Trong một phòng karaoke.
Tuy còn sớm nhưng mọi người đi đã gần như đông đủ, Tô Nguyệt thầm nhẩm số lượng khách mình mời.
Khi thấy An Tĩnh đẩy cửa bước vào, Tô Nguyệt nhảy cẫng lên chạy tới ôm cô, vui mừng.
"Cậu sao tới muộn thế! Đáng bị phạt nhà!"
An Tĩnh bực bội đẩy cái mặt dính như keo bả chó của Tô Nguyệt, dúi vào tay cô nhóc này là một cái bánh kem cùng với món quà sinh nhật.
"Sinh nhật vui vẻ, cô nàng rắc rối! Mình có làm cho cậu một cái bánh sinh nhật.
"
Tô Nguyệt chỉ mải mê nói chuyện với An Tĩnh mà không nhận ra đi theo sau là Mục Chấp và Lạc Trần.
Cả quần chúng hóng chuyện ăn dưa không khỏi sáng mắt như đèn pha.
Sao Mục Chấp và Lạc Trần đi tới cùng nhau? Chẳng phải hai người này như nước với lửa sao? Điều này thật là vi diệu mà!
Còn mấy cô nàng nhan khống thì lại khác, mấy khi gặp được cảnh hai nhan sắc thần tiên này chứ.
Nếu Lạc Trần Thiên về bên ngoài ấm áp như nắng mai bên trong lạnh lẽo thì Mục Chấp lại mang vẻ hoang đại ngang tàn, không coi ra gì.
Oa oa, may hôm nay mình tới đây, nếu không thì bỏ lỡ mất rồi!
Ế mọi người xem kìa, Mục Chấp với Lạc Trần sao nhìn nhau chằm chằm vậy?
Tự dưng muốn đẩy thuyền Lạc Mục ra khơi ghê! Học bá ngoài nóng trong lạnh pk ác bá ma vương!
Đúng là ý kiến lớn gặp gỡ nhau! Tôi cũng muốn đẩy thuyền nè!
Lạc Trần và Mục Chấp ngầm giao tranh nhau, không để ý việc mọi người ghép cặp hai người nếu không đã lật bàn rồi.
An Tĩnh không biết đi đâu cùng với Tô Nguyệt, Lạc Trần và Mục Chấp dáo dác tìm kiếm không thấy cô, định đi tìm thì ánh đèn tắt phụt đi, một giai điệu du dương cùng với một giọng hát nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối.
"Happy birthday to you! Happy birthday to you!
Cả căn phòng cùng nhau hòa tấu bài hát chúc mừng sinh nhật, Tô Nguyệt xuất hiện ở vị trí trung tâm trước mặt là hai chiếc bánh kem đã được thắp sáng đầy nến lung linh.
Lời hát đã đứt đi, Tô Nguyệt chắp hai tay cầu nguyện xong rồi thổi nến.
Ánh sáng căn phòng lại bật lên, bây giờ mọi người mới biết được người vừa đánh đàn là An Tĩnh không khỏi ngạc nhiên.
Lạc Trần và Mục Chấp thì lại khác, ánh mắt thay đổi lập tức.
Nếu có ai nhìn thẳng trực diện hai người thì sẽ thấy đáy mắt lạnh lùng lại hiện chút dịu dàng, ấm áp nhìn đối phương.
Mọi người đều lục tục mang quà đến tặng cho Tô Nguyệt không quên gửi lời chúc mừng.
An Tĩnh ngồi tạm một chiếc ghế dài gần đó thì Mục Chấp và Lạc Trần không hẹn mà gặp ngồi bên cạnh An Tĩnh.
An Tĩnh khá là bực mình vì hai cái người tự dưng nổi điên, chỗ rộng thì không ngồi sao cứ thích chen vào chỗ cô như thế chứ.
Tô Nguyệt nhanh chóng mời mọi người nhập tiệc thì cánh cửa lại mở ra, một cô gái mặc váy ngang gối bước vào.
Cô ta thấy điều gì đó liền chạy tới ôm chầm lấy Tô Nguyệt, thái độ rất thân thiện đáng yêu.
Cầm một hộp quà đưa cho Tô Nguyệt, ngọt ngào chút mừng sinh nhật cô.
"Chị hai, chúc mừng sinh nhật chị!'
Tô Nguyệt khá không thích cô em này, việc mà cô mời cô ta đến dự do bị bắt buộc thôi.
Nghe hai tiếng chị hai, cô không khỏi bực mình.
"Tô Yên, tôi đã nói cô bao nhiêu là tôi không phải là chị hai cô! Cô nghe không chướng tai sao?"
Tô Yên mắt rưng rưng sắp khóc, muốn tìm sự thương hại của mọi người đồng tính với ả, khóc lóc thảm thương.
Chị, em biết là chị không thích em! Nhưng trong tim em, em coi chị như chị ruột của mình vậy đó!"
An Tĩnh nhàm chán nghe được cuộc hội thoại này không khỏi cười khinh.
Đây chẳng phải bạch nhãn lang, tu hú cướp chỗ chim khách của Tô gia sao?
Lục lọi kí ức kiếp trước của mình, An Tĩnh nhớ đến những vụn vặt còn sót lại.
Cô gái tên Tô Yên thật ra là con của người hầu đã cứu Tô Nguyệt một mạng nên được Tô gia đối đãi hậu hĩnh.
Thứ tham lam như kí sinh trùng này dai như đỉa không buông tha Tô gia chút nào.
Thế hệ đầu cha mẹ như thế thì con cái chả khác là bao!
An Tĩnh cầm một ly nước đi quá, chỉ vờ không nghe cuộc đối thoại giữa Tô Nguyệt và Tô Yên mà chào hỏi."
"Nguyệt, đây là ai vậy?"
Tô Nguyệt chưa kịp trả lời thì Tô Yên đã cướp ngang lời của cô rồi.
"Chào chị, em là Tô Yên.
Chị là An Tĩnh, bạn thân của chị gái em đúng không?"
An Tĩnh giả vờ xởi lởi nói chuyện với Tô Yên.
Không lẽ mình đã hai mấy tuổi đầu rồi mà thua con ả trà xanh không độ này sao.
"Em là em gái của Nguyệt?"
" Đúng vậy.
"
An Tĩnh cười cười nói bâng quơ khiến cho ả Tô Yên này không khỏi đen mặt.
"Ê Nguyệt, mình chơi với cậu từ nhỏ thậm chí là ngậm cùng một núm vú.
Mình nhớ là cậu chỉ có một ông anh độc tài, sao lại tòi ra cô em gái gần bằng tuổi mình vậy?"
Tô Nguyệt buồn cười, cô biết là An Tĩnh muốn chỉnh cô ả này liền cũng giúp sức vào.
"Ừ nhà mình có hai người thôi.
Tô Yên đây chỉ là con gái của người làm nhà tớ thôi.
Do ba của Tô Yên đã TỪNG cứu mạng mình mà!"
An Tĩnh dường như vỡ lẽ ra, biểu cảm này khiến cho Tô Yên không khỏi âm trầm cắn răng, định giả vờ đáng thương thì đã bị An Tĩnh chặn họng lại.
"Thanh xuân như một tách trà.
Trà gì cũng được trà xanh thì đừng.
Tôi khuyên cô nên bớt bớt trà xanh không độ đi.
Buồn nôn lắm."
An Tĩnh cầm tay Tô Nguyệt đi chỗ khác, tránh bị ô nhiễm tầm mắt.
Hạt cát đòi lóng lánh với đại dương.
Máng mương đòi tương đương với thủy điện sao? Xí tu hết vài kiếp rồi hẳn tới! Trà còn non và xanh lắm!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...