Ân Tình Mong Manh
Nhã Ân đâm sầm vào Nguyên Tân trước cửa tiệm hoa.
- Cái gì vậy cô bé? - Nguyên Tân lớn tiếng trêu - Lần này là vô tình hay cô cố ý vậy?
- Xin lỗi - Nhã Ân cười gượng - Anh ra ngoài đây làm chi?
Nguyên Tân khoác vai Nhã Ân. Cả hai cùng bước vào tiệm.
- Thì chờ người tạ Có một mình cũng buồn vậy mà.
Nhã Ân gỡ tay anh. Cô nói:
- Thôi đi. Cái cảm giác ấy nên dành cho vợ anh thì hơn.
Nguyên Tân nhìn cô lom lom:
- Sao vậy? Có chuyện không vui à? Rồi lại còn nhắc đến vợ anh. Cô ấy đến đây sao?
Nhã Ân có vẻ mệt mỏi:
- Làm gì có. Chị ấy làm sao biết được.
- Mà biết thì đã sao - Nguyên Tân bực dọc ngồi xuống ghế - Anh đã ký đơn ly hôn rồi. Và anh có quyền sống một cuộc sống khác.
- Cũng được - Nhã Ân ngồi xuống chiếc ghế đối diện - Chỉ xin đừng dính líu tới em.
Nguyên Tân nhíu mày nhìn Nhã Ân:
- Đích thị là cô ấy đã đến đây - Anh nói - Nếu không, em đã chẳng nói những lời như thế. Nói cho anh nghe. Cô ấy đã nói gì?
Nhã Ân phân vân. Cô không muốn kéo dài tình trạng khó xử này. Vả lại, cuộc gặp mặt với Kỳ Cương làm cô thấy quá chán chường, mệt mỏi.
Nhưng nói thẳng với Nguyên Tân, không khỏi làm vợ chồng họ thêm xa cách.
Sau cùng, cô đành nói dối.
- Có đến đâu mà nói. Tự bản thân em linh cảm sẽ có điều không haỵ Vì giá như em chỉ (?) tình bạn với anh thì hơn. Câu chuyện trước kia (?) làm chị ấy hiểu sai lệch về mối quan hệ của chúng ta.
- Cô ấy đâu có quyền xét đoán cuộc sống của anh nữa.
- Ai chẳng có lúc sai lầm. Là vợ chồng không nên cố chấp như vậy.
- Chẳng phải là cố chấp. Chỉ là khó nhìn mặt nhau nữa mà thôi.
Nhã Ân lắc đầu, đứng lên.
- Anh cũng đáng sợ thật. May cho em anh không để bụng.
Nguyên Tân có vẻ mơ màng.
- Ừ. Chẳng hiểu sao với em, anh lại không giận được. Có lẽ...
Nhã Ân đập vai anh.
- Thôi, anh đừng nói gì nữa. Trước sau gì em vẫn mong anh tha thứ cho chị. Vậy thôi.
Nguyên Tân móc túi lấy điện thoại, anh bình thản bấm số. Bên kia đầu dây, sau một hồi chuông dài là tiếng của Ái Vân:
- Alộ Xin hỏi ai ở đầu dây đấy?
- Tôi đây. - Nguyên Tân trả lời, giọng nặng trịch - Tôi muốn hỏi cô về lá đơn ly hôn. Cô đã gởi cho tòa án chưa?
- Nguyên Tân! Em muốn gặp anh - Ái Vân có vẻ cuống quýt.
- Gặp nhau ở tòa là đủ rồi. Vả lại, tôi cũng chẳng đòi hỏi gì đâu. Cô khỏi phải bận tâm.
- Nguyên Tân! - Ái Vân nghẹn ngào - Anh thật sự muốn bỏ em à?
- Không phải tôi. Nhưng thú thật tôi thấy Tùng Nam xứng với cô hơn. Giữa chúng ta có quá nhiều ấn tượng không hay rồi. Tiếc chi một bình hoa nhiều tỳ vết như vậy.
- Thôi được. Anh sẽ được toại nguyện.
Ái Vân uất hận.
Nguyên Tân bực dọc cúp máy. Cô ấy có yêu thương gì mình đâu. Chẳng qua là sợ tai tiếng thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...