Dù có mệt mỏi và bất an đến cỡ nào, Hứa Trì cũng không trốn học, đành phải đứng dậy đánh răng rửa mặt, hai quầng thâm to dưới mắt cậu đặc biệt dễ thấy trên khuôn mặt xanh xao.
Quản lý ký túc cưng chiều xoa nhẹ đầu tóc lộn xộn của cậu.
“Ác mộng làm đứa nhỏ sợ hãi, về sau tôi an ủi cậu, đừng tìm Trình Nhạn, hắn làm sao có thể dỗ người được.”
“Ahhhh! Mày không cần lo lắng, Hứa Trì rất thích bám dính tao.”
Nói xong, Trình Nhạn kéo Hứa Trì ra khỏi cửa ký túc xá, theo sau là hai người bạn cùng phòng, dọc đường đi cậu không nói chuyện, Trình NHạn kiêu ngạo gió xuân, vẫn luôn sát cánh bên vai Hứa Trì.
Cho dù Hứa Trì có ngây thơ đến đâu, cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cơ thể cậu luôn căng thẳng, trong giờ nghỉ trưa, ở ký túc xá và một người bạn cùng phòng khác đang chơi game, Trình Nhạn kêu Hứa Trì ra ngoài.
“Hôm qua tôi không cố ý.
Tôi đã xin lỗi và giải thích cho cậu hiểu rồi.
Cậu không tha thứ cho tôi sao?”
“Cậu nói gì…”
“Ngày hôm qua cậu nói thích tôi.”
Đột nhiên Hứa Trì đỏ mặt, giống như bí mật trong lòng đã bị đánh cắp, cậu vốn tưởng rằng chỉ có gió lặng bên ngoài mới biết cậu thích Trình Nhạn.
Một người tự ti và hèn nhát luôn dễ yêu những người tự tin và quyết đoán, nhưng khi cậu cô đơn và bất lực, Trình Nhạn xuất hiện đúng lúc, an ủi xoa dịu những cảm xúc khó chịu của cậu hết lần này đến lần khác.
Là sai ở đâu lại có thể khiến cho Trình Nhạn nhận ra tình yêu thầm kín của cậu, là mỗi ngày cố ý vô tình đến gần, hay sự chiếu cố đặc biệt mỗi lần dọn dẹp ký túc xá, hay lúc Trình Nhạn trần trụi nửa ngày đi qua lại trong ký túc, trốn trong ổ chăn, ánh mắt chăm chú nhìn hắn đã bán đứng cậu.
Hứa Trì không nghĩ ra, chẳng lẽ là do tối hôm qua không chống cự sao? Tối hôm qua cậu hoàn toàn suy sụp, nếu tiền kia không phải là của Trình Nhạn, cậu sẽ không nghĩ đến lâu như vậy, cậu sợ hãi đối phương sau khi biết chuyện này sẽ để lại ấn tượng không tốt.
Nhưng vô tình để Trình Nhạn bắt được, mọi chuyện diễn ra sau đó cậu không thể hiểu nỗi.
Trình Nhạn hoàn toàn ngây người, điều này hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng, Hứa Trì không nên nhảy lên ôm một cái sao? Làm thế nào mà cậu ấy đột nhiên thay đổi từ thẹn thùng trở nên khó chịu, quần áo bị ngón tay cậu niết như sắp biến dạng.
“Bao lì xì cho cậu.
Tôi không trách cậu.
Hôm qua trêu chọc cậu.
Trong đó có chứa cái duyên đào mà mẹ tôi cầu nguyện.
Đúng lúc đưa cho bạn trai.”
“Bạn trai … cậu không trách tớ ăn trộm tiền của cậu chứ?”
“Vậy thì Hứa Trì nói cho tôi biết tại sao cậu lại muốn lấy cái phong bì màu đỏ này?”
Là giọng điệu đang dỗ trẻ con, Hứa Trì nghe xong liền bật khóc, cảm thấy mình đã làm một chuyện ngu ngốc lớn rồi, phản ứng của Trình Nhạn không như mong đợi, nhưng cũng không biết phải giải quyết thế nào..
“Ông nội … bị … ốm.
Tớ đang thiếu tiền để chữa trị ông ấy.
Tớ không cố ý lấy tiền của cậu.
Cậu có thể tha thứ cho tớ không?”
” Tôi không trách ngươi, đừng khóc, đừng khóc.”
“Em … hic … không muốn khóc.”
“Không sao, không sao, chuyện qua rồi.”
Trình Nhạn ôm người đó vào lòng, lúc này mới nhận ra nhịp tim của Hứa Trì cực kỳ nhanh, câu hỏi trong lòng hắn dường như đã có câu trả lời xác đáng, nhưng hắn vẫn muốn nghe Hứa Trì nói lại chữ thích.
“Hứa Trì, em bắt đầu thích anh từ khi nào?”
“Không… không có.”
“Thật sự không có sao? Nhóc con nói dối sẽ bị trừng phạt.”
“Có…”
“Vậy thì em có thể giúp anh trai mình một việc được không?”
“Được.”
Đây thực sự là một sự trợ giúp mà Hứa Trì không lường trước được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...