Lần thi tháng thứ ba của lớp mười một, hai người đều không làm cún.
Đường Chung muốn làm cũng không được, thứ tự càng lên thì tỉ lệ càng giảm, cậu nằm trong danh sách sáu mươi đến tám mươi rất lâu, lần này vì chưa kịp làm xong đề toán nên rớt thẳng xuống dãy số chín lăm trong lớp khoa học tự nhiên.
Nhưng Doãn Kham thì có thể làm nhưng không muốn làm, thấy Đường Chung vì rớt hạng mà hận không thể gục luôn tại chỗ, nói: “Câu chốt lần này hơi khó, dùng đến kiến thức của vi phân và tích phân, làm không được cũng là bình thường.”
“Vậy à?” Đường Chung nhận được chút an ủi, nhìn thử bài thi của Doãn Kham, nói: “Nhưng cậu làm đúng hoàn toàn câu chốt mà!”
Doãn Kham lật bài thi ra phía trước: “Mấy câu cơ bản tôi làm sai vài chỗ.”
Đường Chung che lỗ tai: “Tôi không nghe tôi không nghe, rõ ràng là cậu cố ý làm sai, đừng lừa tôi.”
“Không lừa cậu.” Doãn Kham nói, “Cấp số cộng của tôi không tốt, cậu giảng mấy câu này cho tôi nhé?”
Đường Chung chớp chớp mắt: “Thật không?”
“Ừ.”
Đường Chung dần dần thả tay nhưng vẫn không yên tâm: “Ai gạt người đó làm cún?”
“Ừ.” Doãn Kham nghĩ đến con Cinnamoroll cậu vẽ trên vở ghi, suýt nữa thì cười ra tiếng, “Ai lừa người đó làm cún.”
Có lẽ là vì lòng thích cún động tới trời xanh, cho nên Đường Chung sau buổi tan học hôm nay nhặt được một con chó cỏ bẩn thỉu cạnh cái thùng rác trong hẻm nhỏ.
Cậu lấy vài chiếc bánh quy vị rau củ trong túi bánh đã ăn được một nửa cho chó ăn, chiếc lạp xưởng hun khói ban ngày Tô Văn Uẩn cho cậu cũng bóc ra bẻ cho nó nửa cái.
Chó con đói bụng lắm, như hùm như sói ăn rất nhanh, ăn xong thì nhìn Đường Chung kêu ư ử, Đường Chung không đành lòng bèn bẻ thêm một miếng lạp xưởng đang gặm dở cho nó.
Ăn xong vỗ vỗ tay đứng lên, đi được một bước thì chó con theo sau ba bước, đi tới đâu chó con theo tới đó. Mắt thấy đã sắp tới cửa nhà, Đường Chung quay người, giơ hai ra với chó con: “Không có gì nữa đâu, nhà tao nghèo lắm, không có lạp xưởng hun khói cũng không có bánh quy vị rau củ, chỉ có cháo trắng dưa muối thôi.”
Chó con không biết nghe hiểu hay không, đôi mắt to tròn cùng lỗ tai đồng thời rũ xuống, đứng im kêu lên nhưng không chịu đi.
Đường Chung hết cách, bế chó con lên, bàn điều kiện với nó: “Trong nhà tao vẫn còn bà nội, mày nhớ thể hiện cho tốt, nếu bà đồng ý cho mày ở lại, mày mới được ở lại đấy.”
Tất nhiên bà nội Đường không phản đối, bà vẫn cảm thấy Đường Chung thiệt thòi rất nhiều, để cậu nuôi con chó con cũng tính là chuyện tốt.
Buổi tối bà nội nấu nước tắm rửa cho chó con, Đường Chung lấy quần áo khi bản thân còn bé trải ổ cho nó.
Tắm sạch mới phát hiện ra là một con chó trắng đốm vàng, nhảy nhót như một quả cầu lông, nằm trong ổ vừa xoay vừa sủa gâu gâu, tha tất cả những món đồ chơi nhỏ nó thấy trong phạm vi xung quanh vào ổ, bà nội cười nói con cún này thông minh, biết giấu đồ để qua mùa đông.
Trước khi ngủ Đường Chung phát hiện trong đống bảo vật của mình thiếu mất một chiếc găng tay, chạy đến ổ chó bên kia xem thử, quả nhiên nó nằm trong đó.
Đường Chung vừa giặt găng tay vừa dạy bảo con cún: “Đây là đồ của tao, mày không được tha đi nghe chưa!”
Dường như chó con biết mình đã gây họa, nằm nhoài bên chân Đường Chung tội nghiệp kêu nhỏ.
Giặt sạch găng tay phơi lên, Đường Chung nhìn nó đón gió bồng bềnh, lại bắt đầu phiền muộn: “Chó con thông minh, mày có biết omega cậu ấy thích trông như thế nào không?”
Chó con buồn ngủ ngáp một cái: “Gừ gừ.”
Đường Chung thở dài, lầu bầu nói: “Vậy mày cảm thấy cậu ấy có thích tao… chút nào không?”
Ngày hôm sau, Đường Chung kể lại chuyện nuôi chó cho vài bạn học có quan hệ tốt.
Trong nhà Thích Nhạc đã từng nuôi chó, nhắc nhở: “Nuôi chó nhất định tiêm vaccine định kỳ, bằng không sẽ bị bệnh.”
Lớp học sáng kết thúc, Đường Chung lập tức về nhà mang chó tới một cửa hàng thú cưng trong phố ăn vặt tiêm thuốc.
Trong cửa hàng nơi nào cũng có chó, đủ loại màu lông kích cỡ, thấy chó mới đến liền sủa inh ỏi. Chó con chưa từng thấy tình cảnh như thế này, núp trong ngực Đường Chung run rẩy, nhìn thấy bác sĩ thú ý lấy kim tiêm ra thì kêu gào trốn về sau, Đường Chung giữ mãi không được.
“Chỉ đau chút thôi, đau chút thôi!” Đường Chung dùng hết sức từ lúc bú sữa mẹ đến giờ đẩy chó ra phía trước, cảm thấy mình như phụ huynh đang dỗ trẻ con tiêm, “Mày xem đầu kim có thô chút nào đâu, không khác gì tiêm thuốc ức chế, mỗi năm mày chỉ cầm tiêm một mũi, tao cứ bốn tháng phải tiêm bảy, tám mũi, mày nghĩ coi như này có đáng sợ không?”
Thật vất vả mới tiêm được, bác sĩ ôm con chó đang sợ hãi không thôi đút một viên thuốc sổ giun, Đường Chung lau mồ hôi trên trán, quay người muốn tìm ghế ngồi, lúc lùi về sau không cẩn thận đạp phải chân người khác.
Quay đầu thấy là Doãn Kham, Đường Chung ngoài ý muốn nói: “Sao cậu lại ở đây?”
“Ăn cơm ở gần đây.” Doãn Kham nâng cằm chỉ vào trong, “Cậu nuôi chó?”
Đường Chung thuận theo ánh mắt của anh nhìn vào trong phòng: “Hả? À, đúng vậy, nhặt chó hoang, lớp trưởng nói phải tiêm vaccine phòng bệnh nên tôi mang nó tới đây.”
Doãn Kham gật đầu, quay người rảnh rỗi dạo quanh cửa tiệm, lát thì cúi người xem đồ cho chó, chốc lại ngồi xổm xuống nghiên cứu đồ chơi.
“Thì ra nuôi chó phải để ý nhiều như vậy.” Đường Chung theo chân anh đi qua kệ hàng hóa đa dạng, thở dài, “Chó con theo tôi chỉ có thể chịu khổ, tôi phải dùng quần áo cũ làm ổ cho nó.”
Doãn Kham nói: “Quần áo cũ tốt hơn mua ổ, mùi của chủ sẽ khiến nó có cảm giác an toàn hơn.”
Lúc tính tiền, Đường Chung nhìn con số trên đồng hồ hiển thị mà đau lòng, vừa nhắm mắt móc tiền ra, vừa lẩm nhẩm “Một năm tiêm một mũi một mũi cho một năm”, cố gắng tẩy não mình.
Ôm lấy chó định đi, Doãn Kham cầm mấy món đồ chơi cho chó đặt lên quầy thu ngân, trả thay cho Đường Chung: “Chọn bừa, hi vọng là dùng được.”
Đường Chung ngại lắm: “Vậy không được đâu… Cậu vẫn nên trả lại đi, chỗ tiền này đủ cho cậu ăn được vài bữa rồi.”
Doãn Kham chẳng hề thiếu tiền cơm mấy bữa này cũng lười giải thích: “Quà ra mắt của tôi cho nó.”
Đường Chung lập tức từ chối thì bất kính mà nhận, ôm lấy chó con nghiêng mình với Doãn Kham: “Mau, cảm ơn anh Doãn của mày đi!”
Chó con ngoắt ngoắt cái đuôi: “Gâu gâu!”
Lúc này cách giờ lên lớp buổi chiều còn một lúc, hai người cùng nhau đưa chó quay về.
Đi qua con hẻm hôm qua nhặt được chó, Đường Chung chỉ cho Doãn Kham xem: “Ở đó đó, con chó ranh này ăn mất của tôi bốn phần năm cái lạp xưởng, mười ba miếng bánh quy vị rau củ, sau đó cứ quấn lấy tôi không chịu đi.”
Doãn Kham: “Chó ranh? Tên nó à?”
Đường Chung nói: “Không phải không phải, tên vẫn chưa đặt.”
Doãn Kham gật gật đầu, không nói nữa.
Đi được một đoạn, sắp đến trước cửa nhà, Đường Chung thả chó xuống để nó chạy nhảy, còn mình liếm môi một cái, thử hỏi dò Doãn Kham: “Hay là… cậu đặt tên cho nó nhé?”
Doãn Kham nghiêng đầu: “Tôi?”
Đường Chung huơ huơ chiếc nilon đựng đầy đồ chơi và đồ ăn vặt cho chó: “Cậu là anh nó mà.”
Doãn Kham tự dưng thừa ra một thằng em chó im lặng, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Đực hay cái?”
Đường Chung gọi chó về, ôm lên xem: “Đực!”
“Thế thì gọi là Kẹo Hồ Lô đi.” Doãn Kham nói.
Đường Chung rất thích cái tên này, ôm chó xoay vài vòng: “Kẹo Hồ Lô, mày thích cái tên này không?”
Chó con: “Gâu gâu gâu!”
Đường Chung phiên dịch lại: “Nó nói thích cực kỳ, cảm ơn anh Doãn!”
Doãn Kham: “…”
Sau đó Đường Chung thường nghĩ, nếu là chó cái thì Doãn Kham sẽ đặt tên cho nó là gì?
Cậu rất muốn biết nhưng lại không tiện hỏi trực tiếp, cảm giác mình thật ngu ngốc, lúc đó bỗng quên để về sau cứ xoắn xuýt mãi.
Bao gồm lai lịch của đôi găng tay kia, cậu hỏi bóng hỏi gió mấy lần cũng không hỏi ra được kết quả, Doãn Kham kiên trì nói là nhặt được trong nhà, khiến cho Đường Chung chỉ muốn tới nhà anh ngồi một chút.
Nhưng trời càng lúc càng lạnh, đến cả lũ tiểu cường cũng không rời tổ kiếm ăn, Đường Chung muốn mượn danh nghĩa bắt gián vào cửa cũng không được.
Thành phố N cuối năm hết tiêu điều lại náo nhiệt, hàng cây bên đường vì rụng lá mà trở nên trơ trọi, lại bị chính quyền thành phố treo kín lụa cờ màu để đón mừng năm mới.
Ở khu phố cũ cũng cùng treo đèn, dọc đường về nhà ngẩng đầu nhìn chuỗi đèn đủ loại màu treo trên cành cây, thông thẳng đến dãy nhà cũ mà Doãn Kham đang ở, Đường Chung vui vẻ lấy di động ra, muốn nói chuyện này cho Doãn Kham biết.
Không biết tên này gần đây đang bận gì, giờ tự học buổi tối chẳng biết đi đâu, cứ như chuyện Đường Chung ngẫu nhiên gặp được anh trước cửa chuyện học chẳng phải là ngẫu nhiên vậy.
Hơn nữa anh không thích trả lời tin nhắn, trừ phi có chuyện đứng đắn tìm anh, bằng không nếu nhắn đến nói chuyện phiếm, anh sẽ ít khi trả lời.
Nghĩ tới đây, Đường Chung dừng lại đôi tay đang đánh chữ, ấn về nút lùi trước đọc đi đọc lại tin nhắn, chuẩn bị tính toán thời gian, cố gắng có vẻ như không phải cố ý.
Không chừng như vậy anh sẽ trả lời.
Cùng lúc đó ở một nơi khác, Doãn Kham đi ra từ phòng làm việc của thầy Tôn chủ nhiệm, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, chậm rãi thở ra một hơi.
Đi qua cửa hàng may, thấy phòng của Đường Chung vẫn sáng đèn, Doãn Kham lấy di động ra nhìn, không có tin nhắn chưa đọc, có lẽ hôm nay bài tập quá nhiều, Đường Chung không rảnh gửi tin.
Anh thả di động lại vào túi, đi qua hàng hiên tối đen, đạp lên bậc thềm xi măng cũ kỹ, lấy chìa khóa mở cửa đi vào nhà, lập tức ngửi thấy một mùi hương khác thường trong không khí.
Là mùi tin tức tố alpha.
Người mẹ Lâm Ngọc Xu có thái độ khác thường không lên giường nghỉ ngơi sớm, mà là ngồi trên ghế sofa trong phòng khách ngẩn người với hai chén nước trên khay trà: “Bố con vừa đến, chưa đi được lâu.”
Bước chân của Doãn Kham hơi dừng lại trước cửa.
Lâm Ngọc Xu thoạt trông rất mệt mỏi, chỉ vào chiếc thẻ ngân hàng đặt bên cạnh ly trà: “Đây là phí tiêu xài hàng ngày hắn cho con, mật mã là sinh nhật con.”
Tay vẫn đặt trên tay nắm cửa không khỏi nắm thật chặt, Doãn Kham đảo mắt nhìn chiếc thẻ lạnh lẽo kia: “Không cần, bảo ông ta lấy về đi.”
Trở về phòng đặt cặp xuống, Doãn Kham không nói những lời vừa nãy của thầy Tôn cho Lâm Ngọc Xu. Nếu đã chọn cùng mẹ đi tới nơi này, anh sẽ thu lại toàn bộ gai nhọn, chuẩn bị tâm lý trở thành một người bình thường lẫn vào người khác, không ai tìm được.
Anh vẫn còn trẻ, không có độc lập cũng không có quyền tự lựa chọn. Con đường trước mặt anh chỉ có hai lối, một lối anh không thể đi, đành phải lựa chọn lối còn lại, cũng nhận lấy toàn bộ hậu quả của lựa chọn này.
Chịu áp lực từ thiên tính ít ra còn tốt hơn là bị lợi dụng.
Doãn Kham tới bếp đun ít nước, lúc đi ra thấy Lâm Ngọc Xu đang bụm mặt khóc.
Từ lúc có ý thức anh chưa từng thấy người mẹ mạnh mẽ của mình rơi lệ, sững sờ đứng ngẩn ra, đến cả việc lấy giấy ăn cho bà lau nước mắt cũng quên mất.
“Hắn không mong chúng ta quay về, đến cả giả bộ hắn cũng lười.” Lâm Ngọc Xu nghẹn ngào, “Hắn không muốn chúng ta, chỉ bởi vì mẹ là beta, con cũng là beta.”
Có lẽ là thật sự bị tổn thương tới tâm can, Lâm Ngọc Xu nói năng rất lộn xộn, dường như thoát khỏi hiện thực, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới mộng tưởng của mình: “Lúc kết hôn hắn từng nói phải đối xử tốt với mẹ cả đời, nói tuyệt đối sẽ không khuất phục bản năng, kết quả thì sao, còn không phải đánh dấu omega, có đứa con khác? Bây giờ hắn lại bảo con người phải tuân theo bản năng, bảo mẹ nên tin lời nào? Con nói đi, mẹ nên tin lời nào?”
Doãn Kham há miệng, đang muốn nói gì đó, lại bị Lâm Ngọc Xu giành mất.
“Hắn muốn ly hôn với mẹ, cưới omega kia vào cửa, muốn để thằng con hoang kia đường đường chính chính thừa kế nhà họ Doãn.” Lâm Ngọc Xu mạnh tay lau nước mắt trên khóe mi, “Đều do omega kia, chỉ trách mấy kẻ omega dâm loạn thấp hèn, không biết xấu hổ, thấy alpha là lập tức tỏa tin tức tố câu dẫn, kỳ phát tình? À, mượn cớ, tất cả chỉ là mượn cớ…”
Doãn Kham rũ mắt, không có gì để nói.
Lâm Ngọc Xu nói năng lộn xộn như đã đánh mất lý trí: “Alpha, alpha cũng là thứ không tốt, thấy kẻ nào yêu kẻ đó, ỷ vào bản năng đánh dấu như thú hoang mà gieo giống khắp nơi, mà những omega kia bất chấp tất cả dính lấy, giường alpha nào cũng bò lên, tin tức tố nào của alpha nào cũng đều dính, thật bẩn, thật buồn nôn!”
Nói xong còn vỗ ngực nôn một trận, Doãn Kham lấy mấy tờ giấy cho bà, thuận tiện vỗ nhẹ sau lưng.
Anh không giỏi an ủi người khác, mà lúc này Lâm Ngọc Xu cũng không cần anh an ủi.
Lâm Ngọc Xu nôn đến tối mắt tối mũi, lau lung tung lên mặt, kéo bàn tay của Doãn Kham sắp rút ra, nhìn anh nói: “Đồng ý với mẹ, thấy omega thì cách xa ra, bọn chúng đều là tai họa, quen thói đầu độc lòng người, sẽ dính lấy con như ma túy, biến con thành người điên như cha con! Nghe lời mẹ, nhất định phải cách xa chúng ra!”
Nhìn người mẹ nước mắt giàn giụa hoàn toàn mất sạch hình tượng, Doãn Kham chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề như bị cột một tảng đá, nặng trịch rơi xuống.
Trong đầu một mảng hỗn độn, cảm giác mê man không hề thấy đường đi phía trước lại kéo tới.
Đôi môi mấp máy mấy lần, cuối cùng Doãn Kham cũng không nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...