Ân Tình Mong Manh


Ái Vân lững thững đến bên cửa sổ và trông thấy Tùng Nam bóng bà Uyển Phấn trên tay . Cô vội lao ra ngoài, gọi to :
- Tùng Nam ! Khoan đi đã.
Cô nhào tới bên anh, hỏi với giọng hốt hoảng :
- Dì làm sao vậy anh ?
Tùng Nam cúi đầu . Không dám nhìn Ái Vân.
- Mẹ anh có lẽ quá xúc động.
- Đưa dì vào nhà đi - Ái Vân sốt sắng.
- Không nên đâu . Đừng làm mẹ em phải khổ thêm.
- Vậy anh định đưa dì đi đâu ? Dù sao má con anh cũng đã ở đây kia mà.
- Bây giờ thì khác rồi . Anh cảm ơn sự quan tâm của em . Nhưng anh có thể lo ẹ được.
- Vậy... anh ráng chăm sóc dì chu đáo nhé, báo cho em biết chỗ ở để em ghé thăm . À ! Kỳ Cương đâu ?
Tùng Nam nói tránh :
- Nó đi trước rồi . Thôi, anh đi . An ủi mẹ thật nhiều đó Ái Vân.
- Em biết - Ái Vân gật đầu.
Cô nhìn theo Tùng Nam cho đến khi anh khuất hẳn rồi mới quay vào nhà.

Ông Khiết Minh còn chưa tìm được thông cảm nơi vợ thì Kỳ Cương lại gặp rắc rối.
Ngay sáng hôm sau, anh tự động sách vali quần áo đến, nói là để ở.
Kỳ Cương thản nhiên sắp xếp quần áo trong phòng của Tùng Nam lúc trước và gõ cửa phòng bà Ngọc Chi xin chào.
Ái Vân hoảng hồn xuống ngăn lại và lôi Kỳ Cương ra tận ngoài vườn.
- Cậu nói thật đi . Mục đích của cậu là gì ?
Kỳ Cương ngơ ngác :
- Tôi có mục đích gì đâu . Nhà ba thì rộng như vậy, còn tôi phải đi ở mướn . Chị không thấy tội nghiệp cho tôi sao ?
Ái Vân khoanh tay trước ngực, cô không ngại ngần nói thẳng vào mặt Kỳ Cương :
- Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu nghĩ gì . Cậu định phá tan hoang cái nhà này, cậu mới vừa lòng phải không ?
Kỳ Cương cười nhạt.
- Nói gì nghe ghê thế ? Tôi thích ở với họ không được à ? Bộ mình chị là con chắc.
- Tôi không phủ nhận cậu . Một khi ba đã nhìn nhận thì không còn gì để nói nữa . Nhưng cậu phải nghĩ đến tâm trạng của mẹ tôi . Ít ra cũng phải chờ mẹ tôi nguôi giận đã chứ.
- Tôi không muốn vì ai nữa . Tôi chịu đụng bao nhiêu đó là đủ rồi.
Kỳ Cương bất ngờ quát lên và đẩy Ái Vân qua một bên để vào thẳng trong nhà.
Ái Vân sám mặt vì giận . Cô định chạy theo Kỳ Cương . Nhưng chỉ được mấy bước, cô đành phải đứng lại vì bụng đau quặn.
Kỳ Cương gặp ông Khiết Minh tại phòng khách.

- Chào ba . - Anh nói.
- Con đi đâu vậy ? - Ông Khiết Minh ngắc.
- Con đi chào... Gọi bằng gì hở ba ? Má lớn nhé.
Ông Khiết Minh ôm ngực lảo đảo:
- Đừng làm như vậy, Kỳ Cương.
Kỳ Cương không thể không đỡ ông, nhưng anh vẫn khăng khăng :
- Xin ba đừng ngăn con . Con quyết định sẽ về đây ở đấy.
- Ba đã nói chờ ba một thời gian nữa mà . Ông Khiết Minh mệt mỏi.
- Con không muốn bị thua thiệt nữa . Và làm con muốn được gần ba.
Ông Khiết Minh ôm đầu.
- Ôi trời ! Tôi phải làm sao bây giờ ?
Kỳ Cương có vẻ tự đắc :
- Ba chẳng cần làm gì cả, để con nói chuyện với bà ấy.
Ông Khiết Minh la lên :
- Kỳ...
- Tôi đây . Ai có chuyện muốn nói ?
Bà Ngọc Chi xuất hiện bất ngờ . Vẻ uy nghiêm của bà làm Kỳ Cương mất tự chủ hết mấy giây, cả ông Khiết Minh cũng vậy.
Bà khoang thai ngồi xuống ghế, cố tạo ình một vẻ ngoài trưởng thương và kiêu hãnh, đưa mắt nhìn Kỳ Cương từ đầu đến chân rồi nói :
- Tôi thật bất ngờ khi biết cậu là con rơi của Khiết Minh . Ông ấy có thể chấp nhận cậu bằng tình cảm . Nhưng với tôi, mọi chuyện phải rõ ràng . Trước mắt, phải có xét nghiệm của y khoa đàng hoàng . Sau đó mới đến những chuyện khác.
Việc cậu tự ý dọn đồ đến đây để làm người ta liên tưởng đến ý muốn dòm ngó tài sản của cậu . Chẳng lẽ cậu nôn nóng đến độ mất khôn như thế à ? Thật rõ là ngựa non háu đá.
Kỳ Cương mặt xanh như chàm . Trong anh là hai cảm giác: vừa tức giận, vừa sợ hãi . Vậy mà anh đã lầm tưởng là một người dễ qua mặt . Hóa ra...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui