Tịch Miên dẫn hai người băng qua đường nước ngầm để thăm dò cấu trúc dưới lòng đất.
“Chị Hồng, ở đây có máy bơm nước.” Hồ Lô không tin tưởng chỉ dẫn của Hồng Biệt bèn hỏi: “Nhưng sao không thấy dấu vết nào khác vậy?”
“Chị cũng không biết, trên lý thuyết là ở đây mới phải.” Hồng Biệt vừa trả lời vừa liếc mắt nhìn lên trên, tay nắm chặt cây mascara do vừa nãy khóc lem luốc hàng mi như mạng nhện.
Tịch Miên lạnh lùng ngoái đầu, lặng thinh nhìn cô đăm đăm.
“Anh nhìn tôi chi vậy?”
“Cô nhìn cái gì trên đó?” Tịch Miên hỏi.
“Tôi bị lem phấn nên chỉnh lại chút…”
“Cậu dắt cô ta lên tầng trên.” Tịch Miên ra lệnh cho Hồ Lô: “Không được để cô ta rời đi nửa bước.
Tôi vào kiểm tra bên trong.”
“Gì hả, lên tầng trên là sao, anh không tin tôi à…” Hồng Biệt còn muốn chống chế nhưng vừa thấy ánh dao loé lên trước mắt thì im bặt không nói nữa.
Hồ Lô thấy ai mạnh thì theo người đó, đáp một tiếng tuân lời rồi cứ thế làm theo.
Con đường nước nơi đây rất sâu nhưng chưa mở đập nước nên nước vẫn lặng.
Hai bên có xây hai bậc bê tông thành một lối đi.
Tịch Miên men theo đó bước sâu vào trong, đồng thời đặt tay lên súng bên hông.
Từ khi xuống đến tầng dưới cùng, y ngửi thấy mùi máu tanh phảng phất.
Trong bầu không khí ẩm ướt, mùi máu tanh càng lúc càng nồng, trộn lẫn vào nhau tạo thành một thứ mùi hôi thối ngột ngạt.
Đến cuối đường, y thấy một cánh cửa sắt nặng nề, trông như một cửa kho chuyên chứa những thứ linh tinh.
Có máu rỉ ra từ khe cửa.
Y đẩy cửa ra thì thấy một cái xác nằm trong góc đúng như dự đoán.
Hiện trường vô cùng bừa bộn, có dấu vết của một trận giao tranh ác liệt.
Y bước vào trong rồi nhìn quanh phòng, cứ có cảm giác căn phòng này rất quen mắt.
Đồng phục màu đen được tổ chức dệt bằng một loại vải đặc trưng để dễ dàng tẩy sạch vết máu.
Đây là một thành viên của tổ chức.
Y vạch cổ áo thi thể để tìm hình xăm sau gáy:
307.
Là số hiệu của hắn.
Tịch Miên chăm chú nhìn con số kia và cau mày dữ dội.
307, nếu không nhầm thì có trong danh sách phản bội, chính y đã tiễn hắn lên đường mà.
Kẻ này phải chết mấy năm rồi mới đúng.
Nhưng giờ đây, hắn lại xuất hiện trước mặt y lần nữa, và máu đang chảy vẫn còn nóng ấm.
Giữa lúc y đang trầm ngâm —
Thì cửa sắt phía sau vang “Ầm” một tiếng rồi đóng lại.
Hồ Lô và Hồng Biệt đang ở tầng áp chót, nhìn từ xa thấy hai mươi người vận âu phục, mỗi người đều đang cầm một ống nghiệm chờ đợi.
“Moá.” Hồ Lô mắng khẽ: “Đông quá vậy tôi xúc không nổi.
Chị biết họ làm gì không?”
“Biết… không được đụng tới thứ trong ống nghiệm.” Hồng Biệt nói thẳng: “Với lại, ông ta sẽ tiến hành kế hoạch trong hai mươi phút nữa.”
“Chị…” Cô hơi ngượng nghịu nhìn Hồ Lô: “Chị muốn đi vệ sinh.”
Khi Lý Vi và Vương Giác đến nơi chỉ gặp mỗi mình Hồ Lô.
“Đây là Hồ Lô.” Anh giới thiệu với Vương Giác.
Đây là lần đầu y gặp đồ đệ nhỏ độc nhất của Lý Vi, nên đã khó nhịn nhìn nhiều một chút.
Giọng trên điện thoại hơi lưu manh nhưng không ngờ dung mạo thật khá ưa nhìn, cậu ta trông còn trẻ, rất ra dáng con nít ranh dẻo miệng.
“Sư phụ, anh tới rồi!” Hồ Lô vọt sang bên này, đồng thời nháy mắt: “Có cả sư nương nữa, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”
Rất chi là dẻo miệng luôn.
Vương Giác trừng mắt: “Đừng gọi bừa.”
“Ớ, tôi không gọi bừa.” Hồ Lô chưa chịu ngưng mà cười hì hì: “Sao sư phụ lại nắm tay anh vậy?”
Lý Vi mỉm cười giải thích: “Mắt cậu ta hơi mờ, tôi sợ bị té mất.”
“À, là vậy, hả.” Hồ Lô ra vẻ chợt hiểu ra, bông đùa rồi vẫn không quên hỏi thăm anh: “Thân thể anh không sao chứ? Nghe đàn anh nói anh quỵ cả người làm tôi tôi lo gần chết.”
“Tôi có thuốc đặc trị.” Đầu ngón tay Lý Vi gãi nhẹ trong lòng bàn tay Vương Giác, cất giọng đầy ẩn ý: “Đã nuốt trọn rồi.”
Tai Vương Giác ửng hồng, y khẽ giãy trong tay anh.
Hồ Lô trợn to hai mắt, rất không thức thời hỏi tới: “Úi trời, thuốc gì thần kỳ dữ vậy?”
“Sao cậu lắm chuyện thế.” Vương Giác tách khỏi hai người họ, mạnh dạn bước trước một bước: “Đi mau, làm chính sự đây này.”
Hồ Lô rất mực oan ức ngoái nhìn sư phụ.
Lý Vi cười với cậu, xoa đầu cậu một chút rồi bước theo.
Sau một giây, Hồ Lô mới ngây ngất mừng rúm: Sờ đầu áhhh!
Sao hôm nay anh ấy vui vẻ vậy?
Sau đó cậu vừa lén cười vừa gọi một tiếng sư phụ rồi nhoi nhoi chạy theo.
Nơi đây là một quảng trường trung tâm có cổng vòm ra vào ở khắp các hướng, nó to tầm nửa sân bóng, xung quanh có hơn mười cổng.
“Có nhiều người như vậy, cứ đánh bừa cũng không cần quan tâm vài đứa lẻ tẻ.” Hồ Lô đứng chung với họ sau một lối vào, lẻn nhìn ra ngoài: “Phải mà hơn hai mươi người là chuẩn không cần chỉnh rồi.”
“Cậu tưởng đang chơi gắp thú hay gì?” Vương Giác nhức cả đầu: “Một tay bắt hai người còn không đủ.
Giờ tìm đâu ra lắm người vậy để khống chế họ hả?”
“Cho dù giết hết lũ trẻ cũng phải giết cùng lúc, có bắn tỉa từng đứa cũng không kịp.” Giọng Hồng Biệt vang lên.
Do không nghe thấy tiếng bước chân nên Vương Giác lùi một bước, cả người đều cảnh giác lên.
“Chị về rồi?” Hồ Lô hỗ trợ nói thêm: “Chị ta cũng làm phản.”
“Không thì kích nổ được không? Bên trong phế tích có rất nhiều đất đá, bùn chảy ra chút là được.” Hồng Biệt ngượng ngùng cười: “Dù sao, hiện tại cũng không thể tìm đủ số người được huấn luyện nghiêm chỉnh mà.
Ý là, để cướp được số ống nghiệm đó ít nhiều vẫn cần người có thực lực cao, phải không?”
“Còn mười phút nữa thôi.” Cô bổ sung.
Vương Giác siết chặt tay, nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn.
Y nhìn những đứa kia, và nhớ về bản thân lúc nhỏ.
Y bất lực quay sang nhìn Lý Vi.
Lý Vi cười an ủi y.
“Vì sao không thể?” Anh lẳng lặng rút máy liên lạc ra bấm vào: “Trước giờ dối gạt mọi người rồi, thật ra tôi có một đội quân không quá xuất sắc.”
“Đã vào vị trí.”
Trong phút chốc từ sau mười mấy cửa vòm khắp bốn phía chợt hiện ra bóng người, sẵn sàng xâm nhập bất cứ lúc nào.
Sau cửa vòm nơi bốn người họ đang đứng cũng có một người nhảy ra từ rãnh ẩn trong tường.
Khi Hồng Biệt nhìn thấy mặt hắn thì sửng sốt: “275?”
Khi cô van nài Hồ Lô ban nãy, 275 chính là kẻ phản bội mà cô đã bảo Lý Vi đi diệt.
Đây chính là người mà Lý Vi đã thành khẩn hỏi vì sao không giết người đáng phải giết, chính là cái người nguyện vì tình mà muốn làm lại cuộc đời.
“Anh Vi.” 275 gật đầu chào Lý Vi.
“Trên tệp ghi âm hiện rõ cậu đã giết cậu ta cơ mà…” Hồng Biệt khó hiểu.
Vương Giác liếc mắt sang: “Giả chết à?”
“Mạng này của tôi là anh Vi ban cho.” 275 không để tâm đến Hồng Biệt, mặc kệ quyền lực trên vạn người dưới một người lúc xưa, mà chỉ một mực nói với Lý Vi: “Hôm nay được anh Vi cần đến, tôi sẽ dốc hết toàn lực.”
Vương Giác nhìn về hàng tầng bóng người bên trong mỗi lối vào: “Vãi chưởng, một đống người đó đều là những người được anh giấu đi trước đây ư?”
“Tôi đã nói với em tôi có sáu căn nhà thiết kế như nhau.” Lý Vi đáp: “Bốn căn còn lại đều là biệt thự.”
“…” Vương Giác cảm thán: “Anh quả thật là một nhân tài.”
Nghe trộm tất cả mọi người, có kỹ năng diễn xuất cao siêu, không chỉ vậy còn thu thập các thiên tài nhỏ.
“Anh… đã định tạo phản từ sớm?” Vương Giác hỏi.
“Không phải.
Tôi từng nói,” Lý Vi cười với y: “Tôi không quen bị người khác kiểm soát.
Tôi chỉ quen thói phải chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo.”
Anh nhìn đi, ngay cả đồ đệ thân cận Hồ Lô cũng há hốc mồm kinh ngạc.
Ừ phải, anh không tin bất kỳ một ai.
Anh luôn giấu kín mọi kế hoạch của mình với người khác.
Cũng không khác gì chính y vẫn luôn mù mờ trong bóng tối trước đây ít lâu.
Vô cùng chu đáo, anh sẽ luôn có plan B.
Vô cùng mạnh mẽ, nhưng anh thật xa cách.
Tự đáy lòng Vương Giác trỗi lên cảm giác bi thương khó lý giải.
Song còn chưa kịp tự điều chỉnh bản thân, y đã nghe Lý Vi nói:
“Nên bị em thuyết phục đều là tôi cam tâm tình nguyện.”
Y sửng sốt một chốc rồi lập tức nhoẻn cười.
Đúng thế, dù là vậy cũng có sao đâu nào.
Chỉ cần có anh là đủ rồi.
– Hết chương 48 –.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...