Ẩn Trung

Trên đường trở về, dưới sự uy áp thầm lặng của Doãn Kham, Đường Chung kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.

“Lớp trưởng mà, có lần cậu ấy chạy tới hỏi mượn sách lớp mười của bạn cùng bàn tôi, bảo là muốn cho bạn mới mượn để học, cái này cần gì phải đoán, bạn học mới lớp chúng ta chẳng phải chỉ có mỗi cậu thôi sao?”

Doãn Kham: “Bạn cùng bàn của cậu không muốn cho mượn?”

Đường Chung xua tay: “Không phải không phải, sách giáo khoa với vở ghi của cậu ấy được cả lớp công nhận là sạch sẽ, cho nên lớp trưởng mới đi hỏi mượn của cậu ấy. Nhưng mà tiếc là cậu ấy lại khá đam mê xếp đồ, nghỉ hè lên lớp mười một đã đóng gói toàn bộ sách lớp mười đem đi bán đồng nát rồi.”

Doãn Kham im lặng một lát, hỏi: “Cho nên lớp trưởng hỏi mượn cậu?”

“Làm gì có.” Đường Chung nói như đây là chuyện hiển nhiên, “Tôi đây nổi tiếng keo kiệt, chẳng lẽ lớp trưởng còn không biết muốn mượn sách của tôi thì phải có trao đổi à?”

Trong lòng Doãn Kham tự nhủ, hóa ra cậu còn rất biết mình đấy.

Đường Chung cười hì hì: “Các cậu hiểu lầm tôi nhiều quá, tôi làm gì phải loại không làm mà muốn hưởng đâu?” Nói xong còn bẻ ngón tay tính toán, “Toán lý hóa văn anh năm quyển, năm quyển vở ghi kèm vở bài tập, dù sao cũng phải chăm chỉ ghi chép hết hai học kỳ, hai mươi đồng một môn chắc là vừa nhỉ?”

Doãn Kham: “Vừa.”

Đường Chung xoa cằm: “Nhưng mà hai chúng ta cũng coi như không đánh không quen biết, hơn nữa lại còn là bạn học kiêm hàng xóm, tôi còn vừa mới nhận tiền bồi thường nhân đạo của cậu, bớt vài đồng cũng hợp lý đúng không?”

Nghĩ tới mấy chữ “tiền bồi thường nhân đạo” trong miệng Đường Chung là chỉ vé lên thuyền cùng đài sen kia, Doãn Kham hơi nhếch môi: “Đúng.”

Đường Chung vỗ tay cái bộp: “Tôi thích cái tính thẳng thắn này của cậu rồi đấy! Năm môn chín mươi đồng, cậu thấy sao?”

Doãn Kham khẽ cười: “Rất tốt.”

“Thế cậu chờ tôi chút, tôi đi lấy cho cậu ngay đây.” Khi đến trước cửa nhà, Đường Chung nhanh chóng chuồn đi, chạy hai bước lại quay về phất tay với Doãn Kham, chỉ lo anh đổi ý, “Chờ tôi một lát, năm phút… Không, ba phút là đủ rồi!”

Thực tế chỉ hai phút là đã ra.

Nhà Đường Chung nằm ngay trong gian may đồ, Doãn Kham nhìn cậu nghiêng người nâng một chồng sách đi ra từ chiếc cửa sắt khép hờ, vừa chạy vừa gọi “Đến rồi”, giống hệt tư thế liều mạng như chiều nay đưa đồ uống cho anh vậy.

Thoạt nhìn không đáng tin cậy lắm, nhưng không ngờ chất lượng vở ghi lại khá được.

Hai người đứng dưới đèn đường kiểm hàng một lúc, Doãn Kham lật qua mấy quyển vở ghi, phát hiện không chỉ có chữ viết ngay hàng thẳng lối, mà mỗi một môn đều dùng bút dạ màu sắc khác nhau vòng vào kiến thức trọng điểm, gặp phải chỗ khó còn ghi thêm ví dụ mẫu, trích dẫn thì ghi ở cuối vở, sử dụng “Chỗ này lật tới trang xx tìm ví dụ” làm đánh dấu bắt mắt.


“Thế nào, được không?” Đường Chung ở phương diện này vẫn có chút tự tin, “Tôi dám đảm bảo bây giờ tìm trong lớp không có ai tốt hơn tôi đâu.”

Doãn Kham không lên tiếng là đang đồng ý với lời nói của cậu. Anh rất vừa lòng cũng rất kinh ngạc, bởi vì trong năm năm đi học ở trường beta của anh, học sinh beta hiện nay thường không có chí tiến thủ, đa số đều là loại ôm tâm lý ăn no chờ chết, “Trời sập đã có alpha chống đỡ không đến lượt bọn này”, nghiêm túc học tập không phải là không có, chỉ là số lượng rất ít, nếu không sẽ không khó mượn vở ghi tới như vậy.

Không ngờ Đường Chung lại là một trong những số ít đó.

Đường Chung coi như được khen, kiêu ngạo mà hắng giọng: “Đừng nhìn tôi với cặp mắt tôn kính khác xưa nha, nếu đã dám lấy tiền của cậu thì đồ chắc chắn sẽ có giá trị.”

Đây là đang thúc giục trả tiền, Doãn Kham móc ra chín mươi đồng còn chưa bỏ nóng ví, tiền trao cháo múc.

Đường Chung thuần thục đếm tiền, gấp lại làm hai nhét vào trong túi, cuối cùng còn lấy tư cách là “người bán” mà nhắc nhở Doãn Kham: “Dù sao cũng phải thuê, sau này còn trả lại, cấm vẽ lung tung lên đó đấy…”

Nói đến đây, Doãn Kham vừa lúc lật ra một con Cinnamoroll vẽ trong vở tiếng Anh.

Đường Chung vội giải thích: “Lúc đó trong lớp không có gì làm, tôi tiện tay…”

Doãn Kham lật ra thêm một con vịt vàng trong vở ghi toán.

Đường Chung: “Đây là tiết tự học buổi tối làm bài xong chán quá…”

Lại mở quyển vật lý ra, trên hai cực nam châm vẽ hai con người que, mỗi bên nắm một đầu dây, bóng đối thoại bên trên viết “Hải đâu quay xe(1)”.

Đường Chung đỡ trán: “…Thôi được, có thể viết ký hiệu, tốt nhất là dùng bút chì.”

Doãn Kham khép vở lại: “Yên tâm, tôi sẽ không vẽ bậy đâu.”

Đường Chung thở phào nhẹ nhõm, hai tay chắp trước ngực, thật lòng chúc phúc: “Người tốt một đời bình an.”

Giao dịch kết thúc, Doãn Kham cho rằng hai người họ cứ vậy mà mỗi người một ngả không liên quan gì nhau nữa, nào ngờ Đường Chung lại làm ăn chu đáo như vậy, cung cấp hàng hóa chất lượng cao với giá cả phải chăng còn chưa đủ, lúc sau còn chủ động đưa ra phục vụ sau khi bán.

Thời gian nghỉ giữa giờ của thứ hai phải đi chào cờ, lúc xếp đội hình Đường Chung tìm cách chui xuống cuối đội, nhắc nhở Doãn Kham kéo khóa áo lên, nói cho anh biết nếu để phanh ngực rất dễ bị phạt quét sân thể dục.

Tan học xong Doãn Kham đi đến quầy bán quà vặt mua nước, Đường Chung đi theo phía sau, lén lút nhắc nhở anh đừng mua thuốc lá trong quầy bán này, nói rằng chỉ cần anh vừa mua thì thầy chủ nhiệm sẽ tìm tới ngay, hiệu suất cao thêm chút nữa là chỉ trong nửa giờ anh sẽ bị mời đến phòng giáo vụ, bách bắt bách trúng.


Doãn Kham: “Tôi không hút thuốc lá.”

Đường Chung đánh giá anh một lượt, cũng không tin tưởng lắm: “Tôi không nói cho ai biết đâu mà lo, đàn em của cậu cũng bảo không hút, vậy mà vừa vào lớp mười đã bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện đứng phì phèo trong vườn hoa mấy lần đấy thôi?”

Đàn em kia ý chỉ Hạ Gia Huân.

Có lẽ khí chất trời sinh đã mang theo một ít thứ gọi là phản nghịch, duy trì hình tượng làm đại ca đối với anh cũng không phải là chuyện xấu, Doãn Kham bèn không giải thích nữa.

Không biết có phải như vậy là ngầm thừa nhận thông tin sai lệch cho Đường Chung hay không, mà cậu càng ngày càng thích bám dính lấy Doãn Kham, liên tục bốn ngày rủ đến nhà ăn không thành, thế mà trưa thứ sáu lại kéo ghế tới ngồi cạnh bàn Doãn Kham, đập hộp cơm xuống bàn cái bộp: “Ăn chung đi!”

Hạ Gia Huân ngồi ghế trước đá ghế cậu ra: “Đi ra đi ra, đừng có chiếm chỗ.”

“Hôm nay tôi mang theo đồ ngon đây.” Đường Chung không để ý tới cậu ta, mở hộp cơm ra cho Doãn Kham xem quả trứng đặt trên mặt cơm trắng, “Cậu đã ăn trứng vịt muối bao giờ chưa, loại chảy dầu ấy?”

Doãn Kham không đuổi cậu đi, cậu liền yên tâm lột vỏ trứng ngay trên bàn Doãn Kham.

Cuối tuần thứ hai sau buổi khai giảng, số lượng học sinh mang cơm tới trường học dần dần tăng lên, giờ khắc này trong phòng có mùi hương không được dễ chịu cho lắm.

Doãn Kham lấy cớ gọi điện thoại để đứng dậy ra khỏi phòng học. Vốn chỉ muốn đi hóng mát một chút, di động trong túi đột nhiên rung lên, anh nhận được một cuộc điện thoại thật.

Số điện thoại đến từ thủ đô, là bạn học cũ trong trường Doãn Kham trước đây đã từng học.

“Cậu định ở đó học hết cấp ba thật à?”

“Ừ.”

“Hầy, mẹ cậu nghĩ sao vậy không biết, dựa theo thành tích của cậu thì đã có thể thi đại học top đầu ở đây rồi.”

“Bà ấy tự có tính toán.”

“Có tính toán gì cũng không thể lấy tương lai của cậu được… Có phải bên cha cậu xảy ra chuyện không?”

Nghe đến hai chữ “Cha cậu”, huyệt thái dương của Doãn Kham đột nhiên nảy lên.


Ở nơi thủ đô kia, mặc dù anh không hề nói gì, mặc dù anh tự nhận đã rất kín đáo thì vẫn sẽ có người đi nhìn trộm, hỏi thăm, suy đoán. Chỉ cần anh còn ở lại thủ đô một ngày, những đồn đãi vớ vẩn đó sẽ không thể mất đi.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân anh nghe theo sắp xếp của mẹ mà không có chút phản kháng.

Doãn Kham xoay người, khuỷu tay chống lên lan can: “Chắc thế, trước nay phía bên họ vẫn không được bình yên.”

“Tôi nghe nói bọn họ đưa em trai cậu, cái thằng nhóc tên Khiêm gì gì ấy, đón về nhà rồi viết tên vào gia phả hả?”

Lông mày không tự chủ mà nhíu lại, ánh mắt Doãn Kham ở nơi vắng bóng người trở nên u ám không thôi.

Sau đó dùng câu “Không biết” ứng phó qua loa, hàn huyên thêm hai câu không mặn không nhạt với người đầu dây điện thoại, lúc kết thúc đối phương còn khách khí là phụ nịnh nọt là chính dặn Doãn Kham lúc nào rảnh thì về thủ đô chơi bóng, Doãn Kham đã từ chối ngay.

“Không được, dù đánh tốt thì cũng chỉ là beta.”

“Cậu nói gì thế…”

“Rảnh quá thì đi nịnh Khiêm gì gì đó đi.” Doãn Kham lạnh lùng nói, “Tôi bận lắm, sau này không có việc gì gấp đừng gọi tôi.”

Cúp điện thoại, tâm tình vẫn ngột ngạt như trước, không được hưởng thụ cảm giác hả giận sảng khoái như trong tưởng tượng.

Doãn Kham đứng bên ngoài một lát, lúc quay lại phòng học, Đường Chung vẫn đang vật lộn với quả trứng vịt muối của mình.

Hạ Gia Huân ngồi xem cũng nhìn không nổi: “Đừng liếm nữa, đến cả vỏ trứng cũng bị cậu liếm cho sạch rồi, có tin cậu ăn xong ruồi cũng chết đói không hả.”

Đường Chung nghe cậu ta nói xong, trái lại còn rất kiêu ngạo: “Có gì không tốt? Chăm chỉ tiết kiệm là đức tính tốt đẹp lâu đời của người dân Trung Hoa nhé.”

Doãn Kham từ lúc quay về chỗ ngồi vẫn luôn im lặng, Đường Chung có hỏi gì cũng không đáp. Hạ Gia Huân lại có mắt nhìn tốt hơn cậu nhiều, có thể thấy được tâm trạng Doãn Kham đang không tốt lắm, ngậm kín miệng không nói gì, ăn xong đi vệ sinh cũng rón ra rón rén, cố gắng hết sức để không phát ra âm thanh.

Chờ Hạ Gia Huân ra khỏi phòng học, Đường Chung cuối cùng cũng liếm xong vỏ trứng, lại gần nhỏ giọng hỏi: “Có phải mượn vở ghi của tôi nên hết tiền ăn cơm không?”

Doãn Kham nhất thời không kịp phản ứng, chỉ biết ngẩn người ra.

“Tôi thấy cậu mấy hôm nay đều không ra ngoài ăn cơm, nếu quả thật gặp khó khăn…” Đường Chung chậm rãi móc ra một tờ tiền giấy, nhắm mắt quyết tâm, “Vậy mấy thứ này cậu cầm lấy dùng trước đi, lát nữa ghi nợ trả dần cho tôi là được.”

Vào thời gian nghỉ ngơi trước khi vào tiết tự học buổi tối, biết được lai lịch tờ giấy nợ kẹp trong sách Doãn Kham thông qua bạn cùng bàn bên kia, Hạ Gia Huân cười đến mức vỗ bàn bồm bộp: “Hahaha nó nghèo thì thôi đi, tưởng ai cũng nghèo như nó chắc?”

Doãn Kham chê cậu ta ồn ào: “Đừng có cười.”

“Không được không được, để em cười thêm lát nữa, nó buồn cười quá.” Hạ Gia Huân ôm bụng cười, “Coi cơm trắng với trứng vịt muối là sơn hào hải vị, trông cái dáng vẻ trưa nay như hiến của báu kia, em vừa nghĩ đã… Ha ha ha ha ha.”


Nghĩ đến Đường Chung rõ ràng là đang thiếu tiền vẫn nhịn nỗi đau cắt thịt trả lại tiền, còn cố gắng tránh lúc ít người giữ gìn mặt mũi cho mình, Doãn Kham bỗng thấy không đành lòng: “Cậu ấy cũng vì giúp tôi.”

Hạ Gia Huân nghe lời này liền không cười nữa, biểu cảm trở nên vi diệu: “Anh Doãn không phải… muốn kết bạn với nó đấy chứ?”

Doãn Kham không phủ nhận.

Điều này trong mắt Hạ Gia Huân chính là thừa nhận, cậu ta rùng mình, quay người chạy lên ngồi đối diện với Doãn Kham: “Anh Doãn này, anh nghe em nói, anh đừng bao giờ kết bạn với loại người như thế.”

Doãn Kham chất đống mấy quyển sách ra phía trước, tách hẳn Hạ Gia Huân khỏi mình.

Hạ Gia Huân dịch chuyển đống sách đó đi, kiên nhẫn nói: “Không được thật đâu anh Doãn, nó bị cười nhạo, bị cô lập cũng có nguyên nhân cả đó.”

Doãn Kham để lộ vẻ mặt không kiên nhẫn, đặt cây bút trên tay xuống: “Nguyên nhân gì?”

“Trước đây không nói cho anh biết vì cảm thấy không cần thiết, ai ngờ nó bản lĩnh lớn như vậy, thấy người sang bắt quàng làm họ, chạy đến trước mặt anh Doãn làm trò.” Hạ Gia Huân nhìn bốn phía xung quanh, xác định không có ai nghe được cuộc trò chuyện của họ, “Cha Mộc Đông Đông là một alpha, cái này chắc anh đã nghe hàng xóm nói rồi nhỉ?”

Doãn Kham: “Không có.”

Hạ Gia Huân vò đầu: “Anh Doãn với mẹ ít giao tiếp với bên ngoài quá, khó mà hóng được chuyện…”

Thật ra không phải không có cơ hội tìm hiểu, mà là không muốn tốn thời gian. Doãn Kham thấy cậu ta cứ lòng vòng không chịu đi vào vấn đề chính bèn cất bút vào túi đựng chuẩn bị ra ngoài, Hạ Gia Huân lại gọi anh lại: “Chờ đã chờ đã, anh Doãn ngồi xuống đi, em tóm tắt cho.”

Dùng sách che mặt, lấy tay che miệng, Hạ Gia Huân rốt cuộc cũng nói thật: “Đại khái là khoảng hai năm trước cha nó bị bệnh, cụ thể là bệnh gì thì không biết, chỉ biết là rất nghiêm trọng, lúc đó hàng xóm láng giềng đã tổ chức đi thăm, một alpha vốn cao to uy mãnh lại gầy chỉ còn da bọc xương, trong mũi cắm đầy dây nhợ, đến cả nói cũng không nói được, Mộc Đông Đông không thèm nhìn cha nó lấy một cái.”

Mí mắt Doãn Kham nâng lên: “Chỉ vậy?”

“Không không không, trọng điểm là bà nội nó lúc đó muốn cứu cha nó, lấy hết toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà ra, còn định bán nốt gian hàng kia, Mộc Đông Đông không đồng ý, hơn nữa lấy cả cái chết ra để đe dọa mới khiến cho bà nội Đường bỏ đi ý định này.” Hạ Gia Huân nói tới đây, cả khuôn mặt đều nhăn nhó, “Lúc đó nhà bọn nó ầm ĩ suốt ngày, hàng xóm xung quanh đều bị làm phiền không yên, bà nội Đường thì tức tới ngất xỉu tận hai lần…”

Doãn Kham rũ mắt nhìn quyển vở nằm trên bàn, ánh mắt rơi vào ông mặt trời có hai chòm râu đang cười ngây ngô vẽ bằng bút đỏ bên góc phải, đôi môi giật giật, cuối cùng không cho ý kiến đối với mấy lời này.

“Sau đó cha nó chết trong bệnh viện.” Hạ Gia Huân tiếp tục cảm thán, “Thù hận phải lớn tới cỡ nào mới mặc kệ sống chết của cha đẻ mình, nó bây giờ cứ vui cười hớn hở như vậy, nếu như em không nói, chắc anh cũng không nhìn ra nó là người máu lạnh thế đâu nhỉ?”

*****************

Chú thích:

(1) Câu này trong raw là 皮皮铁我们走, dịch ra là Pipi sắt đi thôi nào, vốn là một câu nói nổi tiếng của tuyển thủ Esport IG (tên gì thì tui quên rồi), sau đó câu nói này đã trở thành một meme mạng, giống với meme “Hải quay xe” của Việt Nam. Meme này còn có một phiên bản khác đã phổ thành nhạc là 皮皮虾我们走, tức là Đi thôi nào tôm Pipi (tôm tít). Tui để vid ở bên dưới, các cô có thể nghe thử nhé, nhạc cũng hay lắm đấy =))

https://.youtube.com/watch?v=NEb2E4LW1DM


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui