Ân Tình Mong Manh
Nguyên Tân đứng bên giường Ái Vân đã lâu, cô vẫn không thèm để mắt đến. Đôi mắt vô hồn của cô còn bận lang thang hoài cửa sổ. Ở đó là khoảng trời xanh rộng, là những tàn cây um tùm và là những đôi chim líu lo bay lượn.
Cô chợt thấy hình như cô uổng phần lớn thời gian cho những chuyện không đâu. Và có lẽ không nên tiếp tục như vậy nữa. Một mái ấm gia đình hạnh phúc. Một đứa con kháu khỉnh dễ yêu. Với cô sao khó vậy nhỉ. Thôi thì đừng gắng sức làm những điều không thể. Và quá khứ, xin hãy ngủ yên. Ngủ yên nhé.
- Ái Vân! Nguyên Tân không còn chờ đợi nổi đã lên tiếng.
Ái Vân quay lại.
- Gì hả? À! Anh đó hả? Ngồi ghế đi, đứng làm chi khổ vậy.
Nguyên Tân kéo ghế. Anh đưa bó hoa cho Ái Vân.
- Mừng em đã bình phục.
Ái Vân thờ ơ đón lấy, cô để qua một bên.
- Anh trở nên lãng mạn từ lúc nào vậy?
Nguyên Tân gượng cười. Cử chỉ thờ ơ của Ái Vân khiến thành ý của anh bỗng trở nên vô duyên tệ. Anh cố nhẫn nhục.
- Hôm nay em xuất viện phải không? Để anh đưa em về nhé.
- Thôi khỏi - Ái Vân mỉm cười - Mẹ và dì Uyển Phấn tới đón em bây giờ đó. Anh cứ đi làm đi.
- Anh thu xếp công việc xong rồi. Em đừng làm khó anh nữa mà. Anh biết là anh có lỗi. Cho anh cơ hội nhé.
Nguyên Tân van nài. Ái Vân nghe lòng dửng dưng, nguội lạnh. Cô đã vắt kiệt sức mình ột cuộc tình. Để rồi được gì? Tốt hơn hết là chấm dứt.
- Nguyên Tân! Ái Vân nói một cách thận trọng- Em nghĩ chúng ta không nên tự làm khổ mình như thế nữa. Khi mà cuộc sống chung không mang lại điều gì tốt đẹp thì chia tay là biện pháp tốt nhất.
Nguyên Tân cũng nghiêm nghị trả lời.
- Đừng nói những câu giáo điều sách vở. Khi thực chất chúng ta còn yêu nhau thì kết thúc đâu phải là một giải pháp.
Ái Vân cúi đầu. Giọng cô nhẹ như gió thoảng.
- Xin lỗi. Nhưng thực sự em không tìm thấy tình yêu của chính mình nữa. Vì vậy, sống chung, với em là một cực hình.
Nguyên Tân mím môi:
- Tình yêu đến và đi dễ dàng như vậy à? Chẳng qua là vết thương còn mới khiến em có cảm giác như thế. Chỉ cần thời gian. Mọi việc sẽ tốt đẹp. Anh tin chắc như vậy.
Ái Vân không muốn đôi co, căng thẳng nên cô mỉm cười, dung hoà:
- Thôi, để về nhà rồi tính. Anh cũng cho em thời gian suy nghĩ chứ?
Nguyên Tân thở dài. Xem ra để là một cặp vợ chồng hạnh phúc cũng không dễ chút nào.
Nguyên Tân nhẫn nhục cúi đầu trước cơn thịnh nộ của cha mẹ vợ.
Anh đã chiều ý Ái Vân cho cô về nhà cha mẹ mình. Nhưng cái cảnh chiều chiều qua thăm là gặp Ái Vân cùng Tùng Nam trò chuyện vui vẻ khiến anh thấy mình đã sai lầm và nguy cơ mất vợ là điều không thể tránh khỏi. Vì vậy, anh quyết định qua đón cô về. Chẳng ngờ bà Kiết Minh lại làm lớn chuyện.
- Anh nghĩ như thế nào mà đòi đón nó về? Ông Kiết Minh hất hàm, hỏi anh như thế.
Nguyên Tân chưa kịp trả lời, bà Kiết Minh đã lấy tay chỉ vào mặt anh.
- Thứ như mày còn dám vác mặt đến đây. Chẳng qua nghĩ mày buông tha cho nó, tao mới không thèm nói. Đừng hòng đón nó về nữa. Xéo đi.
Ông Kiết Minh đưa mắt nhìn vợ:
- Sao lại ăn nói ào ào như vậy? Để tôi nói chuyện với nó. Nguyên Tân! - Ông quay qua anh - Thật ra, tôi rất giận anh. Tôi đã tin tưởng gã con gái tôi cho anh, đứa con gái yêu dấu duy nhất. Vậy mà anh làm tôi thất vọng quá. Anh cư xử với nó chẳng ra gì. Ngay đến mẹ nó, anh cũng xem thường nốt. Thử hỏi, làm sao tôi có thể yên tâm giao nó cho anh lần nữa chứ. Thôi thì chuyện đã đến nước này rồi, tôi nghĩ anh và nó ly dị đi. Rồi anh sẽ có một người vợ khác. Được chứ?
Nguyên Tân lầm lì.
Xin lỗi ba mẹ. Con biết mình đã làm nhiều chuyện không phải. Nhưng con cũng đã nói với Ái Vân rồi. Con không xem hôn nhân như một trò đùa để không vừa ý thì lại đi tìm người khác. Với lại, con thật lòng yêu cô ấy. Con không thể nghĩ tới người đàn bà khác.
Bà Kiết Minh hừ nhẹ.
- Anh nói nghe cảm động quá. Nhưng những gì anh làm lại chẳng chứng tỏ đựơc điều đó.
Nguyên Tân cuối đầu:
- Thưa mẹ, lẽ ra con không định nói. Nhưng vì ba mẹ đã nhìn con bằng cặp mắt khác nên con xin được trình bày lý do chính của mọi vấn đề.
Ông Kiết Minh nhìn vợ như dọ hỏi. Bà khẽ nhún vai. Ông gật đầu.
- Thôi được. Anh nói đi. Tôi cũng muốn biết vì sao con gái tôi lại bị anh rẻ rúng như vậy.
Nguyên Tân buồn rầu:
- Là vì cô ấy vẫn còn tơ tưởng đến hình bóng cũ.
Bà Kiết Minh buột miệng:
- Tùng Nam à?
Nguyên Tân nhếch mép.
- Vây là mẹ cũng biết phải không? Nếu là con, ba sẽ như thế nào, thưa ba?
Anh nhìn thẳng vào mắt ông Kiết Minh khiến ông bối rối, né tránh. Nếu quả thật như vậy cũng khó trách được Nguyên Tân. Người đàn ông nào mà chẳng lại thấy bị xúc phạm khi gặp phải điều đó.
Có điều ông không muốn Nguyên Tân được nước lên mặt:
- Chuyện đó tôi sẽ hỏi lại Ái Vân. Nhưng anh đã đối xử quá nặng tay với nó đấy.
Nguyên Tân phân trần:
- Thưa, vì Ái Vân không nói cho con biết cô ấy có thai. Vả lại, con cũng quá giận mong ba mẹ thông cảm.
Bà Kiết Minh vẫn không nguôi giận.
- Vậy nếu anh đánh chết nó, tôi cũng phải thông cảm sao? Vả lại, nếu theo lời anh nói thì Ái Vân không còn tình cảm với anh nữa, anh còn níu kéo làm gì?
Ông Kiết Minh nạt ngang:
- Thôi, bà cũng đừng quá cố chấp. Để tôi nói chuyện với Ái Vân. Chuyện gì cũng giải quyết được, chỉ cần công tâm một chút. Còn anh nữa. Cứ yên tâm mà về. Tôi là cha, tôi không cản quấy như anh với Ái Vân đâu.
Nguyên Tân cuối đầu.
- Con cám ơn ba mẹ. Con xin phép.
Ra đến cổng, anh ngoái nhìn ngôi nhà một lần nữa. Nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Ái Vân đâu cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...