Ân Tứ



Đợi đến khi Trình Hàn Lang tỉnh dậy từ giấc ngủ mê man thì mặt trời đã lên cao, chuyện đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh lại chính là đi tìm Thành Thành, chất vấn nó vì sao tự ý cùng Ngô Ngọc đi ra ngoài mà không chào hỏi, cuối cùng dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Nhưng mà Thành Thành không có ở trong nhà, Trình Hàn Lang dường như nghĩ tới điều gì, đêm qua hình như có ai ôm hắn khóc cả đêm. Nghĩ đến đây, Trình Hàn Lang cuống quýt nhảy xuống giường, chạy đến phòng Thành Thành. Hình như cũng không có thiếu cái gì. Không đúng, có vẻ như là thiếu đồ vật gì đó. Trình Hàn Lang mở toang cửa tủ quần áo của Thành Thành, lập tức như bị sét đánh, không thể động đậy, đứng mãi ở đó không phục hồi được tinh thần.

Đi rồi, không nói một lời? Không có khả năng, Thành Thành tuyệt đối không dám rời đi như vậy, không đâu, không thể nào...

Trình Hàn Lang cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của Ngô Chấn.

"Ngô Chấn, Thành Thành đến bệnh viện rồi sao?" Trong giọng nói của Trình Hàn Lang ngay cả một chút tức giận cũng không có, thật ra hắn vẫn đang cố gắng duy trì một tia lãnh tĩnh, không muốn buông tha tia hy vọng cuối cùng.

Ngô Chấn ra khỏi phòng bệnh của Ngô Ngọc, đi đến hành lang.

"Cậu không cần hỏi nữa, thằng bé đã đi rồi, ngày hôm qua đã đi rồi, nó không dám chào cậu, sợ nhìn thấy cậu..."

"Con mẹ nó ai bảo nó đi? Tại sao phải đi? Không có khả năng, cậu gạt tôi đúng không?" Trình Hàn Lang không thể nào tiếp thu hiện thực trước mắt này.

"Trình Hàn Lang, tha thứ cho nó đi, nó cũng không phải cố ý, nó nói nó có lỗi với cậu, lúc đó bản thân nó nhất thời ích kỷ một mình chạy về, không để ý Ngô Ngọc nên mới..."

"Thằng bé thật sự nói như vậy? Thật sự đi rồi?" Tay cầm điện thoại của Trình Hàn Lang bắt đầu run.

"Thật..." Ngô Chấn còn muốn nói điều gì đó, Trình Hàn Lang đã cúp điện thoại.


Trong lòng Ngô Chấn có chút khó chịu, lúc trở lại phòng bệnh thì Ngô Ngọc đang mở to mắt nhìn về phía cậu ta, "Anh hai, Trình Hàn Lang hỏi em sao? Anh không biết đâu, đêm qua anh ấy quả thật là dịu dàng..."

"Bốp!" Một tiếng bạt tai vang dội đánh vào mặt của Ngô Ngọc, đây là lần đầu tiên Ngô Chấn đánh cô, Ngô Ngọc không dám tin nhìn Ngô Chấn, cô chưa kịp khóc lên nước mắt của Ngô Chấn đã rơi xuống.

"Sao em lại biến thành như vậy, trong mắt em ngoại trừ Trình Hàn Lang thì còn cái gì không hả? Đến ngay cả lương tâm cũng đánh mất rồi, vậy mà anh còn ngây ngô lo lắng cho em, còn em thì giỏi rồi, tự mình tìm một đám người dựng lên một việc như vậy, em cho rằng Trình Hàn Lang ngu ngốc sao? Em vì một người đàn ông mà làm đến mức như vậy sao? Cho dù Trình Hàn Lang quan tâm nó như thế nào đi nữa nó cũng là một đứa con trai, nam và nam thì có kết quả gì, ngày hôm nay anh mới biết được thực hư câu chuyện, nhưng đã không còn đường lui nữa rồi, Thành Thành đã đi rồi... Anh nghĩ tới lại thấy thẹn với lòng, Ngô Ngọc, em không còn giống con người nữa rồi." Ngô Chấn mắng đến nỗi ánh mắt cũng đỏ lên.

"Anh hai, anh căn bản không hiểu..." Ngô Ngọc cũng khóc lên: "Mỗi lần em nhìn thấy ánh mắt Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành anh có biết em đố kỵ đến mức nào không? Em có thể chịu được việc anh ấy không cưng chiều em, nhưng em không thể chịu được việc anh ấy còn coi trọng một thằng con trai thích anh ấy hơn em, mấy ngày nay em nhìn bọn họ chung sống cùng một chỗ mỗi ngày em đều ăn không ngon, ngủ không yên. Nhưng em còn phải tỏ ra vui vẻ, cũng là vì Trình Hàn Lang, em cũng hận chính bản thân em sao cứ như vậy, nhưng em không có cách nào khác, em chính là yêu Trình Hàn Lang, không có anh ấy em không sống được."

"Cậu ấy cưng chiều nó vì nó là em trai của cậu ấy, bọn họ là người thân, tại sao em cứ nghĩ một phần tình cảm như vậy thành dơ bẩn, Ngô Ngọc, trước đây em không có như vậy, trước đây tuy rằng em tùy hứng, nhưng khí đó em đơn thuần bao nhiêu, em nhìn lại em bây giờ đi. Anh không thể để cho em sai lầm thêm nữa, anh cũng không thể lừa gạt bạn bè của anh như vậy, anh phải đi tìm Trình Hàn Lang, nói hết mọi chuyện cho cậu ấy biết..."

"Nói hết? Nếu như anh muốn nói ra hết, sao lúc nãy gọi điện thoại anh không nói? Anh không có một chút tâm tư nào sao?" Ngô Ngọc nắm lấy ống tay áo của Ngô Chấn.

"Hừ... Anh có tâm tư đó, anh mù mắt rồi nên mới giúp em, em xem thử xem anh có dám nói cho cậu ấy biết hay không... Buông tay!" Ngô Ngọc vừa thấy Ngô Chấn muốn làm thật, nhất thời sốt ruột nhảy xuống giường quỳ trên mặt đất ôm lấy chân của Ngô Chấn cầu xin, bộ dáng vô cùng đáng thương.

"Anh hai, anh đừng như vậy mà, anh làm như vậy em gái của anh coi như xong, em biết, tuy rằng lúc nào anh cũng mắng em, nhưng từ nhỏ đến lớn anh lúc nào cũng thương em. Anh dung túng em nhiều lần như vậy rồi, chẳng lẽ thêm một lần nữa cũng không được sao? Nếu như lần này anh thật sự nói cho anh ấy biết, em sẽ không còn gì cả, em sống còn không bằng chết. Anh hai... cầu xin anh, em không thể không có Trình Hàn Lang..."

Ngô Chấn đứng yên bất động, lời cầu xin của Ngô Ngọc như từng cây kiếm sắt bén đâm vào trong tim cậu, quả thật, cô em gái này đúng là người quan trọng nhất của Ngô Chấn, làm sao nhẫn tâm thương tổn cô.

"Anh hai, thật sự chỉ một lần này thôi mà, anh không tin em sao? Anh không tin em thì em chết ngay tại đây cho anh xem." Ngô Ngọc cầm lấy con dao gọt hoa quả, Ngô Chấn vội vàng cản lại.

"Anh tin rồi, em đừng ồn ào nữa, bị người khác thấy em đòi sống đòi chết như vậy thì nghĩ thế nào đây! Nhanh lên giường đi, một lát nữa Trình Hàn Lang sẽ tới. Chuyện lần này trước tiên anh giữ bí mật cho em, nhưng không có nghĩa là em có thể làm xằng làm bậy lần nữa." Ngô Ngọc nặng nề gật đầu, Ngô Chấn lau nước mắt cho, cô, nặng nề thở dài một hơi.


Trình Hàn Lang, thật xin lỗi, anh em nhiều năm như vậy tôi lại gạt cậu, nhưng tôi cũng là bất đắc dĩ, tôi thương em gái tôi cũng giống như cậu thương em trai cậu vậy.

Trình Hàn Lang ngồi ở trên giường trong phòng, đã ba tiếng rồi hắn vẫn không cách nào tiếp thu được, Thành Thành cứ như vậy mà rời xa hắn, mà Ngô Ngọc lại bị người khác vũ nhục. Dường như mới ngày hôm qua ba người còn tụ tập ăn uống ở trong nhà này, hôm nay một người nằm bệnh viện, một người chẳng biết đã đi đâu.

Trình Hàn Lang nhẹ vuốt chỗ đêm qua Thành Thành nằm. Đêm qua em vẫn chưa đi đúng không? Sao em không nói với anh một câu vậy? Làm sao em biết anh nhất định sẽ không tha thứ cho em. Cứ đi như vậy là thế nào? Anh nhất định phải tìm em trở về. Trình Hàn Lang tự nhủ với bản thân Thành Thành chỉ là sợ hãi, trốn ở đâu đây mà thôi.

Trình Hàn Lang lúc này mới nghĩ tới việc gọi điện cho Thành Thành, kết quả không thể gọi được, hắn gọi hết lần này đến lần khác, kết quả vẫn là như thế. Xem ra nó đã quyết tâm phải đi rồi, Trình Hàn Lang bất đắc dĩ gọi đến số của Đỗ Công, phản ứng của Đỗ Công còn kịch liệt hơn, y vừa nghe Trình Hàn Lang nói không thấy Thành Thành đâu thì giống như là bị điên rồi.

"Tao không cần biết là lý do gì, nhất định là Thành Thành bị ép buộc ra đi, mày phải tìm thằng bé về cho tao, nếu không đời này tao không tha thứ cho mày đâu Trình Hàn Lang. Tao cho mày biết, mày tốt nhất nên nhanh lên một chút, Thành Thành căn bản không có bất kỳ kinh nghiệm xã hội nào, đến chỗ nào cũng sẽ bị ức hiếp."

Sau khi Đỗ Công gác điện thoại thì đến chỗ trưởng phòng xin nghỉ, đón một chiếc xe chạy về, vừa vào cửa liền cho Trình Hàn Lang một quyền vào mặt:

"Mày không phải nói nghe hay lắm sao? Mấy lời đáng khinh, ba hoa chích chòe. Đến cuối cùng ai cũng đều mẹ nó bị mày đuổi đi, mày làm cái trò gì vậy? Khiến thằng bé không chịu được mà phải đi." Đỗ Công vừa nói vừa thở gấp, lại đá thêm một đá.

Trình Hàn Lang hầu như không có đánh trả, đứng tại chỗ chịu đánh, cho đến khi trên đầu ứ máu, trên mặt Trình Hàn Lang vẫn không có biểu tình nào, không có chút tức giận nào. Cuối cùng Đỗ Công đánh không nổi nữa, ngồi phịch xuống đất, trong lòng cũng hoảng loạn lên, sự trấn định bên ngoài đã sụp đổ trong giây phút này, bởi vì Thành Thành thật sự không có ở trong nhà.

"Ngô Ngọc bị người khác..., bây giờ đang nằm trong bệnh viện, tao phải đến thăm cô ấy, bởi vì đây là... trách nhiệm của tao." Trình Hàn Lang chậm rãi nói ra khỏi miệng.

Đỗ Công nghe Trình Hàn Lang nói xong lại càng giật mình, giọng nói cũng bị dao động: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Ngô Ngọc lại bị... Trước tiên mày đừng gấp, chuyện của Ngô Ngọc chúng ta tra xét kỹ càng một chút, đến lúc đó sẽ ổn thôi, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng tìm được Thành Thành!"


"Mày nói xem tại sao vậy?" Trình Hàn Lang bỗng nhiên đứng lên, đập nát một cái bình hoa có giá trị xa xỉ mà Trình Thế mua, cả người như là đã mất đi lý trí, "Tại sao ngày hôm qua thằng bé còn đi tới đi lui ở đây, ngày hôm nay nói đi thì liền đi? Mày nhìn đi! Bên ngoài còn đồ nó giặt đang phơi, vẫn chưa có khô... Tao không tin..."

Trình Hàn Lang lại ngồi lên giường, cả người chán chường như một kẻ không có sinh mạng, ngay cả ánh mắt cũng trống rỗng. Đỗ Công vỗ vỗ vai hắn, an ủi: "Đừng suy nghĩ nhiều, tao sẽ tìm phụ mày, nếu có đầu mối gì sẽ nói cho mày biết, mày đến bệnh viện trước đi, xảy ra chuyện lớn như vậy tao nghĩ Ngô Ngọc chắc cũng không chịu nổi, mày đi chiếu cố người ta một chút, đừng suy nghĩ nhiều nữa, Thành Thành không đi xa đâu."

Trình Hàn Lang gật đầu, chết lặng mà cất bước ra ngoài, đi tới cửa lại liếc mắt nhìn Đỗ Công một cái, Đỗ Công giơ một tay lên xua ý bảo hắn cứ đi, Trình Hàn Lang quay đầu đi ra cửa.

Đi tới bệnh viện, Ngô Ngọc và Ngô Chấn vừa mới ngưng cãi nhau, ánh mắt của Ngô Ngọc vẫn còn sưng đỏ, Trình Hàn Lang đến bên cạnh cô.

"Đừng suy nghĩ nhiều, anh không để ý đâu, em cũng đừng bận tâm nữa, nghỉ ngơi thật tốt đi, việc này sớm muộn gì cũng có ngày giải quyết được."

Ngô Ngọc nhào vào trong lòng Trình Hàn Lang tiếp tục khóc, "Hàn Lang, em thực sự không biết Thành Thành sẽ vì chuyện này mà bỏ đi, hôm đó thằng bé cũng bất lực nên mới trốn về một mình. Khi nào ra viện chúng ta phải đi tìm thằng bé, nó ở bên ngoài một ngày trong lòng em cũng lo lắng một ngày." Trình Hàn Lang gật đầu, nói lời an ủi. Hắn biết Ngô Ngọc chịu ủy khuất, bản thân hắn lúc này nhất định phải trấn an cô thật tốt trước đã.

"Em mau nghỉ ngơi đi, không nên suy nghĩ nhiều như vậy." Trình Hàn Lang đỡ Ngô Ngọc nằm xuống giường, đắp kín chăn cho cô, Ngô Ngọc cầm lấy tay của Trình Hàn Lang hỏi:

"Hàn Lang... Anh... không để ý thật sao? Em đã bị..."

"Nếu anh làm như vậy thì còn coi là đàn ông được sao? Em mau nghỉ ngơi đi, đừng nên suy nghĩ lung tung nữa."

"Anh vẫn sẽ yêu em sao?" Ngô Ngọc nhỏ giọng hỏi.

"Anh..." Trình Hàn Lang nhìn vào mắt Ngô Ngọc, trong đôi mắt của Ngô Ngọc đã ngập nước mắt, như là một đứa nhỏ bị khi dễ không ai giúp đỡ, Trình Hàn Lang miễn cưỡng nở nụ cười một chút, trả lời: "Nghỉ ngơi cho thật tốt đi!"

"Chỗ nào cũng tìm rồi, Thành Thành không có ở đây, tao đoán thằng bé không còn ở Bắc kinh nữa rồi..." Bên kia đầu dây Đỗ Công vẫn đang nói gì đó, Trình Hàn Lang đã không còn nghe được gì nữa.

Thành Thành đã bỏ đi một tuần rồi, cho tới hôm nay Trình Hàn Lang mới hiểu được Thành Thành sẽ thật sự không quay lại nữa, ảo tưởng nhiều ngày nay cũng đều tan thành bọt nước. Báo cảnh sát, kêu gọi nhờ vả bạn bè đi tìm, nhưng cũng không có chút tin tức nào. Lúc con người thống khổ nhất không phải là khi đối mặt với khó khăn, mà là lúc phải tin tưởng rằng sự khó khăn này đã thật sự xảy ra.


Một tuần này mỗi buổi sáng Trình Hàn Lang sẽ đến chăm sóc Ngô Ngọc, đến buổi tối sẽ lái xe chạy khắp nơi. Hắn hi vọng sẽ phát hiện ra hình bóng của nhóc hư hỏng kia ở một góc nào đó, dù cho nó lại trở thành một nhóc ăn xin cũng được. Nhưng mà, người đến người đi tấp nập trên đường, lại không có người mà mình muốn tìm. Người đó, thực sự đã bỏ đi rồi sao?

Trình Hàn Lang dạo một vòng trên phố đi bộ Vương Phủ Tỉnh, buổi tối người đi đường rất nhiều, ven đường có rất nhiều người ăn xin. Trình Hàn Lang dừng xe, ngồi ở trong xe nhìn ra bên ngoài, biểu cảm của những người ngoài kia thật phong phú. Có vui vẻ quấn quýt, có khổ không thể tả, có điên loạn bất chấp. Trình Hàn Lang cảm thấy mình giống như một kẻ bị cô lập bỏ rơi, trong đủ loại biểu cảm lẫn lộn ngoài kia không có ai đồng cảm với hắn.

Biểu cảm của hắn là một loại tuyệt vọng triệt để tận cùng, ngay cả tên ăn xin đầu đường còn có chút hy vọng, sẽ lộ ra ánh mắt cảm kích hoặc đáng thương khi đối mặt với từng đồng tiền được ném tới. Không biết 10 mấy năm trước, biểu cảm của Thành Thành khi đứng ở chỗ này là như thế nào.

"Anh trai, cho em ít tiền đi!" Trình Hàn Lang đột ngột quay người lại, một đứa trẻ đáng thương chỉ cao đến thắt lưng hắn đang nhìn hắn, đứa bé này rất gầy rất nhỏ, khô héo như củi khô, nào có xinh đẹp như Thành Thành. Trình Hàn Lang cười khổ một cái, không nói điều gì, lấy tất cả tiền trong túi ra cho đứa nhỏ, đứa nhỏ có chút khiếp sợ, cầm một xấp tiền dày không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng lại quên mất một câu nói cảm ơn đã cấp tốc chạy đi thật xa, chắc là sợ Trình Hàn Lang đổi ý thì phải!

Hắn đòi lại tiền để làm gì, có ích lợi gì sao? Có thể mua được cái gì sao?

Khi Trình Hàn Lang bước xuống xe, từng hạt mưa đã bắt đầu rơi xuống đường, tất cả người đi đường ở đây đều vội vã chạy về nhà, chỉ có một mình hắn lẳng lặng ngồi ở ven đường, sau đó mưa càng rơi càng lớn, Trình Hàn Lang ngồi ở ven đường đã hoàn toàn bị mưa xối ướt. Hắn nhớ lại lúc còn nhỏ, hắn đến đón Thành Thành tan học, khi đó không phải trời mưa mà là tuyết rơi, Thành Thành chỉ vào bốn vết chân trên tuyết nói: "Anh, mấy vết chân này một bên lớn một bên nhỏ, thú vị ghê, sau này hàng năm tuyết rơi chúng ta đều tới đi một lần được không?"

Sau đó lại quên mất, hoặc là Trình Hàn Lang cho rằng chuyện này không cần thiết, cho nên dấu chân năm đó vĩnh viễn là một hồi ức.

Mưa như thác nước trút xuống, tóc Trình Hàn Lang dán vào trên trán, toàn bộ quần áo đều bị nước mưa thấm ướt. Đã ba giờ đêm, trên đường đã không còn bóng người từ lâu, thân ảnh của Trình Hàn Lang dần dần mơ hồ trong màn mưa ngày càng lớn, tầm mắt của hắn cũng đã bắt đầu nhòa đi, trên con phố đi bộ này lưu lại dấu chân của hai người bọn họ, lưu lại bóng của một người cõng một người dưới ánh đèn đường, hôm nay chỉ còn lại một người cùng một chiếc xe vô tri...

Chú thích:



Phố đi bộ Vương Phủ Tỉnh ở Bắc Kinh

P/s:

Vốn dĩ hôm qua định đăng 2 chương để bù tuần trước cho mn nhưng hiện tại mình đang bận nên có được 1c thôi. Nợ của tuần trước xin khất đến tuần sau nha, tuần sau đăng 2c.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui