An Tĩnh Trong Em
Tô Nguyệt sau khi bị hành hạ tinh thần minh mẫn như chó của mình, cô tung tăng đến trường tìm An Tĩnh ở đại học A.
Tuy cả hai người không thường xuyên gặp mặt nhưng mà luôn trao đổi qua điện thoại, có hôm do mải mê tám chuyện mà cả hai người đến tận 2-3 giờ sáng là chuyện thường giữa huyện.
Mà người nói nhiều nhất là Tô Nguyệt, An Tĩnh thỉnh thoảng đâm chọt vài câu trong đó thôi.
Trước đây Tô Nguyệt dự định theo đại học A nhưng mà do ba mẹ và ông anh trai khốn kiếp mình chuyển về thành phố H, nhiều lần xin xỏ đủ điều nhưng mà vẫn bị dắt cổ theo về sinh sống ở thành phố.
Nói tóm lại là không yên tâm cho cô nhóc này tự tung tự tác không ai quản chế, nếu không thì có ngày đội trời mà lên.
Nên hiện tại Tô Nguyệt là sinh viên trường đại học truyền thông F, cũng là một trường trọng điểm nhưng không tốt bằng đại học A thôi.
Hí ha hí hửng được đi xe ké của ông anh trai mình đến đây do ổng có việc phải đến thành phố A dự hội thảo đến tối mới xong được.
Sẵn tiện ngày hôm nay không có đi học nên Tô Nguyệt lẽo đẽo đòi đi đến đây để thăm “chục chưng” có khả năng cao là chị dâu của mình, An Tĩnh.
Xui một cái là khi bị ông anh trai Tô Chính thả ở ngoài cổng trường đại học A thì Tô Nguyệt gọi điện cho An Tĩnh muốn cháy máy mà không ai nghe máy cả, mặc dù điện thoại luôn trong trặng thái treo máy.
Bực bội biết vậy đừng bày ra cái trò bất ngờ làm gì thì bây giờ không đến nổi mà phải đứng giữa đường thế này.
Haizz ngu quá đi mất!
Tô Nguyệt định bắt xe đi về thì vô tình chạm mặt phải Chu Tần cùng Lục Ngạn không biết đi đâu về, cô cũng không rảnh rỗi mà ở đấy tán gẫu cùng bọn họ liền làm lơ đi về.
Dù sao sự kiện đợt trước của An Tĩnh thì cô biết cái hội của họ chẳng phải thứ tốt lành gì rồi.
Tưởng là Chu Tần không thấy mình, Tô Nguyệt ngỡ rằng thoát một nạn dày vò.
Ai dè vừa vươn cái tay ra thì có một bàn tay to lớn cầm lấy, kéo thẳng cô ôm vào người.
Tô Nguyệt có chút hốt hoảng vì hành động này mà nhắm tịt mắt lại.
Bên tai vang vọng tiếng cười hì hì lưu manh quen thuộc.
Ủng hộ chính chủ vào ngay -- T RÙMtruуệЛ.VN --
“Không ngờ gặp lại lần này khiến cho em lại nhiệt tình đến thế.
Nếu biết vậy anh không ngại trao đổi tình cảm với em như vậy đâu.”
Khi mở mắt ra là bản mặt khốn nạn, bám dai của Chu Tần phóng đại trước mặt mình khiến cho Tô Nguyệt hết hồn mà đẩy cái tên điên này ra.
Chu Tần không chú ý liền bị đẩy ra nhưng cái mặt vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra cả.
Chú ý thì xung quanh nghe tiếng xì xầm chỉ trỏ của mọi người khiến cho cô không được mà hét lớn.
“Đồ thần kinh nhà cậu.”
Đùng đùng tức giận bước đi, Chu Tần chỉ lắc đầu cười rồi chạy theo sau mà hình như chàng trai này đã bỏ quên thứ gì.
Xin mặc niệm 60s cho Lục Ngạn đang đi với bạn trẻ này.
Đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn mà!
…
Bệnh viện.
Gió ngoài cửa sổ thỉnh thoảng thổi vào khiến cho tấm rèm cửa bay phất phới, nó mang đến những tinh tuý vào căn phòng ngột ngạt với mùi sát trùng.
Trên giường nệm trắng tinh vẫn có một cô gái đang lim dim mắt ngủ, tuy thần sắc nhợt nhạt nhưng vẫn không thể nào che giấu được vẻ đẹp thanh thoát, dịu dàng gợn sóng êm ả như hồ nước.
Đoán chừng là với gương mặt này khi mà mở ra đôi mắt hạnh thì sẽ có một bức tranh lỗng lẫy thu hút, động long người.
Nhưng thật tiếc rằng nó vẫn khép chặt lại, không có dấu hiệu nào nó sẽ mở ra.
Mục Chấp sau khi bảo Trần Uyển qua nghỉ tạm một chút vì mấy ngày nay bà không được nghỉ ngơi chút nào, chỉ chợp mắt một chút rồi lại lo lắng cho An Tĩnh mà cả đêm không ngủ.
Anh vào phòng vệ sinh giặt một chiếc khăn ấm vắt khô ra vệ sinh, những chỗ tế nhị thì anh không quá phận mà đụng chạm vào đó.
Cảm thấy tóc của An Tĩnh có chút bết, Mục Chấp nhờ một y tá mua hộ mình một chiếc thau lớn cùng với ít thứ cần thiết để mình gội đầu cho cô ấy.
Khi cô y tá mang đồ mà mình cần tới, cô có ý định giúp đỡ thì Mục Chấp lịch sự từ chối.
Dù sao anh cũng là sinh viên chuyên ngoại khoa thì mấy việc như vậy sẽ rành hơn y tá như cô ấy.
Mục Chấp bế bổng An Tĩnh lên, không ngừng dỗ dành cô ngoan ngoãn như thể cô nghe thấy vậy.
Nhẹ nhàng kê đầu lên một cái đệm gối cao, Mục Chấp cẩn thận vén hết tóc lên.
Đưa tay thử xem độ ấm của nước, anh thấy vừa đủ nên đã từ từ đổ xuống.
Nhẹ nhàng xoa dầu gội lên tóc bắt đầu xoa xoa tránh các vết mổ.
Anh không dám gội cho An Tĩnh lâu sợ ngâm nước nhiều khiên vết thương mới không lành hẳn mà viêm mất.
Xong xuôi anh lại từ từ bế An Tĩnh trở về giường rồi bắt đầu thu dọn mọi thứ.
Do hồi nãy không cẩn thận nên anh đã day một ít nước người nên có chút khó chịu nên đi thay quần áo.
Ps: Mọi người nghĩ có nên cho thêm đất diễn cho cp Nguyệt Tần không???.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...