"Đừng làm phiền, tôi đang bận với đồng đội"
"Bỏ máy chơi game xuống"
"Sao anh biết hay vậy"
"Cái đấy ai chả biết, mau giúp tôi một chuyện"
Trong một căn phòng lớn với bốn cái máy tính bật sáng và có một người con trai đang vừa nghe điện thoại và vừa bấm máy chơi game.
Người này chính là cộng sự đắc lực của Hoắc Cảnh Thâm
"Về Hạ Thiên"
"Hạ Thiên à..., tôi nhớ.
Ông ta giấu vài thứ đắt đỏ từ việc cướp của quốc gia, chỗ ông ta hay tới là sân vườn và trong phòng, khi nào anh đến đó tôi sẽ giúp"
"Ừ, nhớ để ý điện thoại"
"Anh vẫn còn làm việc với Chấn Phong à"
"Cậu ta khá hữu dụng"
Hoắc Cảnh Thâm không chỉ là chủ tịch mà còn là tên thích đi làm việc vặt.
Hoắc Cảnh Thâm trước đây là kẻ thủ của nhiều người nhưng một năm đổ lại thì hắn lại được chính phủ để mắt tới.
Cả hai bên không có ý đồ gì, mấy người bên chính phủ chỉ muốn Hoắc Cảnh Thâm lấy mấy món quan trọng ở nhà Hạ Thiên mà thôi
Trương Tuấn Hàn rõ ràng nhìn được việc của Hoắc Cảnh Thâm đang muốn nói, việc nguy hiểm này hà cớ gì phải lôi bọn họ theo.
Trương Tuấn Hàn lần nào cũng phải miễn cưỡng đi theo vì Hắc Thần và Hoắc Cảnh Thâm rất hứng thứ với mấy vụ kiểu này
"Hai đứa làm lá chắn cho anh là được"
Nói là lá chắn thì cũng không đúng thực ra là chỉ cần nhìn xem có ai đi qua đây không mà thôi
"Đứng ở bụi hoa hồng xanh nhìn sang góc 10h, ở đó có một hòn đá.
Ở dưới hòn đá có một chiếc hộp bằng sắt, lấy lên cẩn thận ở đó có bom đấy"
"Hiểu rồi"
Hoắc Cảnh Thâm làm mấy chuyện này rất cẩn trọng, hắn chỉ mất hơn một phút là có thể lấy được đồ.
"Lão Hoắc thích làm mấy chuyện này thật"
"Bệnh nghề nghiệp của anh ta chúng ta làm sao cản được"
Hắc Thần dựa lưng vào bức tường gần đó rồi đút tay vào túi quần và nhìn thẳng Trương Tuấn Hàn "Bao lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện kiểu này"
"Cũng rất lâu rồi"
Khung cảnh đồng nghiệp trò chuyện rất nghiêm túc lại bị phá hỏng bởi cấp trên, Hoắc Cảnh Thâm cầm chiếc hộp không hẳn hoi đi về phía chỗ hai người kia
"Đi thôi, mượn hai đứa 30 phút nữa thôi"
Cả ba người vẫn chưa hề biết phòng của lão chỉ tịch đó ở chỗ nào thế nên họ vẫn còn đang bị lạc trên hành lang to lớn, Hoắc Cảnh Thâm đã gọi điện cho tên nghiện game Chấn Phong kia nhưng lại chẳng nhận được hồi âm
Vì Chấn Phong rất thành thạo máy tính nên Hoắc Cảnh Thâm không thể đuổi cậu ta đi được...
"Nhóc Trương bị vợ gọi điện rồi sao"
"Không phải vì anh thì em không ở đây đâu"
"Có nên vui không"
"Hắc...Hắc Thần...là người vừa rồi đúng không nhỉ"
Bỗng nhiên ở hành lang có một người đi ra, Hắc Thần có thể nhận ra được người này là ai, cô gái này chính xác là con gái của Hạ Thiên rồi.
Anh vốn không muốn trả lời nhưng lại bị Hoắc Cảnh Thâm đun một cái về phía trước
"Làm nhiệm vụ của nhóc cho anh"
"Nhiệm vụ gì chứ em đã sớm không còn là thuộc hạ của anh rồi"
Hắc Thần liếc nhìn Hoắc Cảnh Thâm một cái rồi ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt mà nở nụ cười bình thường của bản thân
"Xin chào, em nhớ tên tôi sao, Hạ Minh Uyên"
"A-Anh biết tên em sao, em hình như chưa giới thiệu nữa mà"
"Cái này tôi không nói được"
Hắc Thần quả nhiên đã làm rất tốt, kiểu này thì việc hạ gục cô tiểu thư này là một điều khá đơn giản
"Em có thể cho tôi biết phòng của ba em ở đâu không"
"D...dạ ở tầng 4 cuối hành lan-"
Hạ Minh Uyên thậm chí chưa nói xong đã ngã ngay vào người của Hắc Thần rồi, việc này đối với anh không bất ngờ lắm, khi ngẩng mặt thì chỉ thấy Hoắc Cảnh Thâm nở nụ cười nguy hiểm với anh
"Loại bỏ vật cản,....!này bác giúp việc hình như tiểu thư không khỏe thì phải, bác đưa cô ấy về phòng được không"
"Dạ vâng, tiểu thư cô không sao đấy chứ"
Cô gái đó được đưa đi rời khỏi tầm mắt bây giờ bọn họ chỉ cần đến phòng của Hạ Thiên là xong
*******
"Xoay bốn chiếc đèn ở bốn góc phòng một vòng, lúc sau sẽ có một cửa sau tủ sách.
Mật khẩu là 09742883MUT, tất cả những chỗ khác đều là mật khẩu đó"
"Vậy nhá, tôi xong nhiệm vụ rồi.
Game đã bảo trì xong nên đừng làm phiền"
Chấn Phong đã vốn chẳng sợ Hoắc Cảnh Thâm rồi bởi vì cậu ta biết thừa bản thân còn rất hữu dụng...
"Có nghe thấy tiếng gì không" Trương Tuấn Hàn vừa bên trong căn phòng đó đã ngay lập tức nghe thấy một âm thanh chói tai
Thính giác của Trương Tuấn Hàn vốn đã rất nhạy bén, khi hai người kia chẳng nghe được thứ gì thì tai của Trương Tuấn Hàn đã nghe được rất rõ
"Tiếng gì" Hoắc Cảnh Thâm đã rất gấp gáp khi nhìn thấy những món đó yêu cầu ở ngay trước mặt.
Khi hắn định đi đến đó thì đã Hắc Thần cản lại ngay sau đó
"Đợi chút" Hắc Thần khi vào đây đã ngửi thấy mùi rất khó chịu, xung quanh đây còn có xác ch.ết chắc hẳn những cái xác này đều là người do chính phủ yêu cầu.
Khi nhìn thấy biển vàng trước mặt họ sẽ ngay lập tức tiến tới mà không nghĩ gì.
Anh cũng không ngờ Hoắc Cảnh Thâm đôi khi cũng hấp tấp đến thế
Trương Tuấn Hàn biết đó là tiếng gì rồi mà không ngần ngại tiến lên hai người này cũng không có ý định cản.
Tiếng chói tai đó đúng như tưởng tượng, đó chính là của vài con thú máu lạnh.
Trên người Trương Tuấn Hàn đã luôn có một mùi thơm để đối phó với mấy con vật này, chắc chắn sẽ không bị chúng cắn
Hắc Thần nhìn Hoắc Cảnh Thâm đầy hoang mang, anh trước đây biết Trương Tuấn Hàn có mùi hương lạ nhưng chỉ có thể thu hút được đám mèo con vậy mà bây giờ lại có thể thu hút cả mấy con máu lạnh này nữa
"Chấn Phong đã dựa vào công thức của chính phủ để điều chế ra lọ thuốc kiểu đó, nhóc muốn thì anh cho vài lọ"
"Thôi khỏi đi em không thích động vật"
"Này này có nhanh lên không, hôm nay tôi mang có một lọ thôi đấy"
"Hắc Thần đi thôi, hình như còn có người đang đợi em đấy!"
"Ừ, nhanh rồi về nào"
Nhóm của Hoắc Cảnh Thâm tuy chỉ có bốn người, một nhóm với số lượng rất ít vậy nhưng lại rất hoàn hảo.
Hắc Thần là một người chăm ngoan, học vấn rất tốt Hoắc Cảnh Thâm từ đầu nghĩ anh sẽ không hợp với môi trường này nhưng chỉ mất vài tháng đầu anh liền khác.
Hơn nữa, Hắc Thần còn có tài năng với cái mũi và vẻ ngoài đẹp trai của mình, Trương Tuấn Hàn thì rất thính và thu hút nhiều loài động vật, Chấn Phong thì giỏi máy móc có thể hack mọi mật khẩu khó.
Đặc biệt là Hoắc Cảnh Thâm một vị đội trưởng tài ba.
Sau này nhóm chỉ còn hai người nhưng cũng rất đỉnh
*****
"Chị Bạch Nguyệt này, chị biết Hắc Thần đi đâu không"
"Không sao đâu, nhóc đó đi làm chuyện vớ vẩn thôi mà.
Mà còn chồng chị với nhóc Trương nữa lên sẽ ổn thôi"
"Vâng ạ" Tống Huyền Chang cầm cốc rượu trên tay mà suy nghĩ nhiều thứ, một nét mặt hiếm hoi trên mặt của cô
Lý Bạch Nguyệt đã được Hắc Thần kêu giúp, nên không được để cho Tống Huyền Chang buồn bã như thế này được
"Em muốn biết chị gặp Hắc Thần trong tình trạng thế nào không?"
"Được ạ" Tống Huyền Chang cười ngượng ngùng với Lý Bạch Nguyệt một cái
"Lúc đó chị thấy nhóc đó đang đánh nhau với một con sói đấy"
Tống Huyền Chang trợn tròn mắt và ngay lập tức thay đổi sắc mặt, từ vẻ buồn chán bỗng trở thành hứng thú hơn về câu chuyện mà Lý Bạch Nguyệt đang nói tới
"Sói ấy ạ? Anh ấy mạnh như thế sao"
"Hơn những gì em tưởng tượng đấy, lúc đó mặt nhóc dính đầy máu trông ghê lắm"
"Em không thể tưởng tượng được"
"Đối nghịch với Hắc Thần là nhóc Trương thì phải, lúc đấy chỉ thấy nhóc Trương ngồi chơi với đống mèo thôi" Lý Bạch Nguyệt đồng thời quay sang nhìn Hắc Tiểu Đồng
"Chị không thấy anh ấy đáng yêu sao, nhờ anh ấy mà nhà em ngày nào cũng có mèo tới, rất vui đó nha"
"Chị xin từ chối niềm vui này"
Tống Huyền Chang ngay lập tức bật cười thì bị Lý Bạch Nguyệt và Hắc Tiểu Đồng nhìn
"A em xin lỗi"
"Haha không có gì phải xin lỗi đâu"
"Em ngưỡng mộ hai người thật, chị Lý cưới được anh Hoắc, Hắc Tiểu Đồng cưới được anh Trương.
Một người thì hung dữ một người thì đáng yêu"
Hắc Tiểu Đồng đi lại gần chỗ Tống Huyền Chang vỗ vai cô và nở một nụ cười đầy vui vẻ
"Cậu đừng ngưỡng mộ anh tớ hội tụ cả hai cái đấy luôn"
"Tiểu Đồng nói đúng đấy, Hắc Thần đều có hai tính mà em nói"
"Dạ..?"
Cả hai người này bỗng đồng loạt cười lên đầy vui vẻ.
Bầu không khí u ám cũng đã sớm được giải tỏa và mọi người cũng đã nói chuyện vui vẻ hơn.
Ở chỗ Hắc Thần khi Hoắc Cảnh Thâm mở một hộp làm bằng vàng ra thì đã rất bất ngờ, hắn liền lấy ra và ném về chỗ Hắc Thần
"Hắc Thần bắt lấy"
Anh đưa tay đỡ lấy món đồ và hoang mang hỏi Hoắc Cảnh Thâm "Gì vậy"
"Quà anh tặng em vì hôm nay đã đi theo"
"Có gì đâu chứ, mà cái này phải trả về chứ"
"Không nhất thiết em cứ cầm đi"
Hoắc Cảnh Thâm cho Hắc Thần cái này không phải bất hợp pháp vì món đồ đó là của Hắc Thần, trả về cho chủ cũ thì là điều đương nhiên.
Trong chiếc hộp đó có chiếc vòng được khắc chữ HT cùng với một con sói.
Hoắc Cảnh Thâm không thể nhầm được, món đồ này được Hắc Thành yêu cầu hắn tìm 6 năm qua
"Bực với hai tên này muốn cả lũ ch.ết hay gì"
Trương Tuấn Hàn ngẩng đầu nhìn hai tên đàn ông kia mà lên tiếng "Tôi nghe thấy tiếng bước chân rồi, đi nhanh thôi"
"Được, nhiệm vụ hoàn thành"
Cả ba người cùng nhau rời khỏi căn phòng của Hạ Thiên và cùng Hoắc Cảnh Thâm ra ngoài hành lang ở tầng bốn, và chỉ thấy hắn huýt sáo một cái liền có một chiếc máy bay cỡ nhỏ xuất hiện, theo như anh thấy thì nó là một con robot biết nói
"Chúc mừng nhiệm vụ hoàn thành, tiền thưởng đã được chuyển đến nhà"
"...."
"Tiền thưởng có nên chia ba không"
"Được thôi, mấy đứa muốn là được"
Khi họ vừa mới đi được vài bước thì bỗng nhiên có người xuất hiện với ánh mắt dò hỏi, Hắc Thần miễn cưỡng tiến lên
"À thì chúng tôi lần đầu đến đây đang muốn tìm nhà vệ sinh nhưng hình như lạc mất rồi, cô có thể chỉ đường xuống không"
"Vâng ạ"
*********
"Phu nhân ơi, cậu chủ đang cãi nhau với một đám người ở kia" Vệ sĩ của Lý Bạch Nguyệt đột nhiên xuất hiện với câu nói nhanh vội vã
"Có cả Trương Tuấn Hàn và Hắc Thần nữa"
"Trời ạ, làm gì thế không biết nữa"
Lý Bạch Nguyệt quay đầu cầm tay Tống Huyền Chang lôi đi "Đi thôi, làm gì mà cãi nhau không biết"
Hắc Tiểu Đồng thì cũng đã sớm chạy đi rồi, Trương Tuấn Hàn vốn hiền lành những nếu xung đột thì cũng phải ngang Hắc Thần cũng nên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...