Ân Tứ

Vào khoảng tháng sáu, mẹ Trình lại trở về. Trước đó không có báo trước, cho nên lúc Thành Thành mở cửa bị bất ngờ đến giật cả mình, tiếp đó liền nhảy lên ôm lấy mẹ Trình, càng không ngừng kêu “Mẹ ơi, mẹ ơi.”

Mẹ Trình cười xoa đầu nó nói: “Sao một chút cũng không có lớn thêm a, thế nhưng mà càng ngày càng đẹp trai rồi.” Củng Chí đã đến cửa, lần này hai người cùng đi. Đúng lúc Củng Chí đến Bắc Kinh làm một chút chuyện, mẹ Trình nói cô cũng muốn đến coi sóc Trình Hàn Lang, cùng hắn vượt qua kì thi đại học.

“Anh con đâu? Còn chưa có về sao?” mẹ Trình mang theo đồ đạc nặng nề đi vào, phát hiện Trình Hàn Lang không ở nhà.

“Ảnh phải khuya mới trở về, gần đây bọn họ có thiệt nhiều chuyện phải làm. Anh ấy rất là mệt mỏi.” Thành Thành ngồi ở bên cạnh mẹ Trình nói.

“À! Vậy con có nghe lời anh con không nè?”

Thành Thành nhanh chóng gật đầu: “Con có nghe lời!”

Mẹ Trình nở nụ cười, quay đầu nhìn căn nhà, trên cơ bản không có thay đổi gì quá lớn, Củng Chí ở bên cạnh hỏi cô có mệt hay không, mẹ Trình nói vừa về tới nhà mệt mỏi gì cũng đều không thấy. Đây là lần đầu tiên Củng Chí tới nhà Trình Hàn Lang, cũng là nhà của vợ mình cùng Trình Thế.

Anh đứng lên, đi xung quanh nhìn một chút, phát hiện một cái hộp ở bên cạnh ti vi, kiểu dáng phong cách rất châu Âu, đặc biệt nổi bật trong căn phòng, thoáng cái liền hấp dẫn anh. Anh rất tò mò, hỏi mẹ Trình có thể mở ra nhìn được không, mẹ Trình nói anh muốn xem thì cứ xem đi, đó là đồ của Trình Thế để lại.


Củng Chí mở cái hộp kia ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay, kim đồng hồ đã ngừng chạy. Không biết là dừng ở năm nào tháng nào, anh nhớ rõ, đây là anh trích một phần tiền lương tháng đầu tiền mua cho Trình Thế, kiểu dáng này ở thời điểm đó cũng coi như đặc biệt, giá cả hiện tại đã giảm đi rất nhiều rồi, rõ ràng là một đoạn tình cảm rất tốt, vì sao lại đến nông nỗi trở mặt thành thù. Ngẫm lại mình đã có đến 3 năm không thấy qua cậu ta, chắc là vẫn phong lưu không kém năm xưa đi!

“Mẹ, mẹ về sao không báo cho con một tiếng a? Con đi đón mẹ là được rồi.” Tiếng nói chuyện cắt đứt dòng suy nghĩ của Củng Chí, Trình Hàn Lang đã trở về, mẹ Trình vội vàng kéo hắn qua nhìn, tuy rằng mấy tháng trước đã về một lần, nhưng là con của mình vài ngày không gặp cũng cảm thấy chỗ nào cũng thay đổi.

“Gầy rồi? Là ăn không ngon hay là học tập quá mệt mỏi a? Mau để mẹ nhìn một chút.”

Mẹ Trình vẫn như ngày Trình Hàn Lang còn bé mà vuốt ve ngắm nhìn hắn, khiến cho hắn vô cùng xấu hổ. Liên tục nói: “Mẹ, con đã lớn như vậy rồi. Mẹ đừng chỗ nào cũng sờ mà.”

Một câu nói chọc cho Củng Chí cũng muốn cười, Trình Hàn Lang đưa mắt nhìn Củng Chí, lễ phép nói: “Dạ chào chú!” Củng Chí cười đáp lễ, dáng vẻ rất giản dị dễ gần.

“Tối hôm nay cả nhà chúng ta đi ra ngoài ăn đi? Hiện tại Bắc Kinh có nhà hàng nào mới mở ngon không?” mẹ Trình hỏi Trình Hàn Lang.

“Có, ở trên đường An Lập mới mở một cái, không biết thế nào, đi ăn thử đi ạ!” Trình Hàn Lang đề nghị.

“Được! Được! Được!” mẹ Trình còn chưa có trả lời, Thành Thành đã khua tay nhảy cẫng lên. Trình Hàn Lang dùng sức cốc đầu nó một cái, Thành Thành lập tức ngưng lộn xộn, ủy khuất nhìn mẹ Trình.


Mẹ Trình vội vàng xoa xoa cho nó, cười đùa dỗ nó, làm bộ tức giận nói với Trình Hàn Lang: “Con lại bắt nạt Thành Thành của chúng ta thử xem?” Thành Thành vênh váo mà làm một cái mặt quỷ với Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang trừng nó một cái, không để ý tới nó nữa.

Thu dọn xong mọi thứ, bốn người liền đi đến nhà hàng. Quy mô nhà hàng mới mở này khá lớn, trang trí cũng không tệ, hẳn là chất lượng thức ăn trong đó cũng không kém.

Lúc đi qua đại sảnh đến quầy phục vụ để đặt phòng, mẹ Trình gặp được một người, sắc mặt hơi chút thay đổi, Củng Chí cũng nhìn thấy. Thực sự rất trùng hợp, lại đụng phải Trình Thế ở đây. Mẹ Trình quay đầu, định không nhìn đến. Củng Chí muốn đi qua chào hỏi, bị cô ngăn cản, ý bảo không nên tự mình đến trêu chọc anh ta.

“Ba!” Trình Hàn Lang từ xa kêu một tiếng.

Trình Thế nhìn về phía bên này, phát hiện ra bọn họ. Sửng sốt một chút, vẫn là đi tới đó. Đi theo bên người anh ta chính là Lệ Trung Tín, một cảm giác rất áp bức người khác, ngược lại làm nổi bật lên Trình Thế có vẻ vẫn khá bình thản.

“Rất trùng hợp a! Con trai, đã lâu không gặp, con cũng không đi tìm ba, ba cũng rất nhớ con.” Thành Thành cười vỗ vai Trình Hàn Lang, cũng không có nhìn đến mẹ Trình và Củng Chí bên cạnh.

“Trình Thế, đã lâu không gặp! Cậu… có khỏe không?” Củng Chí rất hữu nghĩ chào hỏi với Trình Thế.


Trình Thế quay đầu nhìn anh một cái, có chút nghi ngờ nói: “Cậu…À, tôi nhớ rồi, cậu tên là Củng Chí gì đó đúng không?” (ổng lại make color =.=)

Củng Chí sửng sốt một chút, nghĩ một chút có thể chính mình thay đổi quá nhiều, hơn nữa cũng đã nhiều năm như vậy, cậu ta nhìn không ra được cũng là bình thường, liền có chút lúng túng gật đầu cười.

“Chúc cả nhà mọi người ăn vui vẻ, tôi không quấy rầy nữa, tôi còn có việc, đi trước một bước. Con trai, càng lớn càng đẹp trai a!” Trình Thế hướng Trình Hàn Lang vẫy tay một cái, đi theo Lệ Trung Tín.

Trình Hàn Lang nhìn mẹ Trình một chút, không biết vì sao trong lòng không khỏi có chút nghẹn. Đặc biệt là khi nghe được một câu nói xa lạ, dù cho ông ấy không có trách nhiệm như thế nào đi nữa, đối với Trình Hàn Lang mà nói, ông ấy vẫn là ba hắn, máu chảy trên người hắn chính là máu của ông ấy, đây là sự thực thế nào cũng không thay đổi được. Thế nhưng hắn rất ngạc nhiên ba hắn ngày hôm nay cũng không có phản ứng gì, lúc đầu hắn còn lo lắng bầu không khí sẽ căng thẳng, không nghĩ tới Trình Thế ngoại trừ bỏ qua mẹ Trình những thứ khác bên ngoài đều tốt, giống như hết thảy chuyện này cũng không có một chút quan hệ cùng ông ấy.

Ba năm qua Trình Hàn Lang thường xuyên thấy ba hắn. Hắn cảm thấy ba hắn thay đổi, cụ thể thay đổi cái gì, hắn cũng không nói được, vừa rồi mới nhìn thấy ánh mắt Lệ Trung Tín nhìn ba hắn cảm thấy rất kỳ quái. Lúc họ xoay người Lệ Trung Tín khoác vai Trình Thế, tuy rằng cái này ngày thường nhìn rất bình thường, thế nhưng trong lúc này lại cảm thấy có một chút mùi vị không nói nên lời, có lẽ là tự mình suy nghĩ nhiều đi! (ờ thay đổi, ổng lấy chồng goy:v)

Một bữa cơm ăn xong cũng coi như vui vẻ, Trình Hàn Lang còn uống không ít rượu, bất quá mẹ Trình cung không có ngăn cản gì, dù sao hắn đã không còn là đứa nhỏ 5 năm trước nữa rồi. Mẹ Trình tin tưởng tự hắn có nguyên tắc của bản thân mình. Thành Thành ngồi ở trên bàn toàn tâm toàn ý mà ăn, có đôi khi phát hiện một món ăn thật ngon cũng sẽ nhìn kỹ một chút xem nó là dùng nguyên liệu gì làm ra. Trình Hàn Lang thỉnh thoảng cũng sẽ theo thói quen gắp một ít đồ ăn cho Thành Thành, mẹ Trình nhìn hai anh em hắn quan hệ tốt đẹp như vậy trong lòng thật sự rất vui vẻ.

Mẹ Trình vốn định chờ Trình Hàn Lang thi đại học xong mới đi, kết quả ở Hàng Châu xảy ra một số chuyện, công việc của Củng Chí chưa xong cũng liền phải chạy trở về, Trình Hàn Lang cảm thấy chắc là việc rất gấp, bảo mẹ Trình về cùng với chú.

Mẹ Trình không lay chuyển được Trình Hàn Lang, không thể làm gì khác hơn là nói xin lỗi với Trình Hàn Lang: “Mẹ thật xin lỗi con, ngày quan trọng như vậy lai không ở cùng con. Con trai con nhất định phải thi cho thật giỏi. Mẹ tin tưởng con.” Trình Hàn Lang nói không có việc gì, liền tiễn mẹ Trình quay trở về.


Ngày đó thi đại học, bên ngoài trường thi đầy ắp người, Trình Hàn Lang bị phân đến một trường học khác thi, cách trường mình có xa một chút, cho nên hắn cũng không có ngồi cùng ai. Cảm thấy cuộc thi cũng coi như thuận lợi, đề khá khó, bất quá đối với Trình Hàn Lang mà nói cũng không có cái gì. Lúc ra khỏi phòng thi hắn thở dài một hơi, rốt cục đã thi xong rồi. Tuy rằng không thấy cấp ba có mệt mỏi gì cho cam, nhưng ít ra lên đại học có thể làm việc mình muốn nhiều hơn rất nhiều.

Bên ngoài trường thi hiện tại đang chen lấn, một số phụ huynh cũng ở bên ngoài chờ con, biểu tình kia so với người đi thi còn khẩn trương hơn. Trên tay cũng cầm một vài thứ, đoán chừng là sáng sớm sau khi con cái ăn xong, có thể thấy là họ vẫn không có rời đi chút nào. Trình Hàn Lang biết mình trong chốc lát cũng không thể chen ra, liền tìm một chỗ mát mẻ ngồi.

Đúng lúc này, Trình Hàn Lang thấy ở xa xa Thành Thành đang chạy tới đây, giật hết cả mình, hắn ngoài nghi là mình nhìn lầm rồi. Chờ lúc Thành Thành đi đến nơi mới phát hiện ra thật sự là nó.

“Anh, em tới đón anh!” Thành Thành đầu đầy mồ hôi, bên ngoài khí trời rất nóng, xem ra nó đã tới thật lâu rồi, toàn bộ quần áo đều ướt đẫm. Trình Hàn Lang nhìn đoàn người ngăn ở bên ngoài, buồn bực không biết Thành Thành là vào bằng cách nào.

“Em vào bằng cách nào? Không phải cửa bây giờ còn bị chặn sao!”

“En chui qua hàng rào ở bên kia vào, chỉ có em có thể chui qua, tại vì khe hở rất nhỏ.” Thành Thành hưng phần mà nói.

“Em tới đây làm gì? Hôm này không phải là phải đi học sao?” Mặt của Trình Hàn Lang lập tức trở nên âm trầm.

“Em… Không phải thi đại học phải có người theo chăm sóc mới thi được sao? Em không phải cố ý trốn học đâu, em xin thầy cô cho nghỉ rồi, nói là em đau bụng.” Thành Thành nhìn thấy mặt của Trình Hàn Lang, càng nói âm thanh càng nhỏ dần, đầu cũng thấp xuống theo.

“Được rồi, không ra làm sao. Lần sau nhớ kỹ đừng có tùy tiện trốn học a! Nếu không về nhà em cứ chờ bị đánh đi!” Thành Thành lúc này mới ngẩng đầu lên, Trình Hàn Lang giúp nó lau mồ hôi, ngoài miệng mặc dù không biểu hiện gì, thế nhưng trong lòng vẫn là một hồi cảm động, hắn cũng không nghĩ tới sẽ có người tới bồi hắn thi, trời nóng như vậy mà Thành Thành có thể một mình chui qua tới, cũng có thể là phải cùng người khác chen lấn một lúc rất lâu, cũng không biết nó là làm sao mà qua được. Nghĩ tới thân hình Thành Thành nhỏ bé như vậy ra sức chen qua biển người, trong lòng của Trình Hàn Lang lại nổi lên một tình cảm ấm áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui