Ẩn Trung

Đường Chung còn chưa kịp cảm động thì đã thấy chữ “lại” hơi sai sai: “Cậu làm chưa hết đề à?”

Doãn Kham tập trung chép điểm, không lên tiếng.

Đường Chung cũng chép được một lúc nhưng vẫn nghĩ không ra: “Không phải cậu lên lớp đều ngồi ngủ sao, sao có thể nghe giảng được?”

“Ai nói nằm úp sấp là đang ngủ?” Doãn Kham tranh thủ đáp một câu.

Đường Chung hít ngược một hơi, trên mặt tỏ vẻ “Ồ vậy à ra là thế”, trong lòng bụp một tiếng quỳ xuống bái lạy học sinh giỏi.

Thời gian tự học buổi tối bị chia ra làm thời gian cho giáo viên các môn nhận xét về bài thi.

Cô Đới dạy tiếng anh giống hệt với thầy Tôn, coi học sinh như con mình, hai tay chống nạnh chỉ tiếc mài sắt không nên kim: “Xem các cô cậu làm bài thi nghe kìa, nhìn bài khoanh này đi, không biết còn tưởng là nhắm mắt nhắm mũi khoanh bừa đấy.”

Dưới lớp hoàn toàn yên tĩnh, không biết có mấy người đang thật sự tập trung nghe.

“Nếu là trước kia thì còn có thể đổ cho thiết bị của trường chúng ta không tốt, nghe không rõ âm thanh, còn các cô cậu thì sao.” Cô Đới đập bài thi lên bục giảng, “Người duy nhất đạt điểm tối đa môn nghe của lớp lại thi ở nhà ăn, cái chỗ kia chỉ cần nói bừa một câu đã có thể vọng lại bảy, tám câu rồi.”

Cả lớp ồ lên, có người bắt đầu châu đầu ghé tai thảo luận xem vị anh hùng nhà ăn này là ai.

“Không cần phải đoán mò, người đó ở trong lớp chúng ta.” Cô Đới cầm lấy danh sách, “Doãn Kham, là cậu học sinh mới chuyển tới ngồi hàng cuối tổ thứ tư phải không? Bình thường ngồi phía sau nấp kỹ thật, cô đứng trên bục rướn cổ mãi mà không thấy em.”

Học sinh trong lớp đồng loạt quay đầu về phía sau, bạn Doãn Kham cúi thấp đầu chầm chậm nhấc đầu khỏi khuỷu tay, đôi mắt mơ màng, dường như còn chưa biết chuyện gì xảy ra.

Cô Đới từ trước tới nay rất bao dung đối với học sinh giỏi tiếng anh, kể cả khi người đó có ngủ gà ngủ gật. Chẳng qua vừa rồi vừa biểu dương xong, phải theo thông lệ nhắc nhở một chút: “Nhưng bài viết của em tùy hứng quá, đề bài là How to spend the Winter Holiday, em viết gì mà chẳng được, cần gì phải viết thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi cho một ngày? Tôi chấm bài muốn cho em thêm điểm cũng không được.”

Cô giáo nói nhiều như vậy, Doãn Kham cũng không hỏi lại xem không hợp lý chỗ nào, chỉ ngẩn ra một lúc lâu, ngây ngốc “Ồ” một tiếng.

Cả lớp cười haha.

Tan học Đường Chung chạy tới quấn lấy Doãn Kham để xem bài thi tiếng anh, phát hiện không chỉ có bài thi nghe đạt điểm tối đa mà phần điền từ vào chỗ trống cũng không sai chỗ nào, chỉ là thi viết tự nhiên lại vẽ ra một cái bảng biểu, cứ như bị nước úng não.

Nhân tiện lật qua lật lại mấy bài thi môn khác, tình huống cũng không khác là mấy, phàm là đề bài phải động bút thì đều đạt điểm tuyệt đối, các mục trừ điểm đều để trống, nhưng còn phần toán hình không những không vẽ hình mà ngay cả chữ “Giải” cũng không viết.

Đường Chung không khỏi hỏi một câu thật lòng: “Cậu đúng là… Cố ý đúng không?”

Doãn Kham: “Không phải.”

“Vậy là?”

“Không đủ thời gian.”

Đường Chung không tin lắm, không đủ thời gian sao còn vẽ bảng biểu làm việc và nghỉ ngơi chỉn chu kỹ càng như vậy?


“Không biết cũng không có thời gian để viết xong.” Doãn Kham dùng lý phục người, “Đề hình này chưa từng gặp trước đây, tám phần mười là giải sai, không bằng dùng thời gian này để kiểm tra lại xem bài thi đã làm đúng chưa.”

Thì ra là kiểm tra lại bài, chẳng trách tỉ lệ chính xác cao như vậy. Đường Chung tin vào lời giải thích này, cũng vỗ ngực xung phong nhận việc: “Về sau có chỗ nào không biết cứ hỏi tôi, toán học của tôi cũng không tệ lắm, đặc biệt là cấp số cộng.”

Doãn Kham nở nụ cười: “Được.”

Cuộc sống cấp ba của thành phố N rất bận rộn, vừa mới thi xong được một tháng, qua lễ quốc khánh chiếm mất một phần tư tháng mười, học sinh trường trung học số Mười Lăm bắt đầu tập trung không ngừng nghỉ vào một kỳ học mới.

Vì có kỳ nghỉ gián đoạn nên phải học bù, sáng thứ hai, Đường Chung ngáp một cái quét sân thể dục, nhìn thấy Doãn Kham đeo cặp một bên vai từ xa đi tới thì vẫy vẫy cái chổi gọi: “Đứng đây một lát đi, đợi tôi chạy một vòng tập thể dục chút.”

Vì để chuẩn bị cho hội thao sắp tới, tuy rằng Đường Chung không trông mong vào đạt giải gì đó, nhưng mà cũng không thể chạy được hai bước lại ngã ra đất được, vậy cũng mất mặt quá.

Người cầm chổi đổi thành Doãn Kham, anh như có như không quét vài chiếc lá rụng cạnh đường tập, khi thì ngẩng đầu nhìn bóng dáng đang chạy dưới nắng mai.

Đường Chung trông khá gầy, lúc chạy có chút không rõ ràng, một lát sau thì vọt đến đầu kia sân thể dục, đứng từ nơi này chỉ có thể nhìn thấy chiếc khăn quàng đỏ thẫm uốn lượn trên cổ cậu.

Bây giờ đang là đầu tháng mười, cậu đeo khăn quàng cổ bằng len lên để có thể che đi vết bầm.

Không đúng, vết bầm đã tiêu bớt rồi, vậy hẳn là sợ lạnh nhỉ.

Trước mắt lại hiện lên chiếc cổ dài trắng nõn của Đường Chung, Doãn Kham nghĩ, màu đỏ quả rất hợp với cậu.

Đảo mắt đã đến lúc hoa quế tỏa hương, trước hôm hội thao diễn ra, thầy Tôn đến lớp phân chia nhiệm vụ, để lớp phó văn nghệ cùng mấy bạn học vẽ bảng tin về tuổi trẻ phấn đấu trong tuần.

“Đám beta chúng ta mà phấn đấu gì.” Tô Văn Uẩn đau cả đầu, “Các lớp khác đều làm chủ đề về mùa thu, sao đến lớp chúng ta lại hăng tiết vịt vậy.”

Đường Chung vỗ vai cậu ta an ủi: “Ai bảo cậu là lớp phó văn nghệ? Hầy dà không sao đâu, thanh xuân của mùa thu mà, tất nhiên là vừa buồn ngủ vừa chán rồi, cho nên làm sao mà làm được chứ.”

Thân là bạn tốt, ngoại trừ an ủi bằng lời, Đường Chung đương nhiên cũng muốn cống hiến một phần sức lực.

Vì vậy những ngày qua, vào thời gian nghỉ ngơi giữa buổi chiều và tiết tự học tối, trong phòng học lớp 11-3 có một nhóm học sinh tập hợp lại, kẻ ô khung tranh, viết chữ bằng phấn, lắp thang đưa đồ, còn có Đường Chung tham gia vẽ vời.

Khắp những nẻo đường trong thành phố N đều có đủ loại cây ngô đồng, Đường Chung bèn vẽ một cây ngô đồng cao to cành lá sum xuê, gió thu thổi tới, lá rụng bay lượn, trải trên mặt đất một lớp thảm lót dày màu vàng.

“Ây da nhường tôi trước, chờ tôi viết xong đã!”

Hạ Gia Huân đang đứng trên ghế viết chữ, Đường Chung vì tô màu cho hai chiếc lá nên đầu cọ của cậu thỉnh thoảng lướt qua dưới chân, khiến cho cậu ta suýt nữa đứng không vững.

Tô Văn Uẩn đứng ở một góc khác của bảng đen hừ một tiếng: “Thế sao cậu không nhường trước đi? Chờ cậu ấy vẽ xong đã.”

“Tôi viết xong còn phải về sớm chút.” Hạ Gia Huân là người bị thầy Tôn chỉ mặt gọi tên tới viết chữ, hiếm khi không nổ to, nghiêm mặt nói: “Lần thi trước quậy quá nên mẹ tôi đăng ký cho tôi một lớp học bổ túc, nếu để bà ấy biết tôi đến trễ ba ngày liên tục, chắc bà ấy sẽ xách dao giết tôi mất.”

Tô Văn Uẩn nghe xong có chút đồng cảm, cũng không làm loạn với cậu ta nữa: “Vậy cậu cứ để tôi viết cho, ngày mai là hội thao rồi, dù sao đêm nay cũng phải làm cho xong việc.”


Hạ Gia Huân khổ sở nói: “Cậu có viết nổi không? Chỗ này cao như vậy, đứng lên ghế cũng tốn công lắm.”

Tô Văn Uẩn nghe xong liền khó chịu: “Cậu đang chê tôi thấp đấy à?”

Mắt thấy hai người sắp làm ầm lên, Doãn Kham vẫn luôn nằm úp sấp trên chỗ ngồi đột nhiên đứng dậy: “Để tôi.”

Nhận lấy phấn đứng trước bảng đen, Doãn Kham giơ tay là có thể chạm đến ô vuông trên cao nhất, lập tức đá văng ghế đi.

Không còn chướng ngại vật, Đường Chung sáp lại gần: “Bọn tôi đánh thức cậu à?”

“Không.” Doãn Kham ngẩng đầu lên, phần từ cằm đến cổ tạo thành một đường thẳng, “Viết xong cái này đã xong chưa?”

Đường Chung cầm lấy phấn, cúi người xuống tiếp tục tô màu cho lá cây: “Ừm, cũng được rồi.”

Ban đầu vốn cho là Doãn Kham rảnh quá nên tiện tay giúp một chuyện, tô được hai chiếc lá xong ngẩng đầu nhìn lên, chữ viết còn đẹp hơn cả Hạ Gia Huân, nước chảy mây trôi, cứng cáp mạnh mẽ, đặc biệt nhất là trông đoan chính thẳng hàng, nhìn từ phía xa cũng có thể thấy được sự chỉnh tề đẹp đẽ.

Tô Văn Uẩn có chút phản cảm với anh nhìn mãi không ra lỗi nào: “Viết đẹp thế mà, trước đây cũng từng viết bảng rồi à?”

Doãn Kham chăm chú viết chữ: “Không.”

“Vậy đây là lần đầu cậu viết?” Đường Chung thở dài nói, “Giỏi quá đi.”

Doãn Kham cúi đầu nhìn cây ngô đồng mà Đường Chung vẽ: “Cậu cũng vậy.”

Đường Chung nhìn ngón tay đầy phấn, ý nghĩ bất chợt nảy ra: “Này, cậu biết xoay phấn như bút không?”

Viên phấn trắng trong tay Doãn Kham là viên mới lấy, phía trên vẫn còn một đoạn rất dài, nghe vậy thì kẹp giữa hai ngón tay xoay một vòng, phấn xoay hết 360 độ thì ổn định vững vàng, một lần đã thành công.

Đường Chung càng nóng lòng ngứa tay hơn, cầm một viên phấn mới làm thử, xoay được nửa vòng đã rớt xuống đất, phấn gãy thành hai đoạn, vừa ngồi xổm xuống nhặt phấn vừa cảm thán: “Khó thật đấy.”

Doãn Kham tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình: “Lần đầu mà được như vậy đã giỏi lắm rồi.”

Đường Chung mặt mày hớn hở: “Ha ha ha thật không?”

Doãn Kham: “Ừ.”

Tô Văn Uẩn đứng bên cạnh trợn trắng mắt: “Hai người các cậu sao mà cứ đứng tâng bốc nhau thế? Mau làm việc cho tôi!”

Hôm nay, đèn của lớp 11-3 vẫn luôn sáng tới gần mười một giờ đêm.


Tô Văn Uẩn bị người nhà lo cho an toàn của cậu ta tới đón đi, Đường Chung ở lại làm nốt, nhân tiện tô lại cho mấy chỗ trang trí khác.

Đợi đến lúc đứng trên bục giảng nhìn toàn bộ bảng tin mới có thể gật đầu tự khen, âm thanh của Doãn Kham cũng truyền đến từ một góc phòng học: “Đi được chưa?”

“Được được đương nhiên là được.” Đường Chung mải tập trung nên quên mất vẫn còn một người ở đây, vội chạy đến chỗ ngồi nhấc cặp sách, “Đi thôi, để tôi khóa cửa.”

Vừa ra tới cổng trường, gió đêm mang theo cái lạnh phả vào mặt, Đường Chung rùng mình lạnh lẽo, che kín chiếc cổ bằng khăn quàng, giương mắt nhìn Doãn Kham ăn mặc mong manh, hỏi: “Cậu có lạnh không?”

Doãn Kham đi phía trước: “Không lạnh.”

Đêm khuya nên người đi đường thưa thớt, càng đi về nơi vắng vẻ thì lại càng yên tĩnh. Đường Chung hơi sợ, bước nhanh theo sau, đi song song với Doãn Kham, nhìn hai bóng người nằm chung một chỗ trên mặt đất, trông sao cũng không thấy lạnh như vậy.

“Này, hỏi cậu một chuyện.” Miệng Đường Chung không dừng lại được, không đợi Doãn Kham trả lời đã hỏi, “Sao tay cậu cứ đút vào túi thế?”

Doãn Kham: “Vậy sao cậu lại đeo khăn quàng?”

Đường Chung chớp mắt: “Ấm chứ sao.”

Doãn Kham: “Đúng vậy, ấm.”

Đường Chung lầm bầm nói: “Vừa rồi cậu còn bảo không lạnh, hừ, rõ ràng là giả bộ ngầu chứ gì.”

Doãn Kham lập tức bỏ tay ra khỏi túi.

“Cậu vẫn nên bỏ vào đi.” Đường Chung không ngờ anh lại thật thà như thế, “Đừng để bị cóng.”

Nói thì nói thế, nhưng cậu vẫn thừa dịp Doãn Kham đưa tay ra mà trộm ngó, lòng bàn tay rộng ngón tay lại dài, quả nhiên là đôi tay chuyên đàn piano.

Đường Chung tay nhỏ rất hâm mộ, không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần, không nhìn không biết, vừa nhìn thì giật mình: “Vết thương này đâu ra vậy? Không phải lần trước đánh nhau đã khỏi rồi sao?”

Được cậu nhắc nhở, Doãn Kham nhấc tay trái lên nhìn: “Không cẩn thận va đập, không sao.”

Nhưng thật ra là vì sáng nay vội vàng rời nhà để kịp giờ quét sân thể dục, bị miếng gạch vỡ ngoài cửa ngáng chân, anh coi như vẫn kịp phản ứng mà nắm lấy khung cửa, sau đó bị chiếc đinh sắt dựng thẳng trên cửa quẹt rách một đường.

Nhà cũ lâu năm chưa được tu sửa, khắp nơi đều ẩn chứa những nguy hiểm, chuyện như vậy không nên để lộ, vả lại mình tự làm mình bị thương, đau cũng phải nhịn.

Chỉ thấy Đường Chung sốt sắng không thôi, để cặp xuống lục ra một loạt băng dán cá nhân, soạt soạt bóc ra, Doãn Kham kinh ngạc: “Không cần, tôi…”

“Nâng tay lên,” Đường Chung bóc một cái, “Vết thương không băng lại sẽ bị nhiễm trùng.”

Doãn Kham đứng yên không nhúc nhích, Đường Chung bèn cúi đầu dán lên cho anh, dán xong hai cái còn thấy chưa đủ nên xé tiếp vài miếng nữa.

Lúc này muốn trốn cũng trốn không thoát, giấu ra sau lưng thì Đường Chung cũng có thể đi vòng qua dán cho anh, đang muốn đút lại vào túi, Đường Chung lại đè tay lại: “Sao cứ như con nít vậy, còn sợ tôi làm cậu đau à?”

Doãn Kham: “…”

Để chứng minh mình không sợ đau, anh không thể làm gì khác hơn là đưa tay, mặc cho Đường Chung dùng một đống băng cá nhân dính kín vết thương.

Vùng này chỗ nào cũng là nhà cũ, đèn ven đường chỉ còn hai ba chiếc sáng.


Đường Chung dán xong thì kéo Doãn Kham đến dưới đèn đường, cẩn thận thưởng thức kiệt tác của mình, hài lòng nói: “Được rồi, cái này không thấm nước, cậu lúc rửa mặt hay tắm rửa cũng không cần bóc ra. Chỉ là hơi to, sợ là không bỏ vừa vào túi, hầy… Không giả bộ ngầu lòi mấy ngày cũng không sao chứ?”

Doãn Kham vừa định nói cảm ơn thì lại bị câu chế nhạo phía sau của cậu làm cho cạn lời, giơ tay đội mũ trùm sau lưng lên, xoay người rời đi.

Đường Chung hỏi: “Sắp đến nhà cậu rồi còn đội mũ làm gì nữa?”

“Ấm.” Doãn Kham nói.

Đường Chung vừa tăng tốc đuổi kịp, vừa học anh trùm mũ lên: “Này chờ tôi với!”

Đến trước cửa hàng nhà mình, Đường Chung vui vẻ ngâm nga bài hát hôm qua nghe được trong radio, đẩy cửa sắt ra còn chưa kịp đổi giày đã ngửi được một mùi thơm gay mũi tới lạ.

“Rốt cuộc cũng chịu về?” Một người đàn bà mang đôi cao gót đi từ trong nhà ra, “Còn tưởng mày cố ý tránh mặt tao đấy.”

Đường Chung thấy rõ người trước mắt, cả người bỗng trở nên lạnh lẽo: “Bà tới làm gì? Không phải tháng trước đã đưa hết tiền cho bà rồi sao?”

“Coi mày nói gì này.” Người đàn bà trang phục yêu diễm ngồi xuống chiếc ghế đặt trước máy may, nhấc chân lên, “Dù sao tao cũng là mẹ kế của mày, người làm mẹ muốn tới thăm con mình chút cũng không được à?”

Lúc này bà nội tập tễnh đi từ trong nhà ra, để lộ ra vẻ mặt cầu xin với Đường Chung, dường như đang cầu xin cậu đừng làm ả ta tức giận.

Tất nhiên Đường Chung sẽ không chủ động khiêu khích, khi cha cậu còn sống, cậu cứ duy trì nước sông không phạm nước giếng với người đàn bà này, bây giờ cha cậu chết rồi, trừ phí chi trả tiền phụng dưỡng mỗi tháng viết trên bản án năm đó, cậu càng không muốn dính dáng gì tới ả.

“Ái chà, tức rồi à.” Thấy cậu không nói lời nào, người đàn bà đứng lên, đi tới trước mặt cậu, “Ban nãy tao đứng trước cửa sổ còn thấy mày cười tươi như hoa cơ mà, sao mới con nít con nôi mà đã hai mặt rồi?”

Đường Chung vẫn không chịu nói chuyện, ả liền ghé sát vào, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt cậu: “Chậc, thật đáng thương, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc phải làm thành như vậy, rốt cuộc không có alpha bên người là không được.”

“Bà không được.” Đường Chung lạnh lùng cất tiếng, “Không có nghĩa là tôi cũng không được.”

Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của người đàn bà nháy mắt trở nên dữ tợn nhưng nhanh chóng khôi phục lại nụ cười. Ả thừa dịp Đường Chung không phòng bị mà giật mũ trùm đầu của cậu xuống, nhìn ra sau gáy cậu, trắng nõn nà, không một chút vết tích.

“Tao còn tưởng thằng ranh cao to về cùng mày là alpha cơ đấy.” Người đàn bà đứng thẳng người, cuối cùng lại tỏ vẻ đắc ý, “Cũng phải, alpha đều đang ở mấy ngôi trường quý tộc tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất, sao có thể chạy đến nơi này được.”

Đường Chung che gáy lui về sau một bước, vừa nãy bị tập kích đột ngột khiến cậu rơi vào trạng thái phòng bị sinh lý, tóc gáy dựng thẳng, máu chảy dồn lên, một vài hồi ức khổ sở tràn vào đầu.

Cậu cắn chặt răng, nhịn phản ứng muốn ói xuống, một tay khác luồn vào trong túi lục tìm, vứt tất cả tiền tích góp được mấy hôm nay lên trên tủ giày: “Còn gì nữa không, cầm lấy cút đi, đừng đến quấy rầy bà nội tôi nữa.”

Người đàn bà uốn éo mông đi tới, cầm tiền đếm đếm, cười xùy nói: “Lấy sớm có phải tốt không?”

Nhét tiền vào trong bao, đi qua bên người Đường Chung, ả ta lại dừng bước: “Dù sao cũng là mẹ trên danh nghĩa của mày, có vài câu không thể không nói cho mày nghe.”

Ả kề sát vào lần nữa, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe thấy nói bên tai Đường Chung: “Che giấu mùi hương trên người mày cho kỹ, cẩn thận lại câu được alpha không nên câu.”

Đường Chung đột nhiên trợn trừng mắt.

Cậu cho là chuyện kia đã qua đi, bà nội không nhắc đến, cậu cũng cố gắng lảng tránh, chôn chặt nó trong bụng, vĩnh viễn trở thành một bí mật.

Vì sao… vì sao người đàn bà này lại biết?

Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem anh Doãn có tin tức tố mùi gì? Trước đây đã từng nhắc đến rồi đó~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui