Nhã Vân lững thững thả bộ về nhà. Giờ này chắc Kỳ Cương vẫn còn đang vẽ. Anh chắc không ngờ cô vừa được đề nghị một việc làm kỳ cục và hấp dẫn như vậy.
Quả thật số tiền đó rất quyến rũ. Thời buổi này, muốn kiếm được số tiền như vậy đâu phải dễ. Như cô và Kỳ Cương chẳng hạn. Kỳ Cương miệt mài vẽ hết bức tranh này đến bức tranh khác mà bán có được bao nhiêu đâu. Số tiền ít ỏi anh kiếm được chỉ đủ trang trải một vài thứ cho cuộc sống chung của cô và anh. Chứ thiếu thốn cũng còn nhiều lắm.
Còn cô, một cô bé mồ côi không cha không mẹ, không tiền bạc học vấn. Chỉ có được chút nhan sắc... thì có thể làm được gì vừa có tiền vừa lương thiện giữa chốn phồn hoa đô hội này?
Khó lắm! Bao nhiêu vất vả lại trút lên vai Kỳ Cương, khiến anh muốn trau dồi thêm khả năng của mình cũng không được.
Thế mà cô lại từ chối một việc làm béo bở. Không biết là đúng hay sai nữa. Nhưng cô rất sợ mất Kỳ Cương. Cả cô và anh đều chẳng còn ai thân thích. Cùng lớn lên trong một Cô nhi viện, bao vui buồn sướng khổ cũng đều có nhau. Và trên tất cả là Kỳ Cương hết lòng lo lắng cho cộ Cho nên với cô, Kỳ Cường là một phần đời không thể thiếu.
Thử hỏi, nếu Kỳ Cương biết cô cặp bồ với người đàn ông khác, liệu anh có tha thứ hay không?
Thôi thì chẳng có tiền còn hơn.
Đã về tới nhà, cô mở cửa, đi qua một khoảng sân lởm chởm những đá, rồi đẩy cánh cửa gỗ.
Trong nhà tối thui. Nhã Ân bật đèn. Cô sửng sốt khi thấy Kỳ Cương ngồi bệt trên nền gạch, xung quanh anh là những bức tranh bị quẹt màu loang lổ.
Cô cúi nhặt từng tấm.
- Sao vậy anh? Họ lại không mua nữa à?
Kỳ Cương cuối gầm mặt. Anh không muốn Nhã Ân thấy những giọt nước mắt vừa rơi trên má anh. Sao anh cứ mãi thất bại như vậy chứ? Tại sao vậy?
Nhã Ân ôn tồn.
- Đừng buồn anh à. Rồi sẽ có lúc họ phải công nhận tài năng của anh. Lúc ấy, tha hồ mà kiếm tiền.
Kỳ Cương ôm đầu, hét lên:
- Thôi, em đừng nói nữa. Trước mắt, tiền đâu để sống? Mà người sống thì xin hãy cứ làm việc sao chép tranh. Như vậy, còn gì là nghệ thuật nữa chứ?
Nhã Ân cúi đầu. Những lời nói của anh như xé nát tâm can cộ Anh đau khổ như vậy mà cô chẳng làm được gì cả.
- Có thư đây. Ra nhận thư.
Tiếng người đưa thư giúp Nhã Ân thoát ra cảnh ảm đạm đó. Cô chạy vụt ra nhận thư và reo lên khi thấy tên người gởi.
- Kỳ Cương! Có thư của Hữu Lạc nè.
- Em đọc đi.
Kỳ Cương lau nước mắt. Anh đứng dậy, mở toang cửa sổ. Nhã Ân lẩm bẩm đọc trước. Sau cùng, cô nhảy lên.
- Kỳ Cương! Hữu Lục nói anh và anh ấy đã được chọn đi du học một thời gian. Trời ơi! Nếu anh không giỏi thì làm gì được chọn chứ.
Kỳ Cương bất ngờ chộp lấy lá thự Anh xé tan xé nát rồi vò một cục, vất ra ngoài cửa sổ.
- Giỏi thì làm được gì. Một xu dính túi không có mà đòi đi du học. Dẹp đi - Dẹp hết đi - Kỳ Cương như điên. Anh vừa hét vừa xô ngã những giá vẽ xung quanh mình.
Nhã Ân hoảng sợ nhào vào ôm chầm lấy anh, cô khóc nức nở.
- Đừng làm em sợ. Kỳ Cương! Anh đừng làm em sợ.
Kỳ Cương dừng taỵ Anh ghì đầu cô vào ngực mình, nghẹn ngào:
- Không có hi vọng gì đâu em ơi. Không có đâu.
Nhã Ân nuốt nước mắt vào lòng. Bên tai cô vọn lên giọng nói của Ái Vân: "Tôi hi vọng cô sẽ suy nghĩ lại."
Tiền. Cô cần phải có tiền. Không thể nào khác được.
Nhã Ân ngồi trên chiếc xe hơi bóng lộn, mắt không ngừng nhìn sang bên đường. Nơi đó là văn phòng công ty xây dựng "Thành Đạt" và có người đàn ông cô đang chờ đợi.
Cô nhìn mãi toà nhà cao tầng ngạo nghễ. Những ô cửa kính lấp lánh dưới ánh nắng và những con người ăn mặc sang trọng, lịch sự. Tất cả là một thế giới khác với thế giới của cô và Kỳ Cương.
Cô không cần biết mình đúng hay sai nữa khi ngồi đây, trên chiếc xe đời mới lộng lẫy, mặc bộ quần áo với những trang sức đắt tiền mà có lẽ cả đời cũng không có được.
Điều cô quan tâm bây giờ là người đàn ông đó khi nào xuất hiện và cô có làm tốt vai trò của mình không mà thôi.
Cô vẫn nhớ mãi lời nói của người thiếu phụ đó: "Tôi không ngạc nhiên chút nào, vì biết rằng cô sẽ quay trở lại."
Thế đấy, mãnh lực của đồng tiền quả là ghê gớm và cả sự tự tin của những người có nó nữa.
Và để đánh đổi sự tự tin đó cho Kỳ Cương, cô đã đến đây, bất chấp mọi hậu quả có thể xảy ra.
Nhưng thật ra, từ trong thâm tâm cô vẫn hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp và tin tưởng vào những điều tốt đẹp.
Nhã Ân đứng dậy. Cô nhắm mắt hít một hơi thật dài rồi mạnh dạn bước sang bên đường. Nguyên Tân lầm lũi đẩy cánh cửa quaỵ Hôm nay cả Tùng Nam và Ái Vân củng vào công ty làm việc và đều được cất nhắc vào những vị trí quan trọng.
Sự ưu ái của vợ anh dành cho Tùng Nam đã là một nỗi đau khó phai. Giờ lại thêm sự ưu ái của ông bà Kiết Minh khiến anh không thể không suy nghĩ.
Họ thật sự muốn gì? Ngoài vấn để mẹ của Tùng Nam là bạn thân của bà Kiết Minh thì liệu có phải họ từng bước đẩy anh ra khỏi công ty và tạo điều kiện cho Ái Vân và Tùng Nam sung họp?
Nguyên Tân thấy căng thẳng và bực bội. Đã thế, khi anh hỏi Ái Vân có muốn về chung không thì cô lại thẳng thắn từ chối và nói là sẽ cùng về với ba.
Thế đấy. Họ chỉ giả vờ xoa dịu vết thương của anh để rồi không ngần ngại khứa nó sâu hơn nữa.
Nếu những gì anh nghĩ là đúng thì xin lỗi. Không dễ đâu.
Nguyên Tân cười nhạt. Bất thần có ai đó đụng mạnh vào anh khiến chùm chìa khóa xe lẫn chiếc cặp da đều văng xuống đất.
Nguyên Tân vừa bực bội ngẩng phất đầu, vừa nạt to:
- Đi đứng hay nhỉ.
Nhưng rồi anh trố mắt nhìn người con gái trước mặt.
- Ra là cô à?
Cô ta nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi tắn xoá tan những mệt mỏi, uất ức đang có trong anh.
- Thì ra là ông. Thành thật xin lỗi.
Nguyên Tân nháy mắt.
- Tôi thấy, hình như chúng ta có duyên với nhau thì phải?
Cô gái cười nhẹ.
- Ông chỉ khéo nói. Xe của ông đâu?
Nguyên Tân ngạc nhiên trước câu hỏi đó.
- Sao vậy? Cô định quá giang xe của tôi à?
Cô gái bĩu môi xinh đẹp.
- Không dám đâu.
Rồi cô ngúng nguẩy bỏ đi. Nguyên Tân ngơ ngẩn nhìn theo. Vẻ nhí nhảnh hồn nhiên của cô gái tự dưng thu hút anh kì lạ.
Anh khẽ lắc đầu như xoá tan những ý nghĩ không nên có, rồi lững thững đến chỗ đậu xe của mình.
Nhưng anh ngẩn người. Chùm chìa khoá ban nãy anh đánh rơi chưa kịp nhặt vì mãi nói chuyện với cô gái.
Thế là anh vội vã quay trở lại tìm.
- Ê! Anh gì ơi!
Tiếng gọi bất ngờ khiến anh quay lại. Cô gái, lại chính là cô gái đó, tay đưa cao chùm chìa khóa của anh, lúc lắc nó với vẻ tinh nghịch.
Anh mỉm cười, lắc đầu ra vẻ chịu thua cô rồi đi về hướng của cô.
Cô gái nở một nụ cười khó hiểu, thong thả ngồi vào xe của mình và bất ngờ nổ máy chạy mất.
Anh hốt hoảng:
- Ê! Cái gì kì vậy?
Rồi như hiểu ra, anh ngoắc chiếc taxi ra hiệu đuổi theo cô gái.
Rõ là đúng với ý định của cô tạ Thỉng thoảng cô lại ngoái đầu ra sau nhìn và mỉm cười thích thú.
Nguyên Tân cũng vậy. Một người đàn ông từng trải như anh, sao lại không biết một việc thú vị như vậy chứ.
Chiếc xe lao nhanh qua những khúc cua ngoằn ngoèo trên xa lộ. Và sau cùng, nó dừng lại trước biển.
Nguyên Tân trả tiền cho người lái taxi, anh xuống xe. Cô gái đã ra sát mép nước và khoang tay nhìn anh như chờ đợi. Anh không ngần ngại tặng cô ta một ánh mắt chiêm ngưỡng. Quả là cô ta rất đẹp. Thân hình cân đối nảy nở trông bộ đồ bó sát khiến anh mất tự chủ. Và mái tóc lả lơi trong gió là một câu mời gọi rất rõ ràng.
Khi anh đến gần, cô khẽ hất mặt và bằng một cử chỉ rất điệu đàng, cô thả nhẹ chùm chìa khoá rơi xuống chân rồi lại thong thả bước. Nguyên Tân nhếch môi cười, anh nhặt chùm chìa khoá rồi lững thững theo sau cô.
Cô hỏi anh với vẻ mặt nai tơ.
- Chìa khoá tôi đã trả cho anh rồi. Anh còn theo tôi làm gì nữa?
Nguyên Tân đến sát sau lưng cô, thì thầm:
- Tôi đâu có vì chùm chìa khoá. Tôi có thể có nhiều chùm chìa khoá như vậy, nếu tôi muốn. Nhưng một người con gái như cô thì đây là lần đầu tôi gặp.
Cô gái hơi nhướng mắt.
- Nói vậy... là anh khen tôi phải không?
Nguyên Tân mỉm cười.
- Chẳng lẽ cô không thích điều đó?
Cô gái khẽ cười. Mắt cô đong đưa.
- Nếu tôi nói... anh là một người đàn ông rất hấp dẫn. Anh nghĩ sao?
Nguyên Tân cười lớn.
- Cô thật táo bạo. Nhưng tôi thích như vậy.
Anh ngừng một chút rồi hỏi:
- Cô có nghĩ chúng ta sẽ là một cặp đẹp đôi không?
Cô gái lắc đầu:
- Không dám. Tôi sợ vợ anh lắm.
Nguyên Tân chỉ tay vào mặt mình.
- Vợ à? Bộ mặt tôi giống người đàn ông có vợ lắm sao?
Cô gái nhăn mũi.
- Chẳng những thế mà còn cả tá người tình nữa.
Nguyên Tân ghé sát tai cô:
- Nhưng tất cả đã bị cô đánh gục hết rồi.
Cô gái liếc anh thật lẳng:
- Anh thật là một người đáng sợ đó.
- Vậy à? - Nguyên Tân vờ ngạc nhiên - Thật ra, chưa có người con gái nào làm tôi rung động. Nhưng cô thì...
Cô gái cắt ngang giọng tán tỉnh của anh.
- Tôi cũng chưa thấy người đàn ông nào đáng để tôi yêu cả.
Nguyên Tân búng tay.
- Rồi cô sẽ yêu tôi. Tôi sẽ làm cho trái tim cô tan ra.
Cô gái trề môi.
Anh tự tin quá nhỉ. Nhưng nếu vậy, tôi xếp thứ mấy trong số những người tình của anh?
Nguyên Tân bật cười.
- Hơi khó đấy trả lời đấy cô bé. Nhưng thôi, anh cho em là người thứ nhất nhé.
Cô gái chớp mắt.
- Không phải. Là người sau cùng. Được chứ?
Nguyên Tân thích thú cười vang.
- Vậy thì anh là Nguyên Tân. Còn em?
Nhã Ân.
- Một cái tên rất đẹp.
Nhã Ân mỉm cười. Thế là cô thành công rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...