- Ái Vân! Ái Vân!
Tùng Nam vừa đẩy cửa, vừa kêu tên cô với vẻ mặt hốt hoảng.
Ái Vân đang nhắm mắt, dựa đầu vào thành ghế đã bừng tỉnh ngay.
- Có chuyện gì vậy, Tùng Nam?
- Em xem này - Tùng Nam để trước mặt cô một số hồ sơ - Tại sao công ty của ta lại đầu tư vào cổ phiếu nhiều như thế? Và còn mua cả một lô đất đã được đem đi thế chấp ở ngân hàng nữa. Thật không tưởng nổi. Phen này thì nguy to rồi.
Ái Vân thất sắc. Cô liếc nhanh qua những trang giấy, mồ hôi cô vã ra.
- Ai đã làm ra những chuyện này? - Ái Vân lầm bầm - Không thể nào là ba được.
- Tôi đấy.
Ái Vân và Tùng Nam giật mình. Cả hai tròn mắt ngạc nhiên nhìn Kỳ Cương đang đứng sừng sững ở cửa.
- Tại sao? Và ai cho anh cái quyền đó? - Ái Vân giận dữ.
- Thì ba chứ ai.
Kỳ Cương điềm nhiên ngồi xuống ghế. Vẻ mặt anh nhìn Ái Vân đầy thách thức. Ái Vân nói một cách khó nhọc:
- Cái gì? Anh vừa gọi ai là ba?
Kỳ Cương cười khẩy:
- Giám đốc công ty này chứ ai. Và tôi, con trai duy nhất của ổng, chẳng lẽ không có quyền sao?
Ái Vân thấy tối sầm mặt mũi. Hèn chi mà từ một anh tài xế đã nhanh chóng được đưa vào làm ở phòng kế hoạch. Cô lảo đảo ngã người xuống ghế. Tùng Nam hốt hoảng:
- Em có sao không, Ái Vân?
- Không sao đâu. Chỉ sốc một chút thôi.
Kỳ Cương gắn điếu thuốc lá trên môi rồi bật lửa hút. Tùng Nam điên tiết trước câu nói và thái độ chọc giận của Kỳ Cương. Anh xông tới nắm cổ áo hắn.
- Mày cút ra ngoài ngay! Không thôi, tao đấm vỡ mặt mày đó.
- Vậy sao? - Kỳ Cương nhướng mày - Nếu anh đánh tôi - Kỳ Cương ngưng một chút, nhìn Tùng Nam - thì mẹ sẽ đau lòng lắm đó.
- Mày... - Tùng Nam nghẹn ngang.
- Phải. - Kỳ Cương đứng dậy, cho tay vào túi quần, đi tới đi lui với vẻ cao ngạo.
- Tôi là kết quả của một mối tình tuyệt đẹp giữa ngày giám đốc Kiết Minh và bà Uyển Phấn đó.
Ái Vân đứng bật dậy:
- Nói láo! - Cô lắc đầu - Tôi không tin. Tôi không tin đâu.
Đáp lại câu hét của Ái Vân là nụ cười bình thản của Kỳ Cương.
- Đừng cố chấp như vậy, bà chị ạ. Bao nhiêu năm chị sống sung sướng rồi. Bắt tôi giấu mặt hoài sao? Tốt hơn hết các người nên quên cái ý nghĩ mình là duy nhất đi. Đã đến lúc tôi phải có những gì lẽ ra tôi có rồi đó. Chào.
Kỳ Cương hầm hầm quay đi, không quên đóng cửa thật mạnh. Ái Vân ngơ ngác quay nhìn Tùng Nam. Không hơn gì cô, anh ngồi đấy, bất động và đau khổ.
Ái Vân loạng choạng đi ra. Vừa đi, cô vừa lẩm bẩm:
- Tôi phải gặp bạ Tôi phải hỏi cho ra lẽ.
Kỳ Cương đã đến gặp bà Ngọc Chị Và cũng như với Ái Vân, anh lại gây kinh hoàng, tức giận cho bà Ngọc Chi lẫn bà Uyển Phấn.
Khi ông Kiết Minh và Ái Vân về đến nhà đã thấy cảnh đổ vỡ mà bà Ngọc Chi dường như vẫn chưa nguôi giận. Bà không ngừng đập phá trong tiếng cười khiêu khích của Kỳ Cương và tiếng khóc nức nở van xin của bà Uyển Phấn.
Ông Kiết Minh vội lao vào ôm lấy bà và xuống giọng năn nỉ:
- Tôi xin bà bớt giận. Chuyện đã lỡ rồi, bà làm khổ mình như thế để làm gì?
Ái Vân cũng vỗ về mẹ.
- Mẹ! Mẹ bình tĩnh lại đi mẹ Ơi. Mẹ đừng làm thế. Con sợ lắm.
Bà Ngọc Chi như bừng tỉnh. Bà ôm lấy con gái, khóc òa.
- Tại sao họ lại đối xử với mẹ như vậy hả con? Cả hai người, mẹ đều hết lòng tin tưởng yêu thương. Vậy mà đùng một cái, họ biến mẹ thành một con hề chẳng hơn chẳng kém.
Bà quay sang bà Uyển Phấn.
- Tôi hận con người này. Cô ta đã đáp lại lòng yêu thương của tôi như vậy đó. Trong khi tôi cưu mang đùm bọc mẹ con cô ta bằng tất cả tấm lòng của một người bạn thì cô ta lại âm thầm dan díu với chồng tôi và lại còn sinh cho ông một đứa con nữa. Làm như thế để làm gì hả, Uyển Phấn? Cô vì tình hay vì tiền vậy?
- Tôi dập đầu xin lỗi chị một ngàn lần - Bà Uyển Phấn quỳ dưới đất, khóc vùi - Tôi không có một lời biện minh nào cho hành động xấu xa của tôi đâu. Tôi chỉ xin được nói với chị một câu là Uyển Phấn này nếu vì tiền bạc của chồng chị thì sẽ chết liền tức khắc.
- Coi kìa mẹ. - Kỳ Cương bây giờ mới lên tiếng - Sao lại phải quỳ lụy van xin như vậy? Dù gì mẹ cũng sinh cho ba một thằng con trai khôi ngô tuấn tú là con mà. Mẹ việc gì phải chịu lép vế.
Bà Uyển Phấn đứng dậy, dang tay tát thẳng vào mặt Kỳ Cương.
- Nếu con tiếp tục buông ra những lời nói láo xược như vậy, mẹ thà không có con đó.
Kỳ Cương xoa má. Mắt anh hằn lên những tia nhìn oán hận, nhưng anh vẫn cười:
- Con xin lỗi. Con chỉ xót xa khi trông thấy mẹ phải qùy trước người ta thôi mà. Phải không, thưa ba?
Kỳ Cương quay sang ông Kiết Minh khiến ông bối rối. Ông tằng hắng:
- Thôi thì tất cả hãy yên cho tôi nói. Thật ra, bao lâu nay tôi không hề biết mình có Kỳ Cương. Khi biết được, tôi thật sự không dám mở lời cùng bà. Ngọc Chi à! Tôi biết dẫu sao đây cũng là một cú sốc cho bà. Tôi thật lòng không muốn. Chúng ta đã đến tuổi này mà còn giận hờn oán ghét nhau thì không nên. Nhưng nếu không nói thì cũng thiếu công bằng cho thằng nhỏ. Nó đã có quá nhiều thua thiệt rồi. Thôi thì chuyện ngày hôm nay đã là một cơ hội giải tỏa những gút mắc. Chỉ xin bà cho tôi nhìn nhận đứa con này và được bù đắp cho nó những thiệt thòi trong quá khứ. Được không Ngọc Chi?
Bà Ngọc Chi chẳng nói chẳng rằng, kéo tay Ái Vân về phòng của mình, khiến cả ông Kiết Minh lẫn bà Uyển Phấn đều bối rối.
Ông Kiết Minh thở dài rồi quay nhìn Kỳ Cương.
- Tại sao con lại biết chuyện vậy? Ba thật tình bối rối, chẳng biết xử trí thế nào nữa.
Kỳ Cương làm ra vẻ buồn bã:
- Con rất thông hiểu cho tấm lòng của bạ Nhưng con không thể chờ được nữa. Chẳng lẽ cho tới lúc ba chết, con mới được kêu tiếng ba hay sao?
Ông Kiết Minh lắc đầu, vẫy anh lại gần:
- Không một chút nào cả, con à.
Ông ôm anh trong tay và xoa nhẹ bờ lưng rộng của anh với tất cả tình yêu thương khao khát. Bà Uyển Phấn quay đi, giấu giọt nước mắt vừa rơi. Nhưng rồi bà không thể không nhớ đến Ngọc Chi và Ái Vân.
- Kiết Minh! - Bà lên tiếng - Ông nên vào với chị ấy. Ở đây với Kỳ Cương như thế này thật không tiện.
Ông Kiết Minh bừng tỉnh:
- Phải, phải. Bà ấy vẫn đang rất giận tôi.
Ông đứng lên và nói với Kỳ Cương :
- Tạm thời con và mẹ tránh mặt một thời gian, ba sẽ liên lạc với con sau.
Kỳ Cương cúi đầu :
- Vâng, thưa ba.
Anh vờ âu yếm nắm tay bà Uyển Phấn và kéo bà theo mình.
- Đi chứ mẹ ?
Bà Uyển Phấn cúi gầm mặt, đi theo sự lôi kéo của Kỳ Cương.
- Chắc hẳn bà rất tức giận khi phải rời khỏi ngôi nhà đó, đúng không ?
Kỳ Cương gằn giọng hỏi bà . Bà còn chưa kịp trả lời thì Kỳ Cương đã tiếp tục :
- Nói ra thì kỳ . Nhưng thật lòng tôi rất hả hê khi bộ mặt thật của các người rơi xuống.
- Mất dạy ! - Bà tát vào mặt anh.
Kỳ Cương nhếch môi :
- Bà chỉ có những cái như thế dành cho tôi thôi sao ? Sao bà không nghĩ vì ai mà tôi ra như vậy ? Bà có cho tôi tình yêu thương không ? Bà có bảo ban dạy dỗ tôi không ? Bà chỉ vì cái tôi của bà mà để tôi ra nông nỗi . Tôi không coi bà là mẹ đâu .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...