An Tĩnh Trong Em


Trong phòng bệnh.
An Tĩnh mệt mỏi nằm vùi mình trong chăn, hai tay ửng đỏ lên từng mảng cực kỳ đáng sợ đang được Mục Chấp xoa nắn.

Trái lại người nào đó cực kỳ biếng nhác, hơi thở nồng đậm mùi vị tình ái bên trong đang nằm bên cạnh giúp mát xa tay lấy lòng.

An Tĩnh nghe tiếng cười thấp trầm bên tai mình, cảm giác có chút ngứa ngáy liền không nương tay mà đạp thẳng vào người đàn ông đang nằm trên giường mình.
Có điều chân vừa nâng lên liền bị người nào đó không chút mặc mũi mà đưa bàn chân của cô lên mặt mình, khẽ hôn một cái.

Giọng cực kỳ ngả ngớn muốn ăn đòn.
“Em làm vậy thì ảnh hưởng đến phúc lợi của mình sau này đấy.

Của anh chỉ có một cái độc đinh, hỏng nó rồi thì lấy gì thoả mãn em.”
An Tĩnh cảm giác nhột ở dưới chân định rút ra khỏi mặt của Mục Chấp, nhưng mà nghe xong ai đó nói mà không lưu tình đạp thẳng vào gương mặt vàng trong làng mặt dày.

Tuy lực không mạnh cho lăm nhưng cũng khiến cho sống mũi của Mục Chấp suýt nữa sụp đi làm lại rồi.
Mục Chấp vẫn duy trì tư thế để chân An Tĩnh đạp lên gương mặt điển trai mình, không hôn hít vài cái.


Bàn tay hư hỏng đang không ngừng du dương lên xuống bắp chân, thậm chí còn lên cao nữa.

An Tĩnh biết ý đồ động dục của ai đó liền rút chân mình về, nhanh chóng túm chăn lại bọc kín thân thể mình chẳng khác gì kén nhộng cả.

Mục Chấp thấy vậy chỉ biết cười sủng nịch, vươn vòng tay rắn rỏi ôm chặt cục bông vào trong người mình không ngừng hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn này.
Lúc này An Tĩnh bị khoá chặt không thể nào thoát ra ngoài nữa, biết rằng bản thân mình chuẩn bị mần thịt bởi vì hành động nghịch ngu này liền vùng vẫy không ngừng.

Cảm giác bên tai nghe thấy hô hấp khác thường của Mục Chấp như trước đó, sau lại là giọng nói khàn khàn nồng đậm dục vọng.
“Tiểu Tĩnh, em ngoan một chút.

Không thì có chuyện lớn xảy ra đấy.”
Nghe vậy An Tĩnh liền ngoan ngoãn ngay lập tức, kính nhờ cái tay của cô không muốn liệt vì làm chuyện ấy đâu nha.
Cảm giác chuyện xấu hổ hồi nãy khiến cho cả hai đều dần thấu hiểu được nhau, cảm giác được mở lòng với đối phương một cách chân thật.

Cả hai không làm gì, chỉ an ổn ôm lấy nhau trên giường một hồi lâu.
Đột nhiên, Mục Chấp suy nghĩ chút chuyện gì đó mà ôm chặt lấy thân thể của An Tĩnh.

Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ lấy cánh tay gầy yếu lên xoa đầu tóc của Mục Chấp thành tổ quạ.

Mục Chấp mặc kệ cho cô đùa nghịch mái tóc lãng tử của mình mà nói.
“Hồi nãy, em và ba mẹ cãi nhau sao?”
Động tác của An Tĩnh có chút khựng lại, định thu lại thì bị Mục Chấp nắm chặt vào lòng bàn tay lớn mình, không ngừng dùng móng tay thon dài mà đùa nghịch bàn tay cô.

Cảm giác ngứa ngáy được truyền về xung thần kinh, An Tĩnh muốn thoát ra nhưng không được.
“Ai là ba mẹ của anh hả? Nằm mơ đi.”
Thấy An Tĩnh lảng tránh vấn đề nên Mục Chấp không muốn hỏi cặn kẽ gì thêm.

Cô muốn nói thì cô ấy sẽ nói ra thôi.
“Bây giờ không phải nhưng mà tương lai không phải sao? Dù sao em cũng mang anh ra ăn sạch rồi, bao lâu nay em nằm bệnh viện cũng do anh chăm sóc.


Vợ à, em biết làm khó anh thật đấy.”
“Ấu trĩ nó vừa vừa thôi.”
An Tĩnh ghét bỏ mà đẩy gương mặt tủi thân không ngừng dán chặt lại mình, hơi thở nóng bỏng của Mục Chấp phả vào vành tai khiến cho cô cực kỳ nhột nha.
“Nếu em không đồng ý thì anh liền sang nhà em ăn vạ, bắt em chịu trách nhiệm với anh.

Tấm thân trong trắng của anh bấy lâu nay đều em nhúng chàm rồi.”
Mục Chấp lúc này chả khách gì oán phụ, đáng thương khóc đòi thằng đàn ông ăn xong chùi mép như An Tĩnh.

Lúc này hắc tuyến trên đầu ngày càng dày đặt, cô liền nhéo má của người nào đó đang mếu máo.
“Bây giờ em mới biết ngoài cái mặt đẹp trai ra thì anh liêm sĩ cũng chẳng có.”
“Liêm sỉ là gì? Có ăn no được không? Nhưng mà anh chỉ biết thì em có thể để anh ăn no đó.”
“Lưu manh, vô lại.”
“Đúng đó, không những lưu manh vô lại mà còn muốn em chịu trách nhiệm với anh.”
An Tĩnh lúc này muốn đỡ trắn mình ngay lập tức, Mục Chấp bây giờ không còn như xưa nữa.

Lúc này trở thành tinh rồi.

Làm ơn trả lại nam thần mặt lạnh trước đây cho tôi đi.
Biết bản thân mình không đáp ứng thì đừng hòng yên thân, nhưng mà làm vậy thì bản thân mình rớt giá quá.


Nhưng mà yên tâm đi, giá trị của An Tĩnh sau này trong gia đình ở vị trí thượng đẳng mà còn ai kia giống như con rơi con rớt bên ngoài nhặt về đây vậy.
Không chịu nổi nữa, An Tĩnh liền lỡ lời thốt lên.
“Đàn ông mới chịu trách nhiệm với phụ nữ chứ? Ai đời bắt phụ nữ chịu trách nhiệm.”
Vừa dứt lời, An Tĩnh nhìn thấy đôi mắt sáng chói như đèn pha ô tô của Mục Chấp liền biết mình bị hở.

Định bụng vội vàng nói ra thì đã bị Mục Chấp cướp lời.
“Anh thấy lời nói của em cũng đúng.

Nhưng mà thân là người bị thiệt như anh thì miễn cưỡng đồng ý chịu trách nhiệm với em.”
Ánh mắt dương dương tự đắc như bản thân mình đúng của Mục Chấp khiến cho học bá như An Tĩnh cũng muốn câm nín.

Phải công nhận rằng cô không thể nào đấu lại được nên nhẫn nhịn chịu thua.

Mặt mày rầu rĩ bởi vì sự ngu dốt của mình mà từ đâm đầu vào rọ của sói xám, buồn bực bĩu môi.

Ai đó thấy biểu cảm này liền không ngừng hôn hít, dỗ dỗ con mèo nhỏ vừa bị lừa gạt này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui