Bữa giờ bận không làm gì được. Mn thông cảm cho tiểu trang nha TT^TT. Sẽ cố gắng bù lại trong tuần sau cho mn nhé.
====================================
Ngô Chấn lái xe đến thì thấy Ngô Ngọc ngồi dưới đất khóc một mình, chiếc túi xách ở bên cạnh đã bị giẫm đến biến dạng. Trình Hàn Lang không ở bên cạnh Ngô Ngọc, Ngô Chấn nhìn mà đau lòng một trận, lập tức chạy qua.
"Sao lại một mình khóc ở đây?" Ngô Chấn đỡ Ngô Ngọc dậy.
"Anh hai, em không nuốt trôi uất ức này được! Em bị đánh, ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có rồi..." Ngô Ngọc ngẩng đầu lên, Ngô Chấn rốt cục cũng nhìn rõ mặt Ngô Ngọc, đã sưng đến không còn hình dáng, hơn nữa nước mắt đã ngập trên gương mặt của Ngô Ngọc, nắm đấm của Ngô Chấn lập tức siết chặt.
"Rốt cuộc là ai đánh? Mẹ nó ngay cả em gái tao cũng dám đánh, Trình Hàn Lang đâu? Sao nó không lo cho em?"
"Anh ấy... Em không bao giờ... muốn gặp lại anh ấy nữa, chỉ vì một câu nói của người khác, anh ấy đã ngoan ngoãn đi theo người ta. Người kia còn là người đã đánh em, anh hai, em tủi thân lắm anh có biết không?" Ngô Ngọc ôm Ngô Chấn đã hoàn toàn mất đi ly trí, khoc đến nỗi không thở được.
"Đừng khóc nữa, được rồi, chúng ta đi về rồi từ từ nói được không? Anh hai nhất định giúp em hả giận được không?" Ngô Chấn đỡ Ngô Ngọc đi đến bên cạnh xe.
"Sao anh ấy có thể đối xử với em như thế? Từ khi xảy ra chuyện của Thành Thành, anh ấy liền thay đổi, anh ấy còn nói không để bụng chuyện kia của em, rõ ràng là anh ấy để ý. Có người đàn ông nào mà không để bụng?" Ngô Ngọc ngồi ở trong xe đã có thể nói chuyện bình thường, cho nên liên tục phát tiết ra sự bất mãn trong lòng.
"Việc đó vốn dĩ là chuyện nhạy cảm, hơn nữa, cái phương pháp ôi thiu kia chẳng phải là do lúc đó em nghĩ ra sao? Bây giờ em có thể oán được ai?" Ngô Chấn thở dài.
"Ngay cả anh cũng nói như vậy, cho dù là như vậy, cô ta là cái quái gì? Cô ta dựa vào cái gì muốn đánh em thì đánh, Trình Hàn Lang tới chậm thì thôi đi, lại còn có thể đi cùng với cô ta. Nghĩ tới đây em lại..." Ngô Ngọc lại bắt đầu chảy nước mắt, "Em thật sự đau lòng lắm!"
"Cô ta là ai??? Bây giờ anh đang rối tung rối mù lên cả đây." Ngô Chấn có chút nóng nảy hỏi.
"Em không muốn nói nữa..." Ngô Ngọc dùng khăn giấy lau mắt.
"Được rồi, vậy chờ khi nào em muốn nói thì tính tiếp được không? Bây giờ anh dẫn em đến bệnh viện khám xem mặt thế nào! Như vầy làm sao đi ra ngoài gặp người khác chứ!"
"Không đi, không đi, em không đi!" Ngô Ngọc ngồi tại chỗ liều mạng lắc đầu.
"Không đi thì làm thế nào bây giờ?" Ngô Chấn có chút bó tay.
"Đi rồi thì người ta cũng cười thôi. Ai cũng biết là xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, nghiêm trọng một chút cũng tốt, em muốn cho mấy người kia hối hận đến chết." Ngô Ngọc cắn răng nói. Ngô Chấn lắc đầu, trong lòng của cô Trình Hàn Lang vẫn là số một, Ngô Chấn nhìn vẻ mặt không thể thương lượng của Ngô Ngọc rồi quay đầu xe, lái đi một hướng khác.
Trình Hàn Lang lái xe chở Vu Tiểu Đồng đến một quán cà phê yên tĩnh.
"Em nói đi! Về Thành Thành." Trình Hàn Lang nhìn Vu Tiểu Đồng.
"Anh vẫn rất là quan tâm đến Thành Thành, tôi vì Thành Thành mà đánh bạn gái anh cũng không sao hết?" Vu Tiểu Đồng nghiền ngẫm mà nhìn Trình Hàn Lang.
"Anh không muốn nghe em nói mấy cái này, em cũng biết anh tìm Thành Thành mà trong lòng lo lắng rất nhiều, đừng vòng vo với anh nữa, biết cái gì thì nói đi, nếu em không muốn nói thì bây giờ anh đi." Trình Hàn Lang không khách khí chút nào mà nói.
"Được rồi, tôi sẽ nói với anh một số ý nghĩ của tôi." Vu Tiểu Đồng lẳng lặng nói, "Tôi nghĩ Thành Thành nhất định đã đi Vân Nam rồi."
"Tại sao? Thằng bé nói với em? Hay là em đoán?" Trình Hàn Lang vội vàng hỏi.
"Cậu ấy không nói với tôi, tự tôi đoán, bởi vì bình thường Thành Thành hay nói với tôi cậu ấy thích Vân Nam, thích khí hậu bốn mùa như xuân ở đó, thích dân tình thuần phác ở đó, khi đó Thành Thành thích xem Vân Nam nhất trong giờ địa lý."
Trình Hàn Lang rơi vào suy nghĩ trầm tư, suy đoán của Vu Tiểu Đồng có cơ sở chắc chắn, nhưng không chắc là hoàn toàn đúng, thế nhưng khi Thành Thành rời đi nhất định là tâm tình vô cùng xấu, biết đâu lại đi đến một nơi chính nó cũng không muốn đến thì sao.
"Mặc kệ như thế nào, anh sẽ đến Vân Nam tìm, chỉ cần có một chút hy vọng anh cũng không muốn buông tha."
"Tôi cũng nghĩ như vậy, đã không còn cách nào khác, chỉ có thể từng bước từng bước mà tìm thử. Điện thoại của Thành Thành cũng không gọi được, tôi đã nghĩ kỹ rồi, chờ kỳ thi vào đại học của tôi kết thúc, tôi sẽ đi khắp nơi kiếm cậu ấy, tôi nhất định phải tìm cậu ấy về." Biểu tình của Vu Tiểu Đồng rất kiên định.
Trình Hàn Lang nhìn Vu Tiểu Đồng, đột nhiên nghĩ cô bé này rất không bình thường, có sự mạnh mẽ và dẻo dai, chỉ là tính tình hơi thẳng một chút. "Tại sao hôm nay em đánh Ngô Ngọc?" Trình Hàn Lang lơ đãng hỏi.
"Bởi vì cô ta quá giả tạo, tôi nhìn không quen, hơn nữa Thành Thành bỏ đi tất cả là do cô ta, anh tin Thành Thành sẽ mặc kệ cô ta mà chạy về sao? Anh tin cô ta vô duyên vô cớ lại bị người khác cưỡng bức sao?" Vu Tiểu Đồng rất kích động.
"Anh không tin..." Qua một hồi lâu Trình Hàn Lang mới chậm rãi nói: "Cho tới bây giờ anh không hề vì chuyện này mà tức giận với Thành Thành, anh chỉ giận vì sao thằng bé nói đi là đi, có chuyện gì không thể giải quyết được sao? Dù gì cũng không nên như vậy." Trình Hàn Lang nghĩ đến đây trong lòng lại thống khổ vô cùng. Vu Tiểu Đồng ngồi bên cạnh nghe vậy, đột nhiên nghĩ Trình Hàn Lang cũng không phải vô tình như cô bé đã nghĩ.
"Tôi cảm thấy không phải tự cậu ấy muốn đi. Cậu ấy không phải là một người thích trốn tránh vấn đề. Với sự hiểu biết của tôi về cậu ấy thì chuyện phát sinh ngày hôm đó anh có đánh chết cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không chạy trốn."
"Ý của em là có người ép buộc thằng bé? Có thể là ai chứ? Anh biết em nghĩ là Ngô Ngọc, thành kiến của em đối với cô ấy thật sự là quá lớn, cho nên suy nghĩ của em bị giới hạn. Anh không tin cô ấy lại làm như vậy, Thành Thành bỏ đi cô ấy cũng sốt ruột như anh. Cô ấy có tùy hứng đến thế nào đi nữa cũng sẽ không xấu xa đến mức đó, suy nghĩ của em quá cực đoan rồi."
"Tôi biết tôi nói như thế nào đi nữa anh cũng sẽ không tin, một ngày nào đó sự thật sẽ được phơi bày, đến lúc đó anh sẽ hiểu. Tôi đi trước. Thù hôm nay tôi đánh Ngô Ngọc anh để hôm khác đi, bây giờ tôi không có tâm tình tính với anh." Vu Tiểu Đồng nói xong cũng nhanh chóng rời đi, Trình Hàn Lang ngồi ở quán cà phê thật lâu mới đi về.
Đợi đến khi Trình Hàn Lang gặp Ngô Ngọc, Ngô Ngọc đã bình tĩnh lại. Trên mặt vẫn sưng tấy rõ ràng, Trình Hàn Lang thở dài, đi tới.
"Trình Hàn Lang, em có thể hỏi anh một vấn đề không?"
"Em hỏi đi! Hỏi bất cứ điều gì anh cũng sẽ trả lời em."
"Trong lòng anh rốt cuộc Thành Thành quan trọng đến mức độ nào?" Ngô Ngọc nhìn chằm chằm Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang cũng lẳng lặng nhìn cô.
"Nếu như nói trước khi bỏ đi thì thằng bé là người thân duy nhất của anh, là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của anh, thì từ ngày thằng bé rời khỏi, nó là tất cả của anh." Trình Hàn Lang chậm rãi nói.
Sắc mặt của Ngô Ngọc thoáng cái trở nên trắng bệch, cô gật đầu, trào phúng hỏi: "Anh biết nó là đồng tính luyến không?"
Trình Hàn Lang không nói gì, Ngô Ngọc biết điều này đại biểu cho sự cam chịu.
"Anh biết người nó thích là anh không?" Ngô Ngọc hỏi tiếp.
Trình Hàn Lang bình tĩnh nhìn cô, "Làm sao em biết?"
"Làm sao mà em biết? Em đã sớm nhìn ra rồi, anh cũng đã sớm biết đúng không, em chịu đựng hết lần này đến lần khác, chỉ vì muốn duy trì tình cảm giữa chúng ta, thế nhưng còn anh? Anh cứ liên tục thử thách giới hạn chịu đựng của em. Trình Hàn Lang, anh có thể đi hỏi mọi người một chút xem sao, có người bạn trai nào đối xử với bạn gái mình như thế này không? Vì anh cái gì em cũng đều vứt bỏ, tự tôn của em, niềm kiêu hãnh của em, thân thể của em. Thế nhưng cái "tất cả của anh" ngày hôm nay đem toàn bộ nỗ lực của em trở thành không đáng một đồng."
Ngô Ngọc nói rồi cầm lên một con dao gọt hoa quả, đâm vào cánh tay của cô. Trình Hàn Lang không ngờ Ngô Ngọc sẽ nghĩ không thông như vậy, vội vàng đi tới ngăn cản, đáng tiếc đã muộn, máu tươi theo cổ tay chảy xuống phía dưới, Trình Hàn Lang không nói gì nữa, lập tức ôm Ngô Ngọc chạy xuống lầu. Ngô Ngọc nhìn gương mặt gấp gáp của Trình Hàn Lang, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
"Hàn Lang, hiện tại em cũng không cầu xin cái gì, anh không yêu em cũng được, ghét em cũng được, để em ở lại bên cạnh anh được không? Không có anh em thực sự sẽ chết." Ngô Ngọc nằm trên giường bệnh nói, ánh mắt Trình Hàn Lang nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói câu nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...