 
“Được thôi, vẫn là tiếp tục đến khi cậu trở lại trường học mới ngừng.” Cô đồng ý một cách sảng khoái.
 
Cô thoải mái nhưng Phỉ Minh Sâm thì lại thấy thật bất đắc dĩ, cũng càng nhận ra lúc trước khi tự mình định ra cái thời hạn này quả thực là bị chập mạch rồi.

 
Có điều hối hận thì cũng chẳng thể thay đổi được gì, cậu lại hỏi: “Vậy ngày mai đi ra ngoài chơi nhé?”
 
“Đi đâu?”
 
“À, cùng cậu đến võ quán?”
 
Phỉ Minh Sâm tựa trên cửa sổ, nhìn cô cười từ xa. Dù cách thật xa nhưng thông qua giọng điệu của cậu thì vẫn có thể đoán được sự chờ mong trong ánh mắt của cậu vào lúc này.
 
Nhớ lại đôi mắt kia của cậu thiếu niên, Lục Tịnh An cảm thấy trong lòng có chút khác thường không nói nên lời.
 
Cô lắc đầu, ngồi tựa lên bệ cửa sổ, ngắm nhìn những tua rua của rèm cửa, nói: “Không phải là cậu bị thương phải nghỉ ngơi à?”
 
“À…” Lúc này Phỉ Minh Sâm mới nhớ tới hiện tại cậu đang còn là một người bị thương.
 
“Không vận động mạnh, hẳn là có thể chứ?” Cậu suy nghĩ một chút rồi nói.
 
“Vậy cậu theo tôi đến võ quán để làm gì?” Lục Tịnh An khó hiểu.
 
Khóe miệng Phỉ Minh Sâm hơi hơi cong lên, cậu nói sẽ đi cùng cô nhưng đâu có ý phải cùng luyện tập.
 
“An An, con đã ngủ chưa?” Giọng của Lục Tuyết Cầm vang lên phía ngoài cửa cùng với một chuỗi tiếng gõ cửa.
 
Lục Tịnh An giật mình, theo bản năng nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ.
 
“Mẹ tôi tới, không thèm nghe cậu nói nữa.” Nói xong cô lập tức cúp điện thoại, sau đó chạy đi mở cửa, “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
 
“Cục cưng, mẹ làm đồ ăn khuya cho con.” Lục Tuyết Cầm bưng khay đứng ở ngoài cửa, cười dịu dàng từ ái.
 
Lục Tịnh An gật đầu tiếp bà vào phòng, ánh mắt thoáng nhìn qua rèm cửa còn chưa kéo vào thì không khỏi có chút chột dạ.
 
“Mẹ, mẹ cũng ngồi đi.” Cô đè Lục Tuyết Cầm ngồi xuống, để tránh cho bà nhìn thấy Phỉ Minh Sâm ở đối diện.
 
“Ừ.” Lục Tuyết Cầm không nghi ngờ gì, gật đầu cười.
 

Đồ ăn khuya là món mì trứng đơn giản, mùi vị mà Lục Tịnh An quen thuộc nhất. Cô không ngại ngùng gì, cầm đôi đũa lên bắt đầu ăn.
 
“Mẹ, mẹ không ăn à?”
 
Lục Tuyết Cầm lắc đầu, “Mẹ vừa dùng một ít canh, lớn tuổi rồi, hứng thú ăn cũng không nhiều.”
 
Lục Tịnh An ngước mắt nhìn bà một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn mì.
 
Nhìn ra sự thương cảm trong đáy mắt cô, Lục Tuyết Cầm đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô, cười nói: “Đứa nhỏ ngốc.”
 
Lục Tịnh An bĩu môi, động tác lúc này của mẹ làm cô nhớ đến Phỉ Minh Sâm, vậy là tên kia luôn thích xoa đầu cô vì nghĩ cô ngốc sao?
 
Thấy cô có dáng vẻ không phục, Lục Tuyết Cầm không khỏi bật cười nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn cô ăn.
 
Một lát sau, bỗng nhiên bà nói: “An An, con nghĩ thế nào… nếu mẹ đi ra ngoài làm việc?”
 
Tốt nghiệp đại học rồi cưới Mục Khải Phát, bà chưa từng đi làm ở bên ngoài. Làm nội trợ gia đình vài chục năm rồi, kỳ thực là bà có chút lo lắng đối với chuyện tìm việc làm.
 
Sau khi ly hôn, bà chưa từng có ý định đi ra ngoài tìm việc làm. Dù sao cha có để lại tài sản cho bà, còn có khoản bồi thường lớn khi ly hôn, số tiền này đã đủ để bà và con gái sống thật tốt rồi.
 
Chỉ là hôm nay khi bà đưa bữa sáng đến bên ngoài cửa phòng của mẹ, nghe được bà cụ trò chuyện với Phương Dự, khen ngợi thành tựu và sự kiên trì trong những năm này của anh ta thì đáy lòng bà ngoài cảm giác đau khổ ra còn có vài phần hổ thẹn đến không còn mặt mũi nào.
 
Lúc đầu cha cũng có gửi gắm kỳ vọng rất nhiều ở bà, nhưng thiên phú của bà lại không cao, lại quá yếu ớt, chỉ gặp chút thử thách là sẽ không chịu kiên trì nữa.
 
Đương nhiên, cha cũng không có ép bà. Bà còn nhớ rõ ông từng nói rằng chỉ cần bà có thể hạnh phúc là bà đã có thành tựu. Bất kể là bà làm cái gì thì ông cụ đều sẽ tự hào vì bà.
 
Nhưng nhìn bà lúc này xem, có cái gì đáng giá để người ta đánh giá cao không? Khó trách mẹ không muốn chấp nhận bà. Bà cụ vốn là một người ưu tú như vậy, có một người con gái như bà có lẽ là tì vết duy nhất trong đời này của bà ấy chăng?
 
Thêm vào đó, bà như vậy thì liệu sau này có trở thành lực cản cho An An không?
 
“Mẹ, chuyện gì đã xảy ra với mẹ vậy?”
 
Lục Tuyết Cầm phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy con gái đang quan tâm thì bà cười nói: “Không có gì, chỉ là muốn đi ra ngoài trải nghiệm một chút thôi. Cả ngày cử lủi thủi đợi chờ ở trong nhà cũng nhàm chán.”
 
Lục Tịnh An không phản đối chuyện bà tìm việc làm, như vậy tính ra vẫn tốt hơn là để bà ở nhà một mình rồi suy nghĩ miên man.
 
“Vậy mẹ muốn làm công việc gì?” Cô hỏi.
 
Lục Tuyết Cầm giật mình, nhất thời không biết trả lời làm sao.
 
“Mẹ còn chưa nghĩ ra.” Bà chưa bao giờ tiếp xúc qua với xã hội, thực sự không nghĩ ra được là bà có thể làm gì.
 
“Không sao, cứ từ từ nghĩ, rồi sẽ nghĩ ra thôi.” Lục Tịnh An động viên bà.

 
“Ừ.” Lục Tuyết Cầm cười dịu dàng, có thể được con gái ủng hộ hết mình thì tất nhiên bà rất vui, “Vậy con cứ từ từ ăn nha, mẹ đi ngủ trước.”
 
“Vâng, mẹ ngủ ngon.”
 
Tiễn Lục Tuyết Cầm xong, Lục Tịnh An vừa mới ngồi xuống thì di động lại vang lên.
 
Không cần đoán cũng biết là Phỉ Minh Sâm.
 
Cô hơi do dự một chút rồi vẫn nhận điện thoại “Gọi làm gì đấy?”
 
“Dì đi rồi?”
 
“Ừ, lên đưa đồ ăn khuya cho tôi.”
 
“Thật sướng quá.” Trong giọng nói của Phỉ Minh Sâm toát lên một chút hâm mộ, thậm chí cô còn nghe được tiếng cậu nuốt nước miếng.
 
“Cậu cũng muốn ăn à?” Cô hỏi.
 
“Ừ.”
 
“Thật đáng tiếc, cậu chỉ có thể nghe tôi ăn thôi.” Lục Tịnh An hút một sợi mì lên, hơi có chút cường điệu hóa: “Mì mẹ tôi làm ăn ngon nhất đấy!”
 
“Lục Tịnh An, cậu như thế rất không phúc hậu nha!”
 
“Ha ha.”
 
Hai người cười cười nói nói, không còn ngại ngùng như lúc đầu, cảm giác dường như đã xích lại gần nhau thêm một chút.
 
“Được rồi, Phỉ Minh Sâm, mẹ tôi muốn đi ra ngoài tìm việc làm, cậu nghĩ công việc gì thì phù hợp với bà ấy?” Cuối cùng, Lục Tịnh An hỏi.
 
Cô luôn rất quan tâm đến chuyện của mẹ, huống hồ còn là chuyện lớn như đi ra ngoài làm việc thế này. Nhưng cô chỉ là một học sinh trung học, thực sự không có đề xuất gì hay, bây giờ trò chuyện một chút thế này giống như là đang bàn bạc với Phỉ Minh Sâm.
 
“Dì muốn đi ra ngoài tìm việc làm sao?”
 
“Đúng vậy.”
 
“Ồ, có vẻ là tôi có một đề nghị hay đấy.”
 
“Là cái gì?” Lục Tịnh An vui vẻ.
 
Nhưng Phỉ Minh Sâm không trả lời ngay, cậu nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngày mai cậu tới nhà tôi đi, tôi sẽ nói cho cậu biết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận