Sau bữa tối, Kinh Vô Tuyết đi vào chính phòng của Thính Hoa Hình, Đông mai theo sát một bên.
“A–” Nàng đột nhiên thét lên một tiếng hoảng sợ khiến Mạc Lân đang ngồi trên ghế cũng phải nhảy bật lên.
“Có chuyện gì vậy”. Ly trà trên tay hắn còn suýt bị hất đổ nhào.
“Ngươi thật tàn nhẫn mà, sao lại giết lão hổ, còn ngồi trên người nó nữa”. Nàng giận dữ chỉ vào chiếc ghế thái sư được bọc lớp da hổ hai màu giao nhau.
Còn tưởng rằng là cái đại sự gì to tát lắm. Hắn nhướng mi tỏ ý xem thường, thản nhiên ngồi xuống, “Ta không giết lão hổ, tấm da hổ này là có người đem tặng”.
“ A– ” nàng lại thét lên.
Tiếng thét lần này âm vực thật kinh người, chén trà trên tay Mạc Lân bị đổ nghiêng xuống đất.
“Tiểu thư” Đông Mai kéo kéo tay áo của nàng, Kinh Vô tuyết lúc này mới ý thức được là bản thân đã cư xử thật thất lễ.
“Lại gì nữa vậy?” Mạc Lân sai hạ nhân vào thu thập lại hiện trường, muốn uống có chén tà mà cũng không được an ổn.
Kinh Vô Tuyết vò nắn cái khăn tay, ngập ngừng nói “ Chính … nhưng là …. Là ngươi nhận tấm da hổ đó, cũng không được hay lắm”. Nàng là thục nữ, vừa mới rồi lại hét quá to như vậy thật ngượng ngùng.
“Nàng nói sao?” Hắn nhướng mi nhìn nàng không hiểu mình lại gây ra cái hành động sai lầm gì nữa rồi.
“Bởi vì ngươi nhận tấm da hổ đó, nên khách nhân tới nhà ngươi mới nghĩ ngươi thích, sẽ tìm thợ săn đánh giết lão hổ nhiều hơn nữa, hổ ở trên núi sẽ bị giết hết mất thôi”.
“Hổ là loài dã thú hung ác, chúng ta không giết nó, nó sẽ ăn thịt người”. Mạc Lân dở khóc dở cười, nàng cư nhiên chỉ vì một con hổ mà tranh cãi những lời vô nghĩa với hắn.
“Ngươi đã tận mắt nhìn thấy sao?”
“Cái gì?” Hắn tiếp nhận chén trà khác từ nô phó đang nhàn nhã thưởng thức một ngụm.
“Ngươi đã từng nhìn thấy lão hổ ăn thịt người sao?”
“ không có”.
“Thế thì phải rồi, hổ đả thương người là vô tâm, còn người giết hổ là cố ý”. Nàng nói những lời thật hợp tình hợp lý.
“Chính … Nhưng là …. Hổ là loài dã thú hung mãnh tàn bạo, chúng ta làm vậy chẳng qua chỉ vì dân trừ hại”. Hắn đặt cái chén xuống, ngẩng đầu nhìn bóng dáng kiều diễm động lòng người trước mắt, nàng đang kiên trì nói lí với hắn, toàn thân tản mát ra ánh dương quang sáng lạn, càng ngắm nhìn lại càng thấy chói mắt.
“Ai nói như vậy? Phi Cường sẽ không bao giờ làm như vậy”. Thật đáng tiếc là không có biện pháp nào đưa nó xuất môn.
“Ai là Phi Cường?” lại là nam nhân nào nữa sao?
“Phi Cường là …” Không được , nếu nói cho hắn biết Phi Cường là ai, không chừng hắn sẽ gọi người giết nó. Kinh Vô Tuyết chần chừ cuối cùng nói “Là bằng hữu của ta”.
”Tại sao ta chưa từng có nghe qua là nàng có bằng hữu như vậy?”
“Bằng hữu chính là bằng hữu thôi”.
“Đó là người thế nào?”
“Chúng ta mỗi ngày đều cùng ăn một chỗ, cùng nhau đi du ngoạn, buổi tối ngủ cùng với nhau ….”
“ Ngủ cùng với nhau?” Kinh Vô Tuyết hồn nhiên kể không hề phát giác ra người đang ngồi ở ghế thái sư sắc mặt đã biến đổi.
“Cũng không tốt lắm nhỉ, đại tỉ ta bảo tuổi ta cũng đã không còn nhỏ, phải ngủ một mình thôi, nhưng ta ngủ một mình không có quen, phải được ngủ cùng một giường mới ngủ ngon giấc”.
“Còn ngủ cùng giường?” Thanh âm của hắn sặc mùi dấm chua.
“Ừm đúng là phải ngủ chung giường, vì phòng của hắn dành cho A Lâu mất rồi”. Kinh Vô Tuyết vẫn vô tư cố nói mấy câu.
“Nó chắc là sủng vật bằng hữu của nàng đúng không?” Hắn xuất kỳ bất ý nói ra một câu.
“Đúng rồi! Làm sao mà ngươi biết được?” Nàng buột miệng nói xong mới phát hiện mình khờ dại, ngay lập tức do dự im lặng.
”Còn A Lâu là ai?”
“Đó cũng là bằng hữu của ta, làm hộ viện cho trang viên nhà ta, công phu tốt lắm”.
Mạc Lân tức giận giọng điệu ngày càng lạnh nhạt, “bằng hữu của nàng quả thực không ít, trăm ngàn kì quái loại gì cũng có”. Ngay đến con chuột già cũng có thể trở thành bằng hữu của nàng.
“Đúng a! Còn có đại hoàng, tiểu bạch, miêu miêu, bì bì, phi phi lần sau ta sẽ giới thiệu cho ngươi biết hết …. Đông Mai ngươi cứ kéo y phục của ta làm cái gì?”. Nàng quay đầu nhìn Đông Mai.
Đông Mai dở khóc dở cười, tiểu thư cho dù có muốn nói gì đi nữa cũng nên quán sát sắc mặt người nghe một chút, ít nhất nên biết điều gì nên nói điều gì không thể nói chứ. Lão gia phái nàng đi theo tiểu thư chính là vì những tình huống như thế này đây.
“Tiểu thư, người không phải là có chuyện muốn nói cùng với Mạc thiếu gia sao?”. Nàng nhanh nhẹn nói lảng sang chuyện khác.
“Đúng rồi, Thiếu chút nữa ta quên, ngày mai ta muốn tới Tô Châu trà phường”.
“Nàng vừa mới đến sao không nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy đi?” Chả lẽ nàng muốn bảo trì khoảng cách với hắn sao?
“Ta nghe Kiền Tổng quản nói ngươi sắp sửa có khách tới thăm, ta nghĩ ta có thể đi được một mình, ngươi nên đi chiêu đãi khách nhân của mình mới phải”. Nàng đã sớm biết hắn có hồng nhan tri kỷ nhiều như sao trên trời. Nhưng sao trong ngực nàng lại thấy nhói đau không thể giải thích được thế này?.
“Khách nhân nào? Ý nàng ám chỉ hoa khôi Liễu Nghênh Hương của Hoa Vũ các phải không?”. Nàng thản nhiên mặc kệ hắn có nữ nhân khác sao? Trong lòng nàng không có chút cố kị gì sao? Nàng có lẽ không thể biết được rằng trong lòng hắn lúc này đang trào dâng một cảm giác uất nghẹn.
“Ta đã từng được nghe nhị tỉ nói qua, Liễu Nghênh Hương tài sắc vẹn toàn, cầm kì thư họa đều tinh thông, ai muốn gặp nàng đều phải tốn cả ngàn lượng hoàng kim, được gặp nàng một lần mà nhớ một đời”.
“Nhị tỉ của nàng cũng biết thực không ít”. Sớm đã nghe Kinh gia nhị tiểu thư hành động kinh thế hãi tục, thân là nữ tử mà lại thường xuyên là khách quen của kĩ viện.
“Cho nên ngươi không cần lo lắng cho ta đâu, ta có thể tự chiếu cố chính bản thân mình”. Kinh Vô Tuyết ngừng một chút rồi nói tiếp “Mạc Cấn đã nguyện ý hộ tống ta đi Tô Châu trà phường rồi, còn A Vượng thì giúp ta chuẩn bị xe ngựa, A ngôn ở phòng bếp cũng muốn giúp ta chuẩn bị cơm điểm tâm cho ta ăn trên đường đi, còn nữa …”
“Đủ rôi”. Sắc mặt Mạc Lân lúc xanh lúc trắng, nàng lúc nào mà đã quen được một đống người vậy chứ?
“Làm gì mà tự nhiên hét lớn tiếng vậy chứ, Tiểu bụi bị ngươi làm cho tỉnh ngủ mất rồi”. Nàng vừa nói vừa vuốt ve, vỗ về an ủi con chuột nhỏ.
Khi hai người vừa về tới Mạc Phủ, Mạc Lân đã đem cái hộp gỗ có chứa con chuột trả lại cho Kinh Vô Tuyết, nhưng cũng ước định với nàng tuyệt không được thả cho nó chạy lung tung ra ngoài.
“Tiểu thư, sao người lúc nào cũng ôm con chuột đó theo bên người vậy?” Đông Mai nhăn tít chân mày, liên tục lùi lại bảo trì khoảng cách cùng nàng.
Nàng đối xử với con chuột đó còn tốt hơn vạn lần so với hắn, còn cho nó ngủ trong lồng ngực nàng nữa, hắn không nhịn được nói “nàng là hôn thê của ta mà”.
”Ngươi nói gì?” nàng chơi cùng con chuột vô cùng cao hứng, tiếng cười vang lên như ngân linh(chuông bạc), hoàn toàn không nghe rõ hắn nói cái gì.
“Qua vài ngày nữa, ta có việc cần vào trong thành một chuyến, lúc đó chúng ta cùng nhau đi đến Tô Châu trà phường”
“Không cần phải phiền hà tới ngươi như vậy, đã có Mạc Cấn theo giúp ta rồi”. Nàng không thích hắn bồi nàng đi Tô Châu Trà phường chút nào, mỗi lần cùng hắn ở một chỗ, nàng đều có cảm giác khó thở như bị suyễn.
“Nàng là vị hôn thê của ta”. Hắn nói mà răng nghiến kèn kẹt.
“Ta nhớ mà! Nhưng chuyện đó chẳng qua là do người lớn định đoạt, thực sự mọi chuyện xảy ra căn bản không thể quy hết trách nhiệm cho ngươi, huống chi ta cũng không để tâm tới mấy chuyện nhỏ như vậy, một khi đã thế, ngươi cũng không cần phải khó xử nữa, cứ coi như giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì có phải tốt hơn không?”
“Ta sẽ làm cho nàng luôn nhớ rõ ràng nàng là thê tử của ta”. Nàng thản nhiên phủi sạch hết thảy mọi chuyện đã xảy ra giữa hai người bọn họ, “Chuyện sau này không do nàng định đoạt, ta sẽ quyết định chuyện đó”.
Kinh Vô Tuyết liếm môi có chút tức giận, nhún nhún vai không kiên nhẫn gắt lên nói “Được rồi, ngươi hay lắm”.
Nghỉ ngơi một đêm, Kinh Vô Tuyết thức dậy từ rất sớm, một phần là do lạ giường không quen chỗ, thêm nữa do nàng muốn ngay lập tức được nhìn thấy tiểu bụi. Hôm qua sau khi ăn tối xong, nàng không kịp giữ tiểu bụi để nó chạy mất, dọa mọi người hoảng sợ, nên Mạc Lân ngay lập tức tịch thu.
Nàng đã gặp hạ nhân, người phụ trách chiếu cố cho Tiểu bụi, sau khi xong xuôi giờ đang đi dạo một vòng quanh Mạc phủ, bỗng dưng, một thanh âm thanh thúy vang lên giữ nàng lại.
”Cô nương, xin cho hỏi Mạc thiếu gia đang ở chỗ nào?”
Nàng dừng hẳn cước bộ, quay đầu lại nhìn thấy một nữ tử tú lệ tay xách cái làn nho nhỏ, “Xin hỏi cô nương, ngươi là ….”
Người vừa tới cũng phát hiện ra gương mặt nàng rất xa lạ, vội vàng tự giới thiệu “Ta tên là A Lệ, ngươi là tân nha hoàn mới tiến phủ có phải không? Trước kia ta chưa gặp ngươi bao giờ?”
“Không phải vậy”. Bởi vì Đông Mai vẫn còn đang ngủ say, Kinh Vô Tuyết không nỡ đánh thức, nên đã tự mình trang điểm tết tóc thành hai bím, xuất môn ra ngoài một mình, hiện tại đã bị ngộ nhận thành nha hoàn.
“Thực sự xin lỗi, vậy ngươi là khách quý của Mạc thiếu gia đúng không?”
“Tính như vậy có được không nhỉ”.
“Ách, xin hỏi vậy ngươi đã từng nhìn thấy vị hôn thê của Mạc thiếu gia chưa?” Chần chừ một chút, A Lệ quyết định vẫn là nên nắm lấy cơ hội này để hỏi cho rõ ràng điều khúc mắc trong lòng.
Không phải là đang hỏi về mình sao chứ? “Có a!” Nàng mỗi ngày đều nhìn thấy mình mà.
“Đã vậy xin hỏi …. Kinh gia tam tiểu thư bộ dạng trông như thế nào ? Không, ý của ta là nàng là người như thế nào? Tiểu Long nói, nàng trông xinh đẹp tựa như tiên nữ hạ phàm”.
”Ta nghĩ cũng tạm được thôi, Tiểu Long đã nói quá lên rồi. Ngươi chính là tỷ tỷ của Tiểu Long hả?”
“ừm” A Lệ gật đầu khẳng định, rồi vội vàng hỏi tiếp “Vậy cảm giác của Mạc thiếu gia đối với nàng thế nào?”
“Hoàn hảo, tựa như muội muội của mình”. Kinh Vô Tuyết nói xong quan sát sắc mặt A Lệ, không hiểu sao nàng ta lại đỏ mặt như vậy?”
“Thực sao?” Vẻ mặt A Lệ hàm chứa sự xấu hổ đỏ ửng nhưng lại sáng bừng lên, ai nhìn cũng hiểu được là nàng có tình ý với Mạc Lân.
“Đương nhiên rồi, ta và hắn quen nhau đã lâu, hắn còn là đại ca của ta mà”. Xem ra A Lệ rất thân thiết với Mạc Lân. Nghĩ vậy, ngực nàng lại thấy có chút buồn buồn.
“Hắn là đại ca …. Nói vậy chẳng phải ngươi chính là ….”
“xin chào, ta là Kinh Vô Tuyết, ngươi cứ gọi ta Vô Tuyết là được rồi”. Nàng vui vẻ hào phóng báo ra danh xưng của mình.
A Lệ cuối cùng cũng thấy rõ, nàng ta nhìn trông đơn giản như vậy, nhưng thực chất quanh người lại tản mát ra khí chất tôn quý của thiên kim tiểu thư, càng ngắm nhìn nàng, càng thấy nàng có dung mạo mỹ miều khiến người khác không thể rời tầm mắt.
Nàng thật sự xinh đẹp, da thịt trắng nõn như tuyết, chiếc eo nhỏ thắt lại khiến dáng người mềm mại tựa tơ liễu, khi cười thì gương mặt sáng lạn khiến mọi vật phải lu mờ.
A lệ nín thở, nếu nàng chú ý tới cách ăn mặc một chút, chẳng phải sẽ xinh đẹp động lòng người sao. Ngay bản thân nàng là nữ nhi, mà khi nhìn ngắm nàng ta còn cảm thấy như vậy huống chi nam giới. Hơn nữa, nàng chỉ là một thôn nữ quê mùa, sao tranh dành được với nàng ta đây.
“Ngươi không được khỏe hả?” Kinh Vô Tuyết phất phất tay qua lại trước mặt A Lệ.
“A! Thực xin lỗi, Kinh gia tam tiểu thư, ta vừa rồi đã không nhận ra ngươi”. Nàng cúi người hành lễ.
“Không cần câu nệ tiểu tiết như vậy, ngươi không phải là đến tìm Lân ca ca sao? Cùng nhau đi thôi nào!”.
“Không cần đâu, điểm tâm này là do ta tự làm, muốn đem cho công tử ăn, phiền ngươi giao lại cho công tử, ta đi trước”. A Lệ đưa chiếc làn cho Kinh Vô Tuyết, ý muốn ngay lập tức rời đi.
“Từ Từ đã, một khi đã tự tay làm, sao ngươi không đích thân giao cho hắn, thể hiện thành ý của mình?” Kinh Vô Tuyết đẩy trả chiếc làn vào tay A Lệ, “Dù sao đã tới đây thì cũng nên gặp một chút rồi hãy về chứ”.
“Như vậy cũng được sao?” nàng còn chút do dự. Bản thân nàng thực sự rất muốn gặp Mạc thiếu gia, nhưng hắn đã có vị hôn thê xinh đẹp luôn ở bên thế này, gặp không tiện chút nào.
“Không cái gì mà không, đi thôi”. Kinh Vô Tuyết chân thành mỉm cười, “Người còn phải nói với ta những chuyện mới xảy ra nữa chứ, chuyện của A Ngưu cùng A Vượng, còn có Tiểu Long nữa”.
A Lệ nhìn chăm chú tới thất thần, nụ cười thân thiết của nàng càng nhìn càng thấy giống nụ cười của Mạc thiếu gia, tràn ngập ma lực thu hút người khác, làm cho người ta không thể cự tuyệt.
“Tuyết nhi đâu? Nàng đã tỉnh rồi sao?” Trong đại sảnh, Mạc Lân đang ngồi lắng nghe bát đại tổng quản báo cáo công việc, tiện miệng hỏi luôn nghi vấn ở trong lòng.
Tấm da hổ bọc trên chiếc ghế thái sư đã bị hắn gọi người gỡ bỏ, thay vào đó là tấm nệm làm bằng tơ lụa mềm mại hoa lệ.
“Kinh gia Tam tiểu thư ngay từ sáng sớm đã tới nội phủ rồi dạo chung quanh một chút, thuộc hạ đã phái người âm thầm bảo hộ”. Mạc Kiền tạm dùng một chút, lại tiếp tục nói “mặt khác, Hoa Vũ các Liễu Nghênh Hương cô nương đã đến đây, thuộc hạ tạm thời an bài cho nàng nghỉ ngơi tại Thủy Tạ cư (nhà nghỉ mát), xin hỏi thiếu gia sắp sếp cho nàng thế nào?” Vạn nhất nếu để Kinh gia Tam tiểu thư gặp được nàng, không phải rất tệ sao.
“Tới rồi à, tốt lắm”. Mạc Lân lộ ra một nụ cười mỉm đầy thâm ý.
“Thiếu gia ngộ nhỡ Liễu cô nương cùng Kinh cô nương chạm mặt thì phải làm sao? Thuộc hạ lo lắng ….” Mạc Li trù trừ một hồi lâu, mới mở miệng nói thẳng vấn đề nghi vấn.
“Đây là việc riêng tư của thiếu gia, Mạc Li đừng nhiều lời”. Mạc Cấn trừng mắt nhìn Mạc Li, mấy người bọn hắn đều là cô nhi được Mạc gia thu dưỡng. Hắn không phải không rõ tâm tư của thiếu gia, thiếu gia chính là muốn tìm hiểu tâm tư của Kinh cô nương, đồng thời cũng không tiện ngay lập tức vạch rõ ranh giới với Liễu cô nương mà lưu lại cho nàng một chút thể diện.
Mạc Li hừ lạnh một tiếng, không cam lòng nhưng cũng đành gác vấn đề đó sang một bên.
“Lân ca ca, có người tới tìm ngươi này”.
Lúc này, Kinh Vô Tuyết đã kéo A Lệ tiến vào trong phòng, ai đã từng nhìn thấy dung nhan thoát tục của Kinh Vô Tuyết vẫn là không nhịn được muốn liếc mắt nhìn ngắm nàng thêm một chút, còn ai chưa từng thấy qua đều không khỏi ngây người, trong ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ.
Kinh Vô Tuyết hồn nhiên không hề phát giác ra chính mình là nguyên nhân gây xao động cả không gian căn phòng, chậm rãi đi sâu vào trong, vừa đi vừa nói với A Lệ “mau lên, Lân ca ca là người tốt sẽ không ăn thịt ngươi đâu, hắn tốt y như phụ thân của ta vậy đó”.
Trước một câu ca ca, sau hai tiếng phụ thân, nàng rốt cuộc coi hắn là cái gì vậy chứ? Hơn nữa rõ ràng nàng thuộc sở hữu của hắn nhưng sao mọi người lại dám nhìn ngắm nàng tới ngây ngốc như vậy chứ, một luồng khí uất ức trào dâng tới tận cổ họng.
Mạc Lân có chút không vui nói “Tuyết Nhi, chẳng lẻ không thấy chúng ta đang thảo luận công việc sao?”
“Thảo luận vẫn chưa xong sao?”. Nàng nhướng mắt nhìn quanh bốn phía.
“Tuyết Nhi cô nương đủ rồi”. A Lệ xấu hổ cố thoát khỏi bàn tay Kinh Vô Tuyết đang nắm chặt tay nàng, đặc biệt khi nàng phát hiện ra trong mắt Mạc lân chỉ có hình bóng của Kinh Vô Tuyết, nàng không khỏi cảm thấy đau khổ cùng thất vọng.
“A Lệ nếu đã tới đây sao không kêu người thông tri cho ta biết một tiếng”. Mạc Lân bước xuống dưới, vẻ mặt ôn nhu làm Kinh Vô Tuyết nhướng mày.
Hắn chỉ khi đối diện với mỹ nữ mới trở nên ôn hòa nhã nhặn thế này, còn đối xử với nàng nếu không phải là la hét thì cũng là động tay động chân. Nghĩ tới chuyện hắn đối xử khinh bạc với mình, Kinh Vô Tuyết như cảm thấy một luồng khí nóng từ hai bên tai lan tràn toàn thân.
“Ta…… Ta có làm một chút điểm tâm mang đến đây”. A Lệ ngại ngùng cúi đầu.
“Ta có thể ăn được không?” Mạc Lân tự động bốc một cái lên ăn, “Oa, hương vị không tệ, A Lệ tài nghệ của muội thực không tồi, sau này ai cưới được muội chắc chắn sẽ là người hạnh phúc nhất cho xem”.
Hắn rốt cuộc xem không có nổi nữa, lạnh lùng nói “Thiếu gia, thuộc hạ xin phép cáo lui”. Mạc Li mặt không đổi sắc đứng dậy.
“Thiếu gia, ta cũng có chuyện phải làm, xin phép cáo lui”. Mạc Cấn theo chân Mạc Li nhanh chóng chạy ra ngoài, Mạc Li này cao ngạo lại lạnh lùng sớm muộn cũng gây ra chuyện cho xem.
Những người khác cũng đều chắp tay hành lễ lần lượt rời đi.
Trong Mạc phủ, đương gia là Mạc Lân chủ sự mọi việc trong ngoài, phía dưới có bát đại tổng quản, lấy tám quẻ trong bát quái làm danh tự, tám người này đều nhận được ân huệ to lớn của Mạc gia nên luôn trung thành với Mạc gia, đại tổng quản là Mạc Kiền, thầy thuốc là Mạc Chấn, chủ trì trướng phòng là Mạc Khôn, đảm nhiệm trọng trách lựa chọn nhân tài, phụ trách công việc kinh doanh với hải ngoại là Mạc Tốn cùng Mạc Khảm, ba người còn lại đó là Mạc Đoài, Mạc Cấn cùng Mạc Li phụ trách bảo vệ an nguy cho Mạc phủ.
Kinh Vô Tuyết vô tình gặp được Mạc Tốn cùng Mạc Khảm ở bên ngoài, còn Mạc Đoài do Mạc Cấn tiết lộ ra, Mạc Đoài phụ trách công tác nguy hiểm, không thường lộ mặt, hiện thân trước người khác.
Đại sảnh còn lại ba người, Kinh Vô Tuyết hướng về bên trái thấy A Lệ đang e thẹn, hướng về bên phải thì thấy Mạc Lân khoa môi múa mép tán dương A Lệ hết lời, nàng bỗng thấy trong ngực mình có sự buồn bực không thể diễn tả thành lời.
Nàng theo trực giác mách bảo, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, vọng lại một câu “Ta … Ta đi tìm Đông Mai, miễn cho nàng khi tỉnh dậy không thấy ta đâu lại lo lắng”. Nàng cho tới tận bây giờ, cũng chưa từng muốn sẽ bị gông xiềng của hôn nhân ràng buộc, A Lệ xinh đẹp như hoa huệ, tâm hồn thuần khiết như hoa lan, càng nhìn càng thấy rất xứng đôi với Mạc Lân, mà hắn cũng tán thưởng nàng như vậy, không bằng nàng hãy tránh đi cho họ có cơ hội ở riêng với nhau.
Nàng sau khi rời khỏi đại sảnh, tâm trạng không hiểu sao lại trở nên vô cùng trầm trọng, nặng nề, nàng đến tột cùng là sao vậy? Nàng đáng lẽ phải thấy thật cao hứng vì hắn có nhiều hồng nhan tri kỷ mới phải, như vậy hôn ước của nàng và hắn sẽ trở nên vô nghĩa, ý niệm vừa nảy sinh này làm nàng không vui một chút nào hết, tại sao vậy nhỉ? nàng không tài nào lý giải nổi.
Nàng mải miết đi lạc tới tận dòng suối, tại dòng suối nàng phát hiện thấy cả đám tiểu hài tử đang nô đùa, trong óc của Kinh Vô Tuyết bất chợt thoáng qua những hình ảnh rất mơ hồ, tình cảnh chỗ này trông thực quen thuộc.
“A! tiên nữ tỷ tỷ”.
“Tiểu Long, sớm vậy mà đã ra đây chơi rồi” .
Tiểu Long cuống quýt chạy lại gần nàng, “Tỷ có gặp tỷ tỷ của đệ không?”
“Có”.
Trong trí nhớ của nàng cũng có một tiểu nam hài giống như vậy…..
“Tỷ tỷ của đệ mang điểm tâm tới Mạc phủ, tỷ ấy là người làm điểm tâm ăn ngon nhất trên đời này, tỷ có được nếm thử một chút không?”
Tâm thần nàng bỏ đi hoang, trong đầu nàng giờ phút này chỉ tồn tại đúng một suy nghĩ đó là cảnh tượng này quả thực rất thân quen, nàng trả lời trong vô thức “Điểm tâm đó là do tỷ tỷ của đệ mang cho Mạc Lân ca ca ăn, ta sao dám ăn”.
“Kinh cô nương, nguy hiểm”. Phía sau truyền đến thanh âm khiếp đảm, Kinh Vô Tuyết cả kinh, lại phát hiện thấy cả đám tiểu hài tử đang chơi ở dòng suối kinh hoàng chạy tan tác như chim non, nàng vội vàng quay đầu lại, phát hiện thấy một con trâu đang chạy như điên về phía nàng.
“Tiên nữ tỷ tỷ, mau chạy đi, con trâu đó phát cuồng rồi”. Tiểu long vừa chạy vừa lo lắng cho tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp, đã chạy rồi mà vẫn quay lại kéo tay nàng chạy theo.
“Không có việc gì đâu”.
Cảnh này thực quen thuộc, hồi ấy –
“Tiểu quỷ, mau tránh ra”
“Các ngươi không được đánh Đại Hoàng, Đâị Hoàng đâu có đắc tội với mấy người đâu”. Trong trí nhớ của nàng, lúc ấy nàng ôm chặt lấy chú chó nhỏ, sợ hãi run rẩy nhìn cả đám tiểu hài tử hung ác.
“Nếu ngươi còn không buông tay, chúng ta cũng đánh luôn cả ngươi …”
Lời uy hiếp còn chưa nói hết, bỗng từ đâu một loạt đá bay tới nhằm thẳng vào bọn chúng, làm cho bọn chúng một phen tối tăm mặt mày.
Trận công kích bằng đá vừa dừng lại, tên đầu lĩnh của đám tiểu hài tử nói “nhất định chính là tên gia hỏa Mạc gia, mau đuổi theo”. Hắn vừa nói xong, dẫn đầu cả nhóm chạy đuổi theo hướng đá bay vừa rồi.
“Chạy thôi”. Bỗng nhiên sau lưng Kinh Vô Tuyết vang lên tiếng nói dục dã. Thừa dịp lũ tiểu hài tử không chú ý, Mạc Lân quay lại kéo nàng bỏ chạy.
“Lân ca ca, từ từ, vẫn còn Đại Hoàng”.
“Ngươi còn không mau ôm nó chạy theo, lũ tiểu quỷ đó quay lại bây giờ đấy không kịp nữa đâu”
“ Lân ca ca, cám ơn ngươi……”
“Tiên nữ tỷ tỷ”. Tiểu Long đứng im bất động, tiếng kêu hốt hoảng đầy kinh sợ.
Nó có lẽ là do nhớ nàng nên mới chạy tới đây!“Không sao đâu, A Ngưu sẽ không công kích ta đâu”. Lúc này con trâu lớn đã tới gần lắm rồi.
“Tuyết Nhi!” Đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng gào thét vang vọng như muốn xuyên thủng trời đất của Mạc Lân. Hắn đang ở cách đó không xa, chứng kiến cảnh này mà sợ hãi tới tê tâm liệt phế.
Hắn chạy tới cứu nàng, chỉ cần nàng gặp nạn hắn nhất định sẽ xuất hiện.
Hắn rốt cuộc cũng đã chạy tới nơi.
“Nàng rốt cuộc làm cái gì vậy hả? Ở trong phủ lí không tốt hơn sao, lại chạy tới nơi này” Mạc Lân rít gào.
”Ta chỉ ra ngoài dạo chơi cho tháng một chút thôi mà, có vẫn đề gì đâu”.
Con trâu lớn lại gần Kinh Vô Tuyết thì đi chậm rãi từng bước rúc đầu vào lồng ngực nàng, làm Mạc Lân thấy tức khó tả.
“A Vượng còn không mau dẫn A Ngưu đi”. Mạc Lân một lần nữa rít gào, dám tranh dành thân mật lão bà với hắn, không biết tự lượng sức nhìn lại mình chỉ là súc sinh thôi sao. (chết cười mất đây là truyện vô lý nhất bản tiểu thư từng biết nha – ăn dấm chua với 1 con trâu ^o^)
“Nhưng … thiếu gia à, ta đã cố kéo nhưng nó quyết không nhúc nhích”. A Vượng uỷ khuất nói. A Ngưu nhìn thấy Kinh Vô Tuyết đang cao hứng như vậy, căn bản không thể khống chế.
“Có mỗi việc quản trâu mà cũng làm không được”. Tức chết mất! Con trâu này rõ ràng đang vứt cho hắn cái ánh mắt châm chọc, có ý bảo hắn rằng “ghen tị không”, gương mặt tuấn tú xa xầm, hắn cuộn cao tay áo, hắng giọng “ta không tin đồ súc sinh nhà ngươi kiên trì mãi được”.
“ cố lên, đại ca”. Tiểu long cùng một đám tiểu hài tử nhìn thấy con trâu bự chà bà này không có thương tổn người, lá gan cũng lớn lên, dần dần tiến lại gần.
“A Ngưu, mau tới đây”. A Vượng nghiêm sắc mặt.
“Lân ca ca không được hung dữ với A Ngưu, A Ngưu là đứa trẻ ngoan”, Kinh Vô Tuyết nhẹ nhàng vỗ lên đầu A Ngưu.
Mạc Lân kiên quyết kéo con trâu ra “tránh ra mau”.
Bên dòng suối một người một trâu đang co kéo, làm lũ tiểu hài tử bên cạnh cũng trở nên nóng máu.
”ngươi chọn bên nào?”
“Mạc thiếu gia võ công cao cường, A Ngưu không thể là đối thủ của ca ca”
Trong lúc này, A Ngưu đã dùng sức kéo Mạc Lân buộc hắn phải di động vài bước.
“Ta cá là A Ngưu, A Ngưu sức khoẻ vô song, nó sẽ khiến thiếu gia phải thua cuộc là cái chắc”.
Mạc Lân cũng không cam chịu yếu thế, kéo A Ngưu đi trở về vài bước.
Một người một trâu giằng co quyết liệt, tin tức này nhanh chóng lan xa, cơ hồ lôi kéo được một nửa số người trong trang viên tới thưởng thức cuộc vui,“đại chiến giữa người và trâu”. Mạc Kiền cũng đã tới đây góp vui và trở thành nhà cái.
Những người tới coi đều lấy hắn ra làm vật cá cược. Mac Lân giận dữ dùng sức kéo mạnh, cả thân mình như bồ tượng của A Ngưu bị lẳng lên không bay vù về phía hắn, hắn chao đảo thân mình không tránh kịp, bị A Ngưu đè bẹp dí, A Ngưu ngồi trên người Mạc Lân, thè cái lưỡi dài đầy nước miếng liếm vào mặt hắn.
“Oa!” những người chung quanh vỗ tay hoan hô vang rền .
“Tránh ngay, con trâu xấu xí này”. Mạc Lân dãy dụa, cử động thân mình đẩy con trâu ra.
“Xem ra A Ngưu rất thích ngồi trên người ngươi chơi nha”. Kinh Vô Tuyết tiến lên, vuốt đầu A Ngưu tỏ ý khen ngợi, ai ngờ con trâu được vậy càng có đà lấn tới, tiếp tục ngồi trên người Mạc Lân đè bẹp hắn không buông.
“Ai đó, mau mau giúp ta kéo nó ra”. Mạc Lân tắc nghẽn cả khí quản không tài nào thở nổi, buộc lòng phải nhờ mọi người giúp đỡ lôi con trâu ra, hắn vừa thoát ly khỏi con trâu đã thấy cảnh Kinh Vô Tuyết ánh mắt ngập tràn sự vui sướng âu yếm nhìn con trâu, lửa giận của hắn bốc còn nóng hơn lửa hoả diệm sơn.
“Ngươi mới vừa cách xa ta có một chút mà đã nhớ ta như vậy rồi sao, ngươi thật tình cảm, thông minh lại hiểu ý người nữa”. Kinh Vô Tuyết vuốt ve âu yếm rồi dựa hắn vào người con trâu.
”Nàng đừng có dính vào nó nữa”. Mạc Lân ghen tị quát tháo, nắm tay Kinh Vô Tuyết “Đi thôi, mau theo ta về ăn cơm trưa”.
“Bây giờ còn chưa có đến giờ Tị mà (cung 10g -11g trưa)”. Nàng vừa mới theo Mạc Lân đi một quãng, A Ngưu đã lại đuổi kịp.
Mạc Lân xoay người trừng mắt, “ngươi còn tới gần nữa, ta liền đem ngươi ăn thịt”. Ôi trời ạ! Hắn cư nhiên nói chuyện cùng trâu.
A Ngưu tựa hồ nghe hiểu những gì Mạc Lân nói vội vã ngừng lại, xoay người nép sau lưng A Vượng.
”Ngươi xem, ngươi làm nó sợ rồi”.
Mạc Lân hừ lạnh. “Ta mặc kệ nó có hoảng sợ hay không, một con trâu mà cũng dám tranh dành thân mật nương tử với ta”. Mạc Lân hừ lạnh. (ăn dấm chua với con trâu tếu nhỉ ^o^).
“Ta đã nói rồi, ta chưa có gả cho ngươi nha”. Nàng dằng tay ra khỏi tay hắn. Người gì mà lại bá đạo như vậy chứ, hoàn toàn không giống với một Mạc Lân ôn nhu khi nói chuyện với A Lệ.
“Ngươi……” Do lúc nãy bị A Ngưu ngồi đè lên người khá lâu, nên bây giờ ngực hắn vẫn còn thấy đau vô cùng, có một luồng khí âm ỷ trong ngực hắn khiến hắn nhức nhối, hắn xoay người phất tay áo lạnh nhạt nói “Tuỳ nàng”.
Hắn đi rồi, hắn thản nhiên bỏ mặc nàng đi trước, vì cái gì mà trong lồng ngực nàng cứ như bị đào thủng một lỗ vô cùng khó chịu thế này ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...