An Tĩnh Đích Bộ Thủ

Phòng khách không lớn nhưng được sắp xếp rất gọn gàng. Sô pha hẳn là đã lâu năm nhưng ngồi lên vẫn vô cùng thoải mái, có thể thấy được chủ nhân bảo dưỡng rất tốt. Trên bàn trà là hoa quả mà cậu chuẩn bị kỹ mang đến, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng. Chiếc TV lớn đặt trên tủ tưởng, hai bên ngăn tủ treo đèn ***g, không khí năm mới tràn ngập, nhưng mà Cao Quỹ chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên. Nguyên nhân chính là ông cụ ngồi đối diện đang dùng nhìn cậu không chớp mắt.

“Thưa bác, sức khỏe của bác tốt hơn rồi chứ ạ?” Nở nụ cười cho là hoàn mĩ nhất, Cao Quỹ bắt chuyện.

“Ừ.”

“May là được về nhà trước năm mới, ở bệnh viện khẳng định không thoải mái bằng ở nhà bác nhỉ?”

“Ừ.”

“Vậy có cần cháu đến phòng bếp giúp đỡ không ạ?”

“Không cần, đều làm xong rồi.”

Nghe được âm thanh quen thuộc của người yêu, cuối cùng Cao Quỹ cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm. Biết rằng mình không cần nghe một tiếng Ừ kia nữa.

“Cha, cha có ăn hoa quả không?” ngồi xuống một bên Cao Quỹ, Đới Thanh lấy hoa quả Cao Quỹ mang tới, cầm dao nói “Con gọt cho cha nha?”


“Không cần.”

Đới Trình Nho hơn nhắm mắt, tựa vào trên sô pha.

“Mệt mỏi sao? Con đỡ cha vào phòng nhé!”

“Ừ.”

‘Tiểu Thanh, để mẹ làm cho, con cứ ngồi với Tiểu Cao.” Mẹ chạy ra từ phòng bếp, hướng Cao Quỹ cười xin lỗi “Một mình cậu ấy ngồi chắc rất buồn.”

“Cháu không sao đâu ạ.”

Nếu là người ngoài Cao Quỹ đã sớm mặc kệ, nhưng mà ngồi ở đây không phải là người ngoài nên cho dù một bụng mất hứng cũng không dám nói ra, cùng lắm thì đợi đến lúc chỉ có hai người, cậu sẽ làm nũng với Đới Thanh. Dù sao người yêu nhất định sẽ dịu dàng trấn an cậu cho đến khi cậu hết bốc đồng thì thôi.

“Con đỡ cha vào nhà.”

Nhìn Đới Thanh đỡ Đới Trình Nho đi vào phòng, Cao Quỹ thở ra rồi cầm quả táo vừa nãy Đới Thanh đặt trên bàn, bắt đầu gọt vỏ.

Bởi vì cha của Đới Thanh đột nhiên phải nhập viên nên quan hệ căng thẳng lâu nay của hai cha con cũng được cải thiện. Nhưng mà cũng vì vậy mà kế hoạch hai người đón năm mới cũng đổ bể, đổi thành đến Đới gia mừng năm mới.

Trưng ra gương mặt khiến người thích liền dễ dàng giành được sự đồng ý của mẹ và em gái Đới Thanh, chính là Đới Trình Nho cố chấp hiển nhiên không hề có hảo cảm với cậu. Chỉ là nể mặt con trai nên không nói lời khó nghe, những lời hờ hững không mặn không nhạt kia làm cho Cao Quỹ buồn bực nửa ngày.

Táo gọt rất nhanh nhưng hình dạng khó coi vô cùng, vốn là hình tròn chĩnh liền biến thành củ ấu đa giác. Thật sự là ngay cả chuyện này cũng không làm được, Cao Quỹ có chút uể oải, không biết làm sao mới có thể khiến ông lão không cười lấy một chút kia cam tâm tình nguyện nhận mình, có lẽ là phải mua một quyển thực đơn sao?

“Nghĩ gì mà xuất thần thế?” người yêu không biết đi ra từ lúc nào ngồi xuống bên Cao Quỹ, cầm lấy quả táo hình dáng kỳ lạ hỏi cậu “Em gọt?”

“Đúng thế!”


“Thật ngọt.” nhẹ nhàng cắn một miếng, Đới Thanh dịu dàng cười, “Đến đây mừng năm mới không được tự nhiên à?”

“Cũng không phải là không tự nhiên.”

“Không có thật à?” Đới Thanh lườm cậu, trong mắt mang theo hiểu rõ cùng ý cười.

“Có một chút.”

“Một chút?”

“Nga, được rồi! Anh rõ ràng cái gì cũng biết còn bức em nói?” giống như một đứa nhỏ bị làm hư, Cao Quỹ tức giận quay đầu.

“Không phải cố ý bức, chỉ là thật cảm ơn em.” Yên lặng cầm  tay Cao Quỹ, âm thanh Đới Thanh nhẹ tựa như thì thầm, “Em thật tốt với tôi.”

Chỉ là chuyện nhỏ mà được khen ngợi như vậy, một chút khó chịu trong lòng kia, Cao Quỹ quyết định quên nó.

“Đừng quá khích thế, để làm anh vui thì đừng nói về mừng năm mới với anh, dù cho anh muốn làm gì em cũng không do dự. Huống chi cha anh chính là cha em mà.” Tuy rằng ở nhà cậu cũng chưa làm được một đứa con có hiếu cho lắm, nhưng mà nói lời này ra Cao Quỹ không đỏ mặt chút nào.

“Chờ về nhà sẽ bồi thường cho em. Tôi xin phép đi du lịch với em, hoặc là làm món em thích, mua đồ em muốn. Muốn mua gì cũng được…”


“Anh nghĩ em là trẻ con à mà dỗ thế.” Có điều, hai người ra ngoài du lịch cũng không tồi, Cao Quỹ sờ cằm suy nghĩ.

“Đi du lịch đi!” người yêu thông minh như vậy liếc một cái liền nhìn thấu tâm sự của cậu.

“Nhưng sang năm anh phải họp hành nhiều như thế không thành vấn đề sao?”

“Em so với những thứ đó…”

“Sao cơ?” vì âm thanh rất nhỏ nên Cao Quỹ không khỏi nâng giọng hỏi lại.

“Em so với thứ gì cũng quan trọng hơn.” Lạn một lần nữa nói lời này, âm thanh Đới Thanh vô cùng rõ ràng mà kiên định.

“Đó là đương nhiên.” Miệng dõng dạc nói nhưng Cao Quỹ không thể nào khống chế tâm tình ngày càng bay bổng, cuối cùng lộ ra mỉm cười vô cùng đắc ý. Quả nhiên chính cậu mới là sự tồn tại quan trọng nhất của anh a!

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui