Ẩn Trung

“Cậu với anh Doãn có chuyện gì vậy, cãi nhau à?”

Lúc Hạ Gia Huân đặt câu hỏi lần thứ ba, Đường Chung đang giúp lớp trưởng đối chiếu danh sách tham gia hội thao, nghe vậy cũng không ngẩng đầu: “Làm gì có.”

“Thế sao gần đây không thấy hai người cùng về nhà?” Hạ Gia Huân quay đầu nhìn bốn tổ xung quanh, “Ban nãy gọi anh ấy tới chơi cũng không đáp.”

Ngòi bút đặt trên giấy dừng lại, Đường Chung gạch đi một chữ viết sai: “Anh ấy buồn ngủ mà, để cho anh ấy ngủ.”

“Nhưng mà anh ấy có ngủ đâu, đang đọc sách kia kìa.”

“Thế để cho anh ấy đọc đi, lớp mười hai cả rồi, nên tập trung học hành.”

Hạ Gia Huân gãi đầu một cái, vẫn cảm thấy là lạ chỗ nào đó.

Học sinh lớp mười hai học hành căng thẳng, hội thao cũng chỉ để cho có, số lần ra sân kéo cờ cũng giảm thành hai tuần một lần. Hôm nay vào giờ ra chơi, Thái Hiểu Tình đã từng ngồi cùng bàn nay bị phân sang lớp bên cạnh chạy đến tìm Đường Chung, nhờ cậu ngồi trước cửa sổ tiện đường đưa vài món đồ.

Đường Chung nhìn lá thư màu hồng trên tay: “Cho Doãn Kham?”

“Đúng vậy, ngoài cậu ấy ra thì còn có thể là ai được.” Thái Hiểu Tình nhét cây kẹo que làm hối lộ cho cậu, “Phiền cậu nhất định phải đưa tới tận tay cho cậu ấy, đừng để nữ sinh lớp cậu chặn mất.”

Trước đây Đường Chung ngồi tổ bốn, mấy thứ như này vốn không đến được tay cậu. Nhưng mà cậu đã từng nghĩ, nếu như kẻ nào không có mắt nhờ cậu gửi thư tình, nhất định cậu sẽ uy hiếp Doãn Kham, đảm bảo anh không bao giờ mở ra xem.

Nhưng mà bây giờ không thể hiên ngang làm chuyện như vậy được, tuy rằng không tính đang cãi nhau, hơn nữa về sau không ai mắng ai, càng không đả động đến chuyện chia tay, nhưng mối quan hệ giữa hai người cứ vậy mà trở nên lạnh đi.

Kỳ lạ mà không báo trước, một bức tường nhìn không thấy sờ không được lẳng lặng chắn giữa hai người.

Đến cả người có đầu óc không nhạy bén như Hạ Gia Huân cũng phát hiện ra, thì bạn thân Tô Văn Uẩn không lý nào lại không phát hiện được.

Đường Chung không đưa thư tình của Thái Hiểu Tình cho Doãn Kham, mà chọn cách chuyền tay. Tô Văn Uẩn ngồi tổ ba là một trong những mắt xích chuyền tay quan trọng, lúc nghỉ trưa đứng giữa cầu thang hô to gọi nhỏ: “Cậu điên rồi à, sao lại giúp người ta đưa thư tình, không tiếc mạng sống giúp bạn cũng không cần phải làm đến nước này chứ?”

Hôm nay Đường Chung mang theo cơm, ngồi trên bậc thang mở nắp hộp cơm ra, chợt nhớ đến năm ngoái vào thời điểm thế này thì gặp được Doãn Kham, nội dung nói chuyện hôm đó cậu có thể thuật lại không sót chữ nào, nhếch miệng nở nụ cười: “Thư viết cho anh ấy thì phải do anh ấy xử lý.”

“Mang gương không?” Tô Văn Uẩn hỏi.

“Để trong lớp rồi, cậu cần dùng à?”

“Tớ muốn để cậu soi thì có, xem cái bản mặt của cậu đi, cười gì mà còn khó coi hơn cả khóc.”

Đường Chung: “…”

“Không phải mấy người yêu nhau thường hay cãi vặt sao, tớ và họ Hạ kia còn cãi như cơm bữa đây.” Tô Văn Uẩn dùng bản thân mình để dạy dỗ thuyết phục người khác, “Trông hai cậu có vẻ cũng không phải loại thù dai, cúi đầu xin lỗi cái không phải là xong ngay sao?”

Đường Chung lắc đầu: “Không giống nhau.”

Cụ thể không giống nhau chỗ nào cậu không nói được. Cậu như có thể đoán được lý do vì sao ngày đó Doãn Kham lại nổi giận, không phải cậu không muốn giải thích, trong những đêm khó ngủ lăn qua lộn lại, cậu đã soạn ra vô số từ thành khẩn trong đầu, viện vài cái cớ khó phân thật giả, cuối cùng tất cả đều sống chết mặc bây.


Dù thường xuyên bị ác mộng quấy nhiễu, nhưng Đường Chung cũng không muốn nhớ lại chuyện đã qua nữa. Cậu dùng giấy niêm phong chôn chặt những thứ dơ bẩn bốc mùi đó vào nơi sâu nhất đáy lòng, chờ chúng bị phong hóa, mục rữa đi, cậu hi vọng về sau mỗi một bước tiến lên đều sẽ đi về hướng tốt, trước khi hoàn toàn thoát khỏi nó, tuyệt sẽ không chạm vào mảnh cấm địa kia.

Cậu hi vọng Doãn Kham vĩnh viễn không biết những lời qua lại hoang đường đó về cậu.

Tô Văn Uẩn bực mình vò đầu: “Yêu với chả đương gì phiền phức chết đi được, không bằng dùng thời gian đó mà kiếm tiền, chỉ có nhân dân tệ mới chân thật thôi.”

Đường Chung bị cách an ủi độc đáo này chọc cười, xúc một thìa cơm đút vào miệng, phồng má lên nói: “Đúng vậy, tiền mới là mục tiêu an cư lạc nghiệp!”

Tan tiết tự học buổi tối xong, Đường Chung là người đầu tiên lao ra khỏi phòng học.

Cậu không biết mỗi đêm sau khi tan học Doãn Kham còn đặc biệt vòng tới tổ một đứng chờ cậu cùng về hay không, chưa tới vài ngày, cậu đã quen thu dọn hết đồ đạc trước khi tan học, ngay khi tiếng chuông vang lên đã chạy về.

Đường Chung vừa sợ Doãn Kham vẫn còn chờ cậu, vừa sợ Doãn Kham thật sự không đợi. Lúc đi trên đường, cậu cố gắng kiềm nén kích động muốn quay đầu lại nhìn, chạy đến thềm sân, theo tốp cuối cùng bắt xe bus tới vùng ngoại thành.

Nơi làm việc của chị Trần hôm nay phải chụp cho nhóm người mới, vì để sắp xếp thời gian làm đêm cho nhóm chụp ảnh nên khi nhận được điện thoại hỏi làm thay, Đường Chung đã đồng ý ngay.

Gió lạnh đêm đầu thu rít từng trận, Đường Chung sau khi đi vào thì hắt hơi một cái, chị Trần lấy cho cậu một cái cốc rỗng, bảo cậu xuống dưới lầu rót nước nóng, tiện miệng hỏi: “Bạn trai đâu, sao không đi cùng em?”

“Anh ấy, anh ấy…” Đường Chung lúng túng, kiếm bừa cái cờ nói, “Nơi này không có chuyện của anh ấy nên về nhà rồi.”

Nguyên cả tối nay Đường Chung đều thất hồn lạc vía, chỉ cần hơi yên tĩnh lại có ảo giác nghe thấy di động của mình kêu, móc ra nhìn thấy màn hình rỗng tuếch bèn nản lòng thả về, cầm lấy bàn là tiếp tục làm việc.

Bầu trời đêm đổ một cơn mưa phùn, ai cũng nói mưa thu xong trời sẽ trở lạnh, gần đây nhiệt độ càng lúc càng thấp.

Lúc kết thúc công việc, chị Trần mượn cho Đường Chung một cái ô, Đường Chung cảm thấy chút mưa đó không cần phải bật dù, khép vạt áo chạy ra ngoài.

Mưa thì không lớn, nhưng cơn gió nơi hoang vắng lại thổi đến mức khiến cậu run cầm cập. Đi được hai bước, Đường Chung bật ô lên, giơ ra trước người chắn gió lạnh.

Dù sao đó cũng không phải đồ chắn gió chuyên dụng, chẳng chắn được bao nhiêu, tầm mắt thì bị che sạch. Lúc này có rất nhiều người tan làm, người đi đường đứng chen chúc nhau, không cẩn thận va phải một người khác đi từ trên studio xuống cầu thang, Đường Chung lập tức xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố…”

Vừa nói vừa thu ô lại sang một bên, không hẹn mà đối diện với gương mặt cười tươi như hoa của ả đàn bà kia, chữ chưa kịp nói hết đã nuốt ngược trở vào.

“Chạy gì mà chạy?” Người đàn bà ở sau lưng nói, “Không phải mày đang tìm tao sao?”

Đường Chung vừa xoay đi ổn định lại bước chân, hít sâu một hơi quay trở lại: “Không tìm bà, chỉ là không ngờ lại đụng phải bà.”

Người phụ nữ trang điểm tinh xảo cười lên thật xinh đẹp, chỉ trừ khóe mắt hằn vết chân chim đã khiến tuổi tác của bà ta bại lộ. Bà ta lắc eo tiến lên: “Bây giờ không muốn thấy tao, nhưng lúc đó chỉ sợ không phải nghĩ như vậy đâu nhỉ? Vả lại mày còn nợ tao một tiếng cảm ơn đấy.”

Đường Chung biết “Lúc đó” trong miệng bà ta là vào lúc nào, trong mắt lóe lên chút sợ hãi lẫn giận dữ, cắn răng nói: “Ông ta làm vậy là phạm pháp, bà không ngăn cản thì chính là đồng lõa.”

Đèn trên studio tắt đi từng cái một, trời vừa tối vừa mưa, tất cả mọi người đều sốt ruột để về nhà, xung quanh dần không còn ai, chỉ còn lại vài tiếng bước chân thưa thớt cùng lời trò chuyện càng lúc càng xa dần.

“Mày có biết tao hối hận tới mức nào khi đã cứu mày vào lúc đó không.” Đôi mắt của người đàn bà chìm trong bóng tối, khuôn mặt vừa rồi còn tươi cười nay đã trở nên âm trầm, “Đặc biệt là khi thấy tuyến thể sạch sẽ không nhiễm dơ bẩn của mày, mà tao chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng dày vò ngày qua ngày, người không ra người quỷ không ra quỷ.”

Tay nắm cán dù không khỏi siết chặt lại, Đường Chung cố gắng để giọng nói của mình không lạc đi: “Đó là do bà lựa chọn, đừng đổ lỗi cho người khác.”


“Hay cho câu là do tao tự chọn, mày quang minh lỗi lạc như vậy, thật sự không sợ gì sao?”

Ả đàn bà nở nụ cười, tiếng nói lanh lảnh cứa vào màng tai khiến người khác đau đớn. Bà ta lắc mông tiến tới gần hai bước, ghé vào tai Đường Chung nói: “Chuyện gì xảy ra cũng phải có nguyên nhân, tên đó đến cả con trai ruột của mình cũng xuống tay được, còn nói với tao là mày tự nguyện.”

Đôi mắt Đường Chung thoáng chốc trợn trừng, đầu ngón tay vì dùng sức quá độ mà trở nên xanh trắng.

Ả đàn bà vẫn chưa thu nụ cười trên mặt lại: “Tuy rằng bây giờ chết rồi không có ai đối chứng, nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, mày cho rằng không có ai biết việc này sao?”

Thành phố N vào trời thu mưa nhiều, thời gian tổ chức hội thao của trường trung học số Mười Lăm cứ đổi hết lần này qua lượt khác, cuối cùng là chọn tổ chức vào cuối tháng mười.

Vì để giảm thiểu tối đa ảnh hưởng đến lớp mười hai, phòng giáo vụ đã sắp xếp tất cả các hạng mục quan trọng vào buổi chiều. Lúc cả đội đi tới sân thể dục đều tự giác mang theo sách, đợi đến khi hành khúc cất lên, bên nhóm thi chạy hô cố lên, còn bên này ngồi bệt dưới đất làm bài, hình thành ranh giới giữa hai khung cảnh đặc biệt.

Lớp 12-2 được chia ở gần sân bóng rổ, Đường Chung mừng vì có nơi yên tĩnh, chọn góc vắng vẻ nhất ôm sách tiếng Anh học từ mới. Gặp phải mấy từ bắt đầu bằng chữ n không biết có đọc đúng hay không, theo thói quen ngẩng đầu tìm Doãn Kham, trong đám người kia không tìm ra được bóng người quen thuộc, mới nhớ ra Doãn Kham đã bị Thích Nhạc báo danh cho chạy đường dài, lúc này chắc còn đang luyện chạy.

“Này, anh Doãn chạy bên kia kìa, cậu không tới xem à?” Tô Văn Uẩn đẩy Đường Chung ra ngồi xuống một bên, rút sách trên tay cậu, “Có rất nhiều nữ sinh lớp mười một đang cổ vũ cho cậu ta đấy.”

Đường Chung giật lại sách tiếng anh: “Muốn đi thì cậu tự mà đi.”

“Không phải người yêu của tớ, tớ đi làm gì?” Tô Văn Uẩn vứt một chai nước qua, “Nào, đưa cái này cho cậu ta đi, không chừng cậu ta lại cảm động, hai người các cậu lại làm hòa ngay ấy mà.”

Đường Chung không biết nên nói sao cho cậu ta biết chuyện ngày đó không đơn giản như vậy, nhớ tới mấy lời mẹ kế nói ngày hôm đó thì càng thêm bất an, chỉ đơn giản là lắc đầu một cái, tập trung vào sách vở: “Tìm Tiểu Hạ của cậu chơi đi, đừng quấy rầy tớ học.”

“Cậu ta chơi bóng bên kia kìa, lùn mà cũng học đòi chơi bóng, vậy mà cũng có người tình nguyện bày cho cậu ấy chơi.”

Sân bóng rổ trường trung học số Mười Lăm vừa được sửa sang lại từ hai năm trước, tất cả các thiết bị xung quanh đều được xem là hiện đại nhất nhì trường, cho nên thường có học sinh trường ngoài đến mượn sân chơi bóng.

Thuận theo tầm mắt của Tô Văn Uẩn, Đường Chung nhìn thấy sân bóng rổ gần đó có mấy nam alpha cao lớn đang đánh bóng ở đó, Hạ Gia Huân cao 1m7 đứng lẫn vào trong quả thật có hơi lạc loài.

Vì cách khá xa nên không thấy rõ mặt những người kia, Đường Chung chỉ cảm thấy hơi hoảng hốt, mí mắt cũng nhảy mấy lần.

Đợi đến khi bóng rổ bị đánh lăn ra khỏi sân tới bên này, một trong số nam sinh đó chạy tới nhặt bóng, Đường Chung vừa nhấc mí lên đã đối diện với tầm mắt của hắn, mới biết cảm giác nguy hiểm căng thẳng kia đến từ nơi nào.

Tiếng còi một bên sân thể dục khác vang lên, Doãn Kham là thí sinh đầu tiên về đích, nhận được một tràng vỗ tay cùng hoan hô đến từ người xung quanh.

Nhưng mà trong đó không có câu “Cố lên” mà anh muốn nghe, cũng không có khuôn mặt đỏ bừng mà anh muốn nhìn.

Chen ra khỏi đám người ồn ào, đi tới bên sân, Doãn Kham uống hết mấy ngụm nước, lúc mặc đồng phục lên thì thoáng nhìn thấy đóa hoa trắng nhỏ trên cổ tay, ngẩn ra một lát rồi rời mắt đi, cầm lấy nửa bình nước còn lại đi về lớp.

Thời tiết hôm nay không quá tốt, sáng nay trời vừa nắng được một lúc, bây giờ mây đen đã giăng kín. Doãn Kham nhớ ra sáng nay khi Đường Chung bước vào phòng học không cầm theo ô, cặp sách của cậu thì không chứa nổi, chắc là không đem theo.

Doãn Kham không khỏi tăng tốc, định về phòng học một chuyến trước, mang ô đến bỏ dưới ngăn bàn Đường Chung, miễn cho bản thân lại đứng ngồi không yên như hôm đó, muốn đi đón cậu lại không biết cậu ở đâu, muốn gọi điện nhưng không tìm được lý do thích đáng.


Đường Chung chắc vẫn còn đang giận, dù sao hôm đó mình là người nổi nóng trước, hơn nữa lại vô duyên vô cớ, không đầu không đuôi, ngày nào cậu cũng tan học sớm, không muốn chạm mặt mình cũng đúng.

Doãn Kham không tìm được cơ hội xin lỗi nóng lòng không thôi, mặt khác lại sợ chữa lợn lành thành lợn què, chọc cho Đường Chung tức giận hơn, đây là lần đầu anh đối mặt với tình huống như thế mà không còn bình tĩnh như ngày thường nữa, trở nên rụt rè, luôn do dự không quyết định.

Cuối cùng anh quyết định giao nó cho thời gian giải quyết.

Dù sao anh và Đường Chung vẫn còn rất nhiều thời gian.

Vì vậy khi đi qua sân bóng rổ,  nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ phía lớp, Doãn Kham vốn không có ý định ghé qua.

Mãi tới khi anh nhận ra giọng nói của Đường Chung lẫn vào mớ ầm ĩ đó.

Đã gần một năm trôi qua, Đường Chung không ngờ lại gặp phải hai người kia ở chỗ này.

Tên đầu sỏ không ở đây, hai người kia vẫn vênh váo đắc ý, ỷ vào ưu thế chiều cao của alpha mà miệt thị đám beta trong sân, nhất định phải bắt bọn họ chọn mấy người ra đánh một trận: “Chẳng lẽ lớp bọn mày không chọn được ra mấy người đánh bóng rổ à? Tao thấy đứa này nhặt bóng trông thành thạo lắm mà.”

Nếu như có thể quay ngược thời gian về năm phút trước, chắc chắn Đường Chung sẽ né tránh không đưa tay ra đón, để bóng rổ đập một phát vào đầu còn hơn là bị thừa cơ tóm được, mượn làm cớ để giải quyết chuyện của mình.

Nhưng bây giờ hối hận cũng không còn kịp nữa, biết rõ hai người này đang tìm cớ, vì để không liên lụy đến người khác, cậu chỉ có thể đứng ra: “Tôi đánh với các anh.”

Hai tên alpha đưa tay ra áng chừng chiều cao của cậu, cười đến nghiêng ngả.

“Vậy đi, đấu đơn giản chút, không đám beta chúng mày lại đi nói alpha bọn tao bắt nạt người khác.” Hai tên đó bàn bạc một chút, sau đó chỉ vào rổ bóng phía sau, “Nếu mày có thể đứng ở đây ném bóng vào đó, bọn tao sẽ xóa sạch thù mới hận cũ.”

Mọi người ồ lên, vị trí bọn họ đang đứng một bên sân, khoảng cách đến giữa sân không ngắn, cách giỏ bóng ước chừng gần 20m, đừng nói là ném trúng, chỉ cần nói đến sức lực đã thấy cánh tay nhỏ gầy này của Đường Chung cũng chỉ được tám phần mười.

Hạ Gia Huân bên cạnh đi tới ngăn cản: “Haiz không bằng để tôi đánh cho, tôi cũng không cao hơn cậu ta bao nhiêu.”

Lời còn chưa dứt đã bị một trong số hai tên alpha kia đẩy ra: “Mắc mớ gì tới mày, cút xa một chút.”

Lần này không còn người nào dám giúp đỡ, thậm chí có mấy học sinh bình thường không ưa Đường Chung đã bắt đầu có ý cười trên nỗi đau của cậu, giơ di động lên quay video Đường Chung.

Đường Chung ngăn cản Tô Văn Uẩn định ra mặt giúp cậu, cúi đầu liếc nhìn bóng rổ bên chân. Lần trước có người cản cho, lần này thì không may được như vậy.

Cậu nhặt quả bóng lên: “Nếu không ném trúng thì sao?”

Hai tên alpha cười đầy ranh mãnh: “Vậy thì nợ mới nợ cũ cùng tính hết một lượt.”

Đường Chung hít sâu một hơi, thầm nghĩ tên đầu sỏ không ở đó, nhiều nhất cũng chỉ chịu đánh một trận, nhịn chút là được rồi. Giơ bóng rổ lên vừa hít sâu, cổ tay vừa muốn phát lực, trên tay đột nhiên nhẹ bẫng, bóng thì bị lấy đi.

Doãn Kham không biết từ chỗ nào đến một tay đỡ bóng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mấy học sinh hóng trò vui không chê lớn chuyện, dọa cho bọn họ lần lượt thả di động xuống.

Một tay khác kéo tay Đường Chung, vừa quay người muốn rời đi lại bị alpha đến gây sự cản đường: “Muốn chạy? … Đm, lại là thằng ranh con này!”

Ngoài miệng thì mắng chửi thô tục, nhìn thấy Doãn Kham lạnh mặt, trong lúc vô thức tản ra lệ khí dày đặc, hai tên alpha không biết đây là sự áp chế đến từ tin tức tố đồng loại, theo bản năng lùi về sau một bước.

“Bị đánh chưa đủ à?” Doãn Kham hỏi.

Bốn chữ bâng quơ lại khiến người ta nhớ đến trong đêm mưa hôm đó bị đánh đến mức răng rớt đầy đất, hai người đều sợ hãi, trong đó có một kẻ to gan hơn nói lắp bắp: “Thế cũng phải ném bóng chứ? Đã thỏa thuận hết rồi, lũ beta bọn mày không sợ bị truyền ra làm trò cười sao?”

Đường Chung đã biết rõ tính Doãn Kham, chỉ lo anh bị chọc tức, dùng tay nắm chặt lấy bàn tay co thành nắm đấm của anh.


Doãn Kham sắp nổi nóng được bàn tay mềm mại chạm vào, hỏa khí nhất thời tiêu mất hơn phân nửa, cắn chặt răng thuận theo đó mà thả lỏng ra.

Nhưng oai thì vẫn phải ra. Trước khi đi, Doãn Kham quay lưng đối diện với giỏ bóng rổ, cách hơn 20m ném bóng trong tay đi.

Xoảng một tiếng, bóng rớt vào rổ.

Vì lý do thời tiết nên giờ tự học tối nay được tan về sớm hơn một tiết, chưa tới chín giờ, lớp 12-2 đã đóng chặt cửa sổ, trong phòng tối đen.

Hôm nay Đường Chung không thu dọn cặp sách sớm, cũng không cố gắng đi cho nhanh, lúc rẽ vào hẻm nhỏ còn nghe thấy tiếng bước chân vững vàng phía sau, không khỏi thả chậm lại một chút.

Ban ngày mưa dầm nên ban đêm cũng không trăng không sao, mắt thấy sắp đến trước cửa nhà, Đường Chung rốt cuộc không nhịn được, quay đầu nói: “Theo em làm gì?”

Lời nói hung dữ nhưng ngữ khí lại không, mục đích của cậu là tìm cớ nói chuyện với Doãn Kham.

Cậu cho là Doãn Kham sẽ im lặng không nói gì, hoặc là không ngại lớn chuyện mà trả lời một câu kiểu “Nhà anh cũng đi đường này”, không ngờ Doãn Kham dừng lại, đứng dưới chân tường một lát, nói: “Sợ em bị bắt nạt.”

Đường Chung ngẩn ra.

Giống hệt cách đây không lâu, Doãn Kham từng hỏi “Vì sao trước đây bọn chúng bắt nạt cậu”, khi đó cậu cũng không nói thật, rõ ràng Doãn Kham đã nhìn ra nhưng lại không truy hỏi.

Anh luôn là như vậy, bản thân mình không muốn nói, anh sẽ không hỏi, trông như thờ ơ không có tình người, trên thực tế lại lặng lẽ cho cậu đủ tôn trọng, âm thầm cảm thông cho những lần cậu không muốn.

Mũi đột nhiên chua xót, một thứ cảm xúc mang tên hối hận dần len lỏi chiếm giữ trái tim Đường Chung.

Cậu quay người nhanh chân trở lại, mở rộng hai tay ôm chặt lấy Doãn Kham, sức va đập lớn đến mức khiến một người cao mét tám mấy phải lùi về sau hai bước.

“Không ai bắt nạt em.” Đường Chung chôn mặt trong hõm vai anh, cố gắng che giấu âm thanh nức nở tràn ra cuống họng, “Có anh ở đây, ai dám bắt nạt em?”

Đột nhiên bị lao vào như vậy không kịp chuẩn bị gì, Doãn Kham thoáng chốc mờ mịt, sau đó nhấc tay lên, ngập ngừng vỗ vỗ lưng Đường Chung. Anh biết giờ này mình phải động viên cậu, miệng hơi hé, câu nói ra lại là “Xin lỗi.”

Xin lỗi, không nên nổi giận với em, không nên để em chịu đau khổ —— đây là lời mà anh đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc cũng có thể bỏ xuống lòng tự tôn còn cao hơn trời của alpha, thẳng thắn nói xin lỗi với Đường Chung.

Đường Chung nhắm mắt lại, tham lam hít lấy mùi vị trên người Doãn Kham, lúc rời khỏi cái ôm, khí tức an toàn quanh quẩn bên thân đã đập tan nghi ngờ trong lòng cậu.

Hít hít cái mũi đỏ, Đường Chung chỉnh vạt áo bị vò nhăn cho Doãn Kham: “Có phải ngày nào anh cũng chờ em không?”

Doãn Kham không lên tiếng, rũ mắt xuống thay cho câu trả lời của mình.

“Đồ ngốc.” Đây là lần đầu tiên Đường Chung mạnh dạn nói ra hai chữ này trước mặt anh, khóe miệng hơi nhếch lên, “Sao ngốc như vậy mà đánh bóng rổ lại tốt thế?”

Thêm một lời nói dối bị vạch trần, trên mặt Doãn Kham lại không thấy lúng túng chút nào.

Anh ngước mắt lên, trong con ngươi màu hổ phách phản chiếu hai bóng người nho nhỏ: “Vì anh thích em.”

Âm thanh trầm thấp của thiếu niên gõ nhẹ vào màng tai, sau đó hóa thành một dòng suối nhỏ xuống từng giọt tí tách, lặng lẽ len lỏi vào trong tim.

Đường Chung có rất nhiều bí mật không tiện nói cho người ngoài biết, ngoại trừ những ấm áp ngọt ngào ra, vẫn còn có nhiều thứ trong quá khứ như ác mộng bám lấy khiến cậu không rét mà run.

Nhưng chỉ cần Doãn Kham cũng yêu cậu, vậy hết thảy những thứ đó đều không còn đáng sợ nữa.

******************


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui