- Có . - Bà Uyển Phấn gật đầu - Con trai tôi cũng làm ở công ty "Thành Đạt" đó.
- Vậy à ? Anh ấy tên gì, thưa bà ?
- Tùng Nam . Nó làm ở phòng kế hoạch.
Kỳ Cương tấm tắc khen :
- Anh ấy giỏi nhỉ . Có lẽ vì anh ấy có được một người mẹ như bà . Anh ấy thật có phước.
Bà Uyển Phấn bối rối :
- Tôi có làm được gì cho nó đâu . Chẳng qua là do ông bà Kiết Minh thương tình giúp đỡ nó đó thôi.
Kỳ Cương tò mò :
- Xin lỗi . Bà có thể cho biết bà quan hệ sao với gia đình ông Kiết Minh không ?
Bà Uyển Phấn cười hiền:
- Tôi chỉ là bạn của Ngọc Chi, vợ Ông Kiết Minh . Nhưng Ngọc Chi tốt lắm . Thấy hoàn cảnh tôi góa bụng nên ẹ con tôi ở nhờ, lại còn thương Tùng Nam như con nữa . Nếu biết hoàn cảnh cậu như vậy, thế nào ông ấy cũng nâng đỡ . Cậu cố gắng làm cho tốt nhé.
- Dạ.
Kỳ Cương mỉm cười . Anh chợt nhớ ra :
- À ! Ông Kiết Minh chỉ có mình cô Ái Vân là con gái thôi sao ?
- Phải . Cô ta lph tất cả của họ đó.
- Vậy cô ấy có một gia đình hạnh phúc chứ ?
Bà Uyển Phấn khẽ nhíu mày :
- Tất nhiên . Sao cậu lại hỏi vậy ?
Kỳ Cương cười, giả lả :
- Vì tôi thấy Nguyên Tân có vẻ đào hoa quá.
- Không nên nói lung tung như thế, nếu cậu thật sự cần một chỗ làm.
Bà Uyển Phấn trách nhẹ.
Kỳ Cương thẹn thùng :
- Tôi xin lỗi.
Bà Uyển Phấn nhìn ra ngoài cửa xe:
- Tôi thì không sao, chỉ sợ đến tai ông bà ấy thì không hay cho anh.
- Vâng.
Suốt quãng đường còn lại, bà Uyển Phấn có vẻ buồn, khiến Kỳ Cương không dám nói gì thêm nữa.
Buổi chiều, Kỳ Cương lái xe đưa ông Kiết Minh về nhà.
Trên đường, Kỳ Cương trông thấy Nhã Ân . Không biết cô ấy đi đâu mà đầu cúi gầm trông thật tội ?
Kỳ Cương giật thót mình ngoái nhìn, suýt chút nữa là lạc ta lái.
Ông Kiết Minh hoảng sợ lên cơn mệt tim . Kỳ Cương vội đưa ông đến bệnh viện . Anh cuống quýt chạy theo sau băng ca của ông . Dẫu sao cũng là lỗi ở anh.
Trước khi ngất đi, ông Kiết Minh kịp nhìn thấy mặt sợi dây chuyền Kỳ Cương đang đeo . Trông nó rất giống sợi dây chuyền ông đã tặng ột người . Sao kỳ vậy nhỉ ?
Thế rồi ông Kiết Minh cũng bình phục . Người lo cho ông, săn sóc ông nhiều nhất trong những ngày qua chính là bà Uyển Phấn.
Ngọc Chi, vợ Ông, vốn xuất thân từ một gia đình giàu có, không quen cực khổ vất vả, nên không thể suốt ngày chầu chực bên giường chồng.
Vả lại, mọi chuyện đã có Uyển Phấn, có ai tỉ mỉ chịu khó cho bằng, nên bà Ngọc Chi cần gì phải lo nữa . Huống chi đây không phải là lần đầu, ông Kiết Minh bị bệnh tim đã lâu . Bà đã quen với những cảnh như thế này.
Do vậy, hôm nay là ngày ông Kiết Minh xuất viện, bà vẫn không đến đón . Bà còn bận ngồi sòng với những bà bạn trong giới.
Để Uyển Phấn và Ái Vân lo cho ông Kiết Minh là đủ rồi.
Bà Uyển Phấn đến còn sớm hơn Ái Vân nữa . Khi bà vừa đẩy cửa bước vào, thấy ông Kiết Minh đã sắp xếp sẵn sàng . Ông nhìn bà, mỉm cười ấm áp.
- Tôi biết là bà sẽ tới sớm . Sao không đợi Ái Vân đưa đi ? Đi trước chi cho cực.
Bà Uyển Phấn lắc đầu.
- Cực nhọc gì đâu . Tôi dậy sớm quen rồi . Mà ông thấy khỏe thật rồi chứ ?
- Thật . Nhờ có bà đấy . Nếu không, tôi cũng chẳng thiết sống nữa.
Bà Uyển Phấn hoảng sợ, nhìn dáo dác :
- Sao ônglại nói lung tung ? Không sơn tới tai chị ấy à ?
- Có ai ngoài chúng ta đâu . Bà đến ngồi gần tôi chút đi - Ông Kiết Minh van nài.
- Thôi, già rồi . Đừng vớ vẩn nữa.
Bà Uyển Phấn né tránh . Bà gom góp đồ đạc vào một giỏ.
Ông Kiết Minh cứ theo sau lưng bà :
- Đôi lúc, tôi không biết mình có phước hay vô phước nữa . Vợ thì ơ hờ bỏ bê . Còn bà thì...
- Thôi, đừng nói . Sống chết lúc nào không biết . Suy nghĩ nhiều mà làm gì ? - Bà Uyển Phấn có vẻ buồn.
Ông Kiết Minh trầm tư.
- Sao không suy nghĩ được ? Bà luôn là người thiệt thòi . Vất vả thật nhiều, hy sinh thật nhiều, mà chẳng được gì cả.
- Sao không được ? Tình cảm của ông dành ẹ con tôi như vậy la quá đủ . Còn sánh với chị, thật tình tôi không dám.
Giá Tùng Nam là con của tôi...
Bà Uyển Phấn nghe nhói lòng.
- Ông đã có Ái Vân rồi mà . Chuyện chúng ta là chuyện làm không phải, ông không nên ao ước như vậy . Tôi chỉ mong mọi chuyện sẽ mãi bí mật cho đến lúc chúng ta chết . Nếu không, Ngọc Chi sẽ giận tôi lắm.
Ông Kiết Minh có vẻ không hài lòng :
- Bà lại thế nữa rồi . Thôi, không nói tới chuyện đó nữa.
Bỗng nhiên, ông sực nhớ :
- À này ! Lúc trước, tôi có tặng cho bà sợi dây chuyền mặt cẩm thạch hình hoa hồng . Bà vẫn còn giữ chứ ?
Bà Uyển Phấn ngạc nhiên :
- Sao bỗng nhiên ông hỏi như vậy ?
- Vì tôi thấy Kỳ Cương đeo một sợi rất giống . Tôi...
Bà Uyển Phấn lảo đảo :
- Ông nói sao ? Kỳ Cương à ?
- Bà làm sao vậy ? - OJng Kiết Minh hốt hoảng.
Bà Uyển Phấn ngồi phịch xuống ghế :
- Vậy là đúng rồi . Rắc rối rồi.
Ông Kiết Minh nóng nảy :
- Bà nói gì vậy ?
Bà Uyển Phấn thì thào :
- Sợi dây đó, tôi đã đeo vào cổ cho con của chúng ta cách đây hai mươi năm về trước.
- Con... chúng ta à ? - Ông Kiết Minh ngơ ngác.
- Phải . Nhưng tôi đã giấu ông . Vì sợ Ngọc Chi, nên tôi đã đem nó gởi vào cô nhi viện.
- Vậy... nó có phải là Kỳ Cương không ?
- Hy vọng là vậy.
Ông Kiết Minh bàng hoàng, rồi ông cười sung sướng.
- Vậy là tôi có con trai rồi . Có người kế nghiệp rồi.
- Đừng, đừng - Bà Uyển Phấn xua tay - Ông khoan vội phấn khích lộ liễu như thế . Cho dù có phải cũng không làm gì khác được, vì Ngọc Chi sẽ rất tức giận đó.
- Nhưng tôi không thể . Huống chi nó có vẻ rất khổ.
Bà Uyển Phấn chấp tay.
- Tôi xin ông . Mọi chuyện ông để tôi sắp xếp . Còn phải xem ý tử nó ra sao đã.
Đúng lúc ấy, Ái Vân và Kỳ Cương xuất hiện.
- Chào ba . Chào dì . Chúng ta về được rồi chứ ?
- Chào ông . Chào bà - Kỳ Cương khẽ cúi đầu - Có gì để tôi xách cho ?
- Ờ, ờ...
Cả ông Kiết Minh lẫn bà Uyển Phấn đều bối rối.
Tự dưng họ như bị bối rối khi trông thấy anh . Bao nhiêu là cảm xúc, lẫn lộn không nói được .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...