Ẩn Trung

Trở lại thủ đô, thời tiết vẫn chưa biến chuyển.

Doãn Kham trở lại lịch làm thường nhật, hai ngày thứ sáu, thứ bảy đi làm bù, chủ nhật có thể vừa vặn nghỉ ngơi.

Tối đó khoa cấp cứu rất bận, một nhóm bệnh nhân mới được chuyển vào, mấy bác sĩ làm việc đúng giờ không giúp được, Doãn Kham tiếp nhận một bà lão bị tổn thương khí quản, lại khâu mấy mũi cho một kẻ say rượu đánh nhau rách cánh tay, còn chưa kịp uống hớp nước thì đã có một thanh niên lăn từ trên tầng xuống, máu me bê bết mặt được đẩy vào.

Ca tối kéo dài từ bốn giờ chiều đến không giờ sáng ngày hôm sau, Doãn Kham lại bận bịu đến gần hai giờ sáng hôm sau mới tan ca.

Thần kinh căng thẳng kéo dài đột nhiên được thả lỏng mệt mỏi gấp mấy lần, trở lại văn phòng rồi gục xuống bàn ngủ một lát, Doãn Kham mệt mỏi được Giang Dao đánh thức.

“Bác sĩ Doãn đừng ngủ ở đây, coi chừng bị cảm lạnh.”

Doãn Kham chậm rãi đứng lên, giật giật cái cổ cứng ngắc, ánh mắt hơi đờ ra.

Giang Dao cầm lấy áo khoác anh treo trên ghế đưa tới: “Mau quay về nhà ngủ đi, ít ra còn có thể ngủ được năm tiếng.”

Doãn Kham nhận lấy áo, nói tiếng cảm ơn, đi tới cửa thì phát hiện còn có người theo sau lưng, quay lại hỏi: “Có việc gì?”

“Thật ra cũng không có gì…” Giang Dao giơ chiếc túi trong tay lên, “Lần trước ông nội tôi phải nhập viện cấp cứu, bà nội tôi cứ nằng nặc đòi phải cảm ơn anh, tôi đã nói với bà ấy bác sĩ không thể nhận phong bì, bà bèn làm ít bánh bao bảo tôi mang đến cho anh nếm thử.”

Như là nhìn mặt đoán rằng Doãn Kham muốn từ chối, Giang Dao vốn có kinh nghiệm, không chờ anh mở miệng đã cướp lời: “Chỉ là mấy cái bánh bao nhà làm mà thôi, chút tấm lòng của người già, bác sĩ Doãn cứ nhận lấy đi, không thì lúc về tôi không biết ăn nói thế nào với bà nội tôi.”

Lời vừa đến miệng đã bị nuốt ngược, đã nói đến nước này, từ chối tiếp thì có vẻ hơi thất lễ. Doãn Kham suy nghĩ một lúc, nhận lấy: “Phiền cô gửi lời cảm ơn của tôi đến hai ông bà.”

“Được. Bánh bao nguội hết rồi, nếu muốn ăn thì cứ bỏ lò vi sóng đun là xong.” Giang Dao rất vui, giọng nói cũng cao hẳn lên, “Thế bác sĩ Doãn mau về đi, ngày mai… À không, hôm nay gặp lại.”

Cầm theo bánh bao ra khỏi bệnh viện, lúc rẽ ra khỏi cổng gặp được Đường Chung, Doãn Kham không cảm thấy bất ngờ cho lắm.

Không biết bắt đầu từ khi nào, anh đã chấp nhận sự xuất hiện đột ngột của Đường Chung mà không hề ngạc nhiên.

“Vừa quay về đã tăng ca, bệnh viện các anh xảy ra chuyện gì vậy.” Hai tay Đường Chung đút túi, rụt đầu vào áo gió đuổi theo anh, “Nhưng mà em cũng vừa mới xong việc, một lần chụp ảnh mất sáu tiếng, đứng tê cả chân.”

Doãn Kham không biết nên nói gì, dù bảo cậu đi cậu cũng sẽ không nghe, muốn tách khỏi cậu thì chỉ còn nước dọn nhà đổi việc mà thôi.

Cho dù anh có thể tách ra thì cậu cũng có cách tìm đến, cho nên cách duy nhất hiện giờ là không nhìn, chờ cậu cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy vô vị, tự nhiên sẽ từ bỏ.

Doãn Kham ôm ý nghĩ như thế, đứng ở ven đường bắt một chiếc xe. Không ngờ Đường Chung cũng đã sớm chuẩn bị, anh đứng ở bên này vừa mở cửa lên xe, Đường Chung đã nhanh chóng vóng tới một đầu khác mở cửa bước lên, hai người gần như cùng lúc chiếm hai nửa khác nhau.

Bấy giờ Doãn Kham định đẩy cửa bước xuống, Đường Chung đã giành trước anh một bước, nói với tài xế: “Tài xế, đến khu Xuân Thiều Loan.”

Tài xế cho là hai người bọn họ quen biết nhau, nhấn cần gạt một cái, xe phóng đi cái “Vèo”.


Lúc này đón được xe không dễ dàng, Doãn Kham cũng ngại không muốn làm phiền tài xế phải dừng xe. Vả lại Đường Chung báo địa chỉ chỗ anh ở, về được đến nhà cũng phải mất hai mươi phút, Doãn Kham được đâu hay đó, thả lỏng tay cầm.

Đường Chung nín thở ngưng thần nhìn chăm chú, xác định Doãn Kham không còn ý định nhảy xuống xe nữa mới thở phào một hơi.

Cậu để ý tới chiếc túi trên tay Doãn Kham: “Đây là gì?” Kề sát vào chóp mũi, vừa hít vừa ngửi, “Bánh bao à? Y tá Giang kia đưa?”

Doãn Kham vốn không muốn trả lời, chợt nhớ tới cái tính hay ghen kia của Đường Chung, nghĩ thầm nếu thừa nhận, không chừng sẽ khiến cậu lùi một bước, vì vậy thẳng thắn “Ừ” một tiếng.

Quả nhiên Đường Chung mặt như đưa đám, lại đến gần quan sát chiếc túi kia: “Một, hai, ba, bốn, năm… Mới có sáu nếp gấp, tay nghề không ra sao, ít nhất em có thể nặn được mười lăm nếp.”

Nhận ra sự khác biệt so với bánh bao của mình làm, Đường Chung kéo về được chút tự tin. Lại ngồi thêm một chút nữa, vẫn không vui, trầm giọng hỏi: “Em ăn được không? Hôm nay vừa đến thủ đô đã phải đi làm, còn chưa được ăn tối.”

Doãn Kham dựa vào bên cửa sổ đang định nghỉ ngơi một lát, nghe cậu nói còn chưa ăn cơm, theo bản năng nhíu mày lại, sau đó trầm giọng “Ừ” một tiếng.

Trong xe mở điều hòa, tiếng nhạc êm dịu nổi lên, bởi vì mệt mỏi nên mí mắt từ từ chìm xuống, không lâu sau, Doãn Kham đã ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ ngắn ngủi này vô cùng thoải mái, ít nhất là dễ chịu hơn nhiều so với việc nằm ngoài trên bàn làm việc vừa cứng vừa lạnh. Lúc bị ánh đèn ngoài cửa sổ làm cho tỉnh, Doãn Kham vẫn còn chút mơ hồ, nâng đầu lên quay lại nhìn, kinh ngạc phát hiện ban nãy mình dựa vào vai của một người khác.

Phát hiện này khiến Doãn Kham bỗng trở nên hoảng loạn. Rõ ràng anh nhớ lúc vừa ngủ thiếp đi là đang dựa vào cửa sổ, có thể sau khi ngủ thì vô ý dựa sang một bên khác, Đường Chung cũng không đẩy anh ra.

Tất nhiên Đường Chung không nỡ đẩy, trước đây Doãn Kham vốn thích dựa vào vai cậu ngủ gà ngủ gật, khi ngồi xe, còn có những khi xem phim nữa. Lâu rồi không được tới gần khiến trái tim Đường Chung loạn nhịp, cậu thẳng sống lưng duy trì tư thế, không dám thở mạnh, ăn bánh bao cũng nhai kỹ nuốt chậm, chỉ sợ làm Doãn Kham tỉnh dậy.

Nhưng con đường nào rồi cũng sẽ có đoạn cuối, Doãn Kham tỉnh lại vừa đúng lúc, ngã rẽ phía trước là cửa chính khu chung cư, rốt cuộc anh cũng nói câu khác với Đường Chung trong đêm nay ngoại trừ chữ “Ừ”: “Xin lỗi, ngủ quên.”

Nghe lời xin lỗi xa lạ như vậy, bảo không buồn thì nhất định là giả.

“Không sao, cũng không phải cho anh dựa không, em cũng có lời mà.” Đường Chung nói xong, giơ chiếc túi rỗng tuếch trong tay lên, chột dạ cười cười, “Cái đó… Em đói lắm, không cẩn thận ăn hết rồi.”

Ăn thì sướng mồm, nhưng bụng thì tiêu chảy không kịp chạy.

Ngày hôm sau đi làm, cứ nửa tiếng Đường Chung lại chui vào WC một chuyến, Tiền Tiểu Đóa mua thuốc cho cậu, hỏi: “Ăn phải thứ gì tốt mà hỏng cả bụng thế kia?”

Đường Chung uống một hớp nước nóng thật lớn: “Bánh bao nguội.”

Tiền Tiểu Đóa cạn lời: “Biết dạ dày mình không tốt còn ăn đồ lạnh… Ăn bao nhiêu?”

Đường Chung giơ ngón tay “5”.

Tiền Tiểu Đóa trợn mắt há mồm: “Cậu trữ mỡ qua mùa đông đấy à?”


Đường Chung lắc đầu: “Hoàn cảnh ép buộc thôi.”

Cậu cũng cảm thấy mình rất ấu trĩ, trước đây không cho Doãn Kham đọc thư tình của người khác, nay lại không cho anh ăn đồ người khác đưa, nhưng cậu không khống chế được sự đố kỵ lan tràn khắp trái tim.

Nghĩ đến việc chia xa bảy năm, không chừng Doãn Kham đã nhận được rất nhiều lời lấy lòng cùng ái mộ từ người khác, Đường Chung lập tức cảm thấy căng thẳng, lập tức dặn dò Tiền Tiểu Đóa: “Mua giúp tôi mấy cân bột mì, còn có thịt lợn làm nhân bánh nữa, tan làm rồi đưa đến nhà tôi.”

“Sắp làm món gì ngon vậy? Cho tôi ăn với.” Tiền Tiểu Đóa tham ăn vô cùng tình nguyện mua nguyên liệu nấu ăn đưa đến nhà cho cậu, “Đưa đến nhà cũ hay nhà mới?”

“Đương nhiên là nhà mới. Có lẽ lần này không đủ phần, cậu chờ lần sau đi.” Đường Chung nháy mắt với cô, “Vừa mới dọn đến, phải mang sang làm quà cho hàng xóm mới phải.”

Khó có được buổi chủ nhật nghỉ ngơi, Đường Chung bận bịu cả một buổi tối vẫn dậy rất sớm, đánh răng rửa mặt, ăn hai cái bánh bao tối qua mình vừa làm, vừa ra ngoài là chạy ngay đến tiệm chụp ảnh cỡ lớn.

Theo tin nhắn lớp trưởng gửi tới, hai hôm nay Tô Văn Uẩn đều đến đây làm việc, Đường Chung không thể kết bạn WeChat với cậu ta trong buổi họp lớp, định tự mình đến tìm.

Nguyên văn lời Thích Nhạc: “Khi cậu rời đi, mỗi ngày cậu ta đều lau bàn ngóng cậu trở về, tuy rằng mấy năm nay không nói, nhưng tôi trông cậu ta không ghi hận cậu lắm đâu, đến xin lỗi chân thành, nói rõ nguyên nhân, chưa chắc cậu ta đã không thông cảm.”

Chắc chắn là phải xin lỗi, nhưng Đường Chung không thể nói ra nguyên nhân được. Nhưng dù gì cũng là cơ hội tốt, cậu có thể thử một lần.

Tới nơi hỏi đường, vật lộn tìm được studio, lúc đi vào Tô Văn Uẩn đang tập trung điều chỉnh ống kính, điều chỉnh xong xuôi giơ lên thử, máy ảnh bắt được một người đẹp đứng ở cửa nở nụ cười với cậu ta, kinh ngạc tới mức khiến cậu ta run tay một cái ấn nút cái “tách”.

“Tô Tô làm thợ chụp ảnh à.” Đường Chung cũng không tò mò dáng vẻ chụp được của mình ra sao, “Cậu hát hay như vậy, tớ còn tưởng sau này cậu sẽ làm ca sĩ đấy.”

Tô Văn Uẩn dùng vải thong thả lau ống kính camera: “Biết hát thì chạy đi chụp hình, không biết hát lại trở thành ngôi sao lớn, nói sao nhỉ… À, thế sự khó lường.”

“Không phải sao gì đâu, chỉ kiếm cơm ăn thôi.” Đường Chung biết cậu ta vẫn còn tức giận, cố gắng hùa theo, “Thợ chụp ảnh cũng tốt, được người khác tôn trọng, kiếm được nhiều tiền, chờ sau này cậu rảnh rỗi, tớ sẽ bảo người dẫn dắt mời cậu đến chụp cho tớ…”

“Không cần.” Tô Văn Uẩn cắt ngang lời nịnh nọt của cậu, “Tôi chỉ là một tên nhiếp ảnh gia gà rù, chuyện của đại minh tinh tôi nhận không nổi.”

Đường Chung bị oán đến lúng túng, nhỏ giọng “Ồ” một tiếng.

Cho tới giữa trưa, Đường Chung ngồi lỳ ở đó không đi, còn đặt trước cơm hộp đến cho nhân viên công tác.

Đến giờ ăn cơm, phía bên Tô Văn Uẩn đang bận chỉnh sửa lại ảnh, Đường Chung sợ cơm của cậu ta bị nguội, nâng lên trên tay, thừa dịp người khác không để ý, xoay qua chỗ khác gắp phần tôm của mình bỏ vào phần cơm của Tô Văn Uẩn.

Điều kiện gia đình của hai người lúc còn đi học không tốt, thường hay đổi đồ ăn như vậy, Tô Văn Uẩn thích ăn hải sản tươi, dù chỉ là một con tôm to bằng móng tay Đường Chung cũng gắp cho cậu ta.

Cẩn thận nhặt đồ ăn xong, xác định không nhìn ra dấu vết bị động vào, Đường Chung đậy nắp xoay qua chỗ khác, lại đối diện với khuôn mặt tức giận của Tô Văn Uẩn.

Đường Chung bị bắt gặp tại trận nói năng lộn xộn: “Cơm của cậu đây, chiều, chiều nay tớ còn có việc, đi trước nhé.”


Nói xong thì cầm lấy phần cơm của mình quay đầu bước đi, vừa ra ngoài vài bước đã nghe thấy có người gọi sau lưng: “Này, cậu không theo đuổi Doãn Kham đi, chạy tới chỗ tôi làm gì?”

Đường Chung còn tưởng mình nghe nhầm, thử thăm dò xoay người lại, nhìn thấy hai tay Tô Văn Uẩn chống nạnh đứng ở phía kia thở mạnh, trong đầu càng thêm loạn: “Tớ… Tớ đi đón anh ấy ngay đây.”

Tô Văn Uẩn phì cười: “Lịch trình kín kẽ thật, quả là đại minh tinh bận trăm công nghìn việc.”

Đường Chung không tìm được sự trào phúng trên mặt cậu, trong giọng nói kia cũng không có gì chế nhạo, vẫn là người bạn thân khi không lại thích ghẹo cậu vài câu, chấp nhận cùng cậu vượt qua bao năm tháng khó khăn gian khổ.

Đôi bạn thân phía bên này vừa đập tan hiềm khích trước đây, Doãn Kham bên kia vất vả lắm mới tìm ra được một lần rảnh rỗi.

Buổi sáng ghé qua nhà họ Doãn một chuyến, vốn định kiểm tra sức khỏe tổng quát cho ông nội rồi đi ngay, ai ngờ ông bố từ sáng tới tối không thấy mặt kia của anh cũng về nhà, điện thoại cho đứa em Doãn Khiêm la cà bên ngoài về, bốn alpha già, trẻ, trung niên ngồi xuống ăn một bữa cơm đầy vi diệu.

Cơm nước xong xuôi, hai vị trưởng bối đến thư phòng nói chuyện, Doãn Khiêm đang lôi kéo Doãn Kham đánh trống lảng nãy giờ, một lúc lâu sau mới vào đề tài chính, hỏi anh có biết làm sao để theo đuổi được omega hay không.

“Anh không biết đâu, cái tên minh tinh kia khó theo đuổi lắm, cậu ta còn dám cúp điện thoại của em, một lần rồi lại hai lần!” Doãn Khiêm vừa tức vừa buồn bực, “Anh nói xem nên làm sao bây gờ, em đã khoe với bạn bè là nội trong năm nay phải tóm được cậu ta rồi, nếu không tóm được thì mất mặt quá.”

Doãn Kham xưa nay chưa từng bị Đường Chung từ chối nhận điện thoại cho một ý kiến không có ích gì, mí mắt còn không thèm nhấc: “Về sau đừng nói khoác là được.”

“Em thấy omega đều rất dễ dụ, có lý nào cậu ta lại khác được.” Doãn Khiêm vò đầu, “Em thấy trên mạng nói cậu ta thích ăn kẹo hồ lô, đến con chó nuôi trong nhà cũng tên là Kẹo Hồ Lô, anh nói xem em nên tặng kẹo hồ lô hàng ngày cho cậu ta, hay là tặng thẳng một xe kẹo hồ lô luôn?”

Ngòi bút trên giấy bỗng dừng lại, Doãn Kham mím môi không nói gì.

Doãn Khiêm lo không chịu nổi, phải moi cho được ít lời từ miệng anh: “Anh nói đi mà anh, anh có nhiều người theo đuổi, kinh nghiệm phong phú, theo anh cậu ta sẽ thích cái nào?”

Ánh mắt tối sầm đi một chút, cảm xúc không rõ ràng nhanh chóng thu về đáy mắt.

“Không thích gì hết.” Doãn Kham lạnh lùng nói.

Buổi chiều rời khỏi nhà họ Doãn, trước khi quay về, Doãn Kham ghé qua bệnh viện một chuyến.

Bệnh nhân trước kia từng cắt bỏ tuyến thể hôm nay xuất viện, anh muốn đến tiễn cô.

Đi cùng bác sĩ Lưu đến phòng bệnh, bệnh nhân đã thu dọn đồ đạc xong, người nhà thấy bác sĩ chữa trị đến, lập tức chạy lại cảm ơn liên tục.

Bác sĩ Lưu ở bên kia dặn dò lại các mục cần chú ý khi bảo dưỡng, đặc biệt cần sự phối hợp của người nhà, Doãn Kham bên này thừa dịp bệnh nhân vẫn còn ở đây, mở đơn thuốc ra xem một lần, đối chiếu xem có sai liều lượng hay không.

Lúc còn đang đọc, bên tai đột nhiên vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn, bệnh nhân ngồi bên giường bệnh không cẩn thận làm rơi gì đó xuống đất, trong khoảnh khắc nghiêng đầu, Doãn Kham lập tức ngửi thấy một mùi quái lạ lan trong không khí.

“Ngại quá, tôi bị trượt tay, làm thứ này vỡ rồi.” Bệnh nhân cầm lấy một cái chổi, Doãn Kham muốn giúp đỡ thì bị cô cản lại, “Đây là thuốc xịt đuổi alpha, hay cứ để tôi làm cho, bác sĩ Doãn đừng nên tới gần.”

Vì chỉ đến bệnh viện lượn một vòng, cho nên hôm nay Doãn Kham không dán miếng ngăn mùi, mùi hương khiến người ta khó chịu hun đến mức trán anh cau lại: “Thuốc xịt đuổi alpha?”

Bệnh nhân cẩn thận quét mảnh vụn thủy tin vào trong hốt rác: “Đúng vậy, trước đây nó được dùng để ngăn cản có alpha đến gần.” Nói xong còn nâng tay sờ sờ nơi đã từng là tuyến thể sau gáy, giờ chỉ còn lại một vết sẹo, “Vòng cổ ngắn căn và miếng dán ngăn mùi cho omega mới được phổ biến hai năm gần đây, trước đó nữa chúng tôi thường dùng cái này, xịt một chút là được, rất tiện lợi.”

Loại thuốc xịt này Doãn Kham mới chỉ thấy trong sách vở, trong đó nói thứ mùi này khiến alpha cảm thấy khó chịu, do đó không dễ dàng tới gần, về sau xuất hiện miếng dán ngăn mùi và vòng cổ có hiệu quả tốt hơn, cũng không trở thành gánh nặng vật lý cho cơ thể, thuốc xịt đuổi alpha đã dần dần bị thay thế, bây giờ trên thị trường khó mà mua được.


Nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể tìm thấy, thuốc này có thể bảo đảm chất lượng trong thời gian dài, giá lại đắt đỏ, chắc chắn vẫn có một số người còn trữ hàng.

Cho nên điều khiến Doãn Kham nghi hoặc không phải là vì sao loại thuốc này lại xuất hiện ở đây, mà là mùi vị của nó. Rõ ràng đây là lần đầu tiên anh thấy loại thuốc xịt này, nhưng dường như anh đã từng ngửi mùi của nó ở đâu rồi.

“Đừng thấy bình này nhỏ, dùng bền lắm, tôi mua chai này vào bảy, tám năm trước, đi đâu cũng mang theo người, bây giờ vẫn còn mùi.” Nữ bệnh nhân đã cắt bỏ tuyến thể cúi đầu nhìn mảnh vỡ bên trong hốt rác, những ký ức khiến người ta sợ hãi đều đã hóa thành tiếng thở dài, “Nhưng giờ không cần nữa, vỡ đi cũng tốt, coi như lời từ biệt với quá khứ.”

Đường Chung cảm thấy gần đây mình thật may mắn, lúc xong việc cũng là lúc đuổi kịp giờ tan ca của Doãn Kham, hôm nay tùy tiện chạy một chuyến đến bệnh viện còn có thể gặp Doãn Kham vừa mới kiểm phòng xong.

Tiết thu đông ở thủ đô ngày ngắn đêm dài, ban ngày không lạnh như ban đêm, Đường Chung không cần phải rụt tay rụt chân, trên đường về từ ngoại thành vẫn luôn cầm di động trò chuyện với Tô Văn Uẩn.

Hai người rất ăn ý không nhắc tới bảy năm kia, Tô Văn Uẩn hỏi cậu: Mấy hôm nay cậu đang làm gì thế? Gầy hơn cả lần họp lớp trước nữa.

Đường Chung không tiện nói ra chuyện ăn năm cái bánh bao nguội nên bị tiêu chảy: Theo đuổi người ta đó, vả lại còn dọn nhà nữa~

Tô Văn Uẩn: Có phải Doãn đại thiếu khó theo đuổi lắm không, có cần tớ giúp không?

Đường Chung: Đúng là rất khó, nếu anh ấy dễ dụ bằng nửa cậu thì tớ mãn nguyện rồi~

Tô Văn Uẩn trả lời bằng một con dao bầu đẫm máu.

Đường Chung cười rộ lên: Đến cả WeChat anh ấy còn không chịu thêm… Nhưng mà tớ sẽ cố gắng!~

Được bạn thân chống lưng, toàn thân Đường Chung tràn ngập sức mạnh, bước chân theo Doãn Kham cũng tăng tốc.

Tiếc là không thể đi ké. Hôm nay Doãn Kham tự mình lái xe, vừa ra khỏi bệnh viện liền đi đến gara đậu xe dưới hầm, Đường Chung nhìn anh móc chìa khóa ra mới phản ứng được, xoay người chạy lên cầu thang bộ, gọi xe về khu Xuân Thiều Loan.

Tài xế taxi lái xe rất lụa, sau khi dừng lại đón khách xong thì tăng tốc, Đường Chung vẫn về trước Doãn Kham một bước.

Trong thang máy, Đường Chung khó khăn điều chỉnh nhịp thở, nói với Doãn Kham: “Không phải hôm nay là ngày nghỉ à, sao còn tới bệnh viện?”

Doãn Kham như đang suy nghĩ gì đó, khuôn mặt hơi ngơ ngẩn, trả lời theo phản xạ: “Bệnh nhân xuất viện.”

Đường Chung vội bắt lấy cơ hội này nói thêm hai câu: “Bệnh gì? Cũng thuộc khoa phân hóa à?”

Doãn Kham vẫn đang xuất thần: “Cắt bỏ tuyến thể.”

Bốn chữ này khiến thần kinh Đường Chung căng lên, cậu run lập cập, nâng tay sờ vào phía sau gáy rồi lại ngượng ngùng bỏ xuống khi Doãn Kham nhìn lướt qua, mi mắt cũng rũ xuống, nhỏ giọng nói: “Bỏ đi… Nghe đáng sợ quá.”

Thang máy đến tầng hai mươi, Đường Chung không theo ra, đứng bên trong thang vẫy tay với Doãn Kham: “Lát nữa gặp.”

Doãn Kham không nghĩ nhiều, mở cửa bước vào nhà, vừa đổi giày cởi áo khoác, cửa đã bị gõ vang.

Chưa tới ba phút, Đường Chung vừa rồi còn đi tay không đã quay lại, mang theo mấy túi đồ không biết lấy từ đâu ra đứng trước cửa nhà.

“Đây là trứng vịt muối bà nội em muối, đây là bánh bao em làm.” Chờ tay rảnh rồi, Đường Chung treo đồ của mình lên kệ áo do tự tay mình ghép, nhiệt tình tự giới thiệu, “Xin chào, em tên Đường Chung, là hàng xóm vừa chuyển tới tầng trên, anh có thể gọi em là Đường Mộc Đông hoặc là Mộc Đông Đông!”

Tác giả có lời muốn nói: Nội tâm Đường Mộc Đông: Xin chào, em là omega của anh, anh có thể gọi em là bà xã!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui