Trong văn phòng của Đới Thanh, hai người trần trụi ôm nhau. Đới Thanh bị Cao Quỹ đặt trên bàn tiến vào từ phía sau, trên bàn vốn được bài trí chỉnh tề cùng tư liệu bị rơi hết xuống đất, trong văn phòng tràn ngập mùi vị **** ****. Dưới sánh sáng lạnh như băng của đèn huỳnh quang, trên người đều xuất hiện một màu trắng bệch không bình thường.
Cao Quỹ gắt gao đè chặt Đới Thanh dùng sức đâm chọc, nghe anh nhỏ giọng thét chói tai cùng tiếng khóc trong cực độ hưng phấn mà bắn tinh, cũng nhìn thấy Đới Thanh bắn ra chất lỏng màu trắng làm dơ bàn công tác màu đen mà lại cứng lên một lần nữa.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bên ngoài tuyết rơi trắng xóa. Hai người ôm nhau dán vào cửa thủy tinh trong suốt nhìn ra bên ngoài, trong phòng tuy rằng có điều hòa ấm áp nhưng thủy tinh vẫn lạnh cực kỳ, hơi thở phả lên liền nhanh chóng biến thành sương trắng.
Cao Quỹ nắm tay Đới Thanh, hôn lên mặt anh, “Tuyết rơi, đầu ngón tay lạnh quá.”
“Sau này từ bỏ!”
“Làm tình trong văn phòng sao? Về sau sẽ không làm nữa.” Với việc có thể ở bên nhau như thế này, Cao Quỹ thật sự phải cảm tạ cá tính khoan dung ôn nhu của người yêu, cho nến đối với những gì Đới Thanh nói, cậu tự nhiên liền nói gì nghe nấy.
“Chỉ là hưng phấn quá không nhịn được. Lần sau sẽ không như vậy nữa, em hứa.” Hôn mặt Đới Thanh rồi chuyển sang ngón tay, cuối cùng dừng lại trên môi anh, chỉ là điểm nhẹ một chút rồi buông ra.
“Không phải, sau này dù cãi nhau cũng không được tùy tiện nói chia tay nữa.” Đới Thanh quay sang nhìn Cao Quỹ, sờ lên mặt cậu, mỉm cười “Trừ khi là thực sự muốn chia tay, nếu không không được lấy cái này ra đùa giỡn.”
“Em xin lỗi.” Cao Quỹ gật đầu cam đoan, “Về sau sẽ không thế nữa. Cũng sẽ không cố ý chọc anh tức giận. Em hứa sẽ không bao giờ nói ra hai chữ chia tay.”
“Mãi mãi sao?”
“Đúng thế.” Cao Quỹ nhìn thẳng vào mắt Đới Thanh nói “Tuy rằng em ngu ngốc nhưng cũng không đến nỗi không có thuốc chữa. Em biết em đang nói gì, em yêu anh là thật. Anh là người em yêu nhất!”
Nghĩ nghĩ, Cao Quỹ nói tiếp “Em thừa nhận lúc bắt đầu có suy nghĩ mưu lợi cho bản thân, nhưng hiện giờ em biết em thực sự yêu anh. Tuy rằng làm việc rất ngốc nhưng anh sẽ tha thứ cho em chứ?” câu cuối cùng là hỏi, nhưng cũng có chút hương vị tự tin xấu lắm.
Đới Thanh cười lắc đầu, vẻ mặt ôn nhu, “Ừ. Có cách nào không tha thứ đâu?”
“Em yêu anh!”
“Ừ!”
Hai đôi môi lại giằng co qua thật lâu mới tách ra.
“Tôi tức giận có phải khó nhìn lắm không?” dựa vào Cao Quỹ, Đới Thanh nhẹ giọng hỏi.
“Không có!” Cao Quỹ lắc đầu, “Em thật hối hận, cũng rất đau lòng.”
Đới Thanh cười kéo ngăn tủ ra, lấy ra một gói quà được bọc rất cẩn thận đưa cho Cao Quỹ, “Quà giáng sinh này.”
“Em thì mải giận nên quên không chuẩn bị rồi!” Cao Quỹ thở dài, “Em quả thực là rất ngu ngốc đi.”
“Không sao, em nhận tôi liền vui.” Đới Thanh an ủi xoa đầu cậu, “Mở ra xem đi.”
“Cảm ơn anh.” Cao Quỹ hôn một cái lên mặt anh, mở gói quà ra, lộ ra một chiếc hộp xinh đẹp, trong hộp là một chiếc đồng hồ, nhìn cũng biết là giá trên trời.
“Cũng không biết là em có thích hay không. Lúc nhìn thấy liền cảm thấy rất thích hợp với em nên liền mua. Thích không?” thấy Cao Quỹ nửa ngày không nói gì, Đới Thanh hỏi cậu.
“Rất thích!” Cao Quỹ lấy đồng hồ ra nhìn kỹ, sau đó chìa tay, “Anh tặng cho em cái gì em cũng thích, đeo giúp em đi.”
Sau khi đeo xong, Cao Quỹ đứng lên, cũng kéo Đới Thanh dậy, “Hôm nay là đêm giáng sinh, chúng ta ước hẹn đi.”
“Đến chỗ nào?”
“Đương nhiên là đến nơi Chúa được sinh ra!”
Cao Quỹ kéo tay Đới Thanh gọi taxi đến giáo đường lớn nhất.
Bài hát trong đêm giáng sinh vang lên trong giáo đường:
A ray of hope flickers in the sky
A tiny star lights up way up high
All across the land dawns a brandnew morn”,
This comes to pass when achild is born.
A silent wish sails these venseas
The winds of change whisper in the trees
And the walls of doubt crumble tossed and torn,
This comes to pass when a child is born.
A rosy dawn settles all around
You gotto feel you” re on solid ground
For aspell or two noone seems for lorn
This comes to pass when a child is born.
Hai người ngồi vào hàng cuối cùng, mục sư lặng lẽ đốt nến, Cao Quỹ quay đầu nhìn Đới Thanh nói “Chúng ta hứa nguyện ở đây đi.”
“Ở trong mắt thần thánh, chúng ta đều là tội nhân!” Đới Thanh mỉm cười nhìn Cao Quỹ, ánh nến nhẹ nhàng nhảy múa trên mặt anh, “Trong kinh thánh không phải nói đồng tính là tội sao? Như thế nào có thể giúp chúng ta thực hiện nguyện vọng?” Nói xong, anh nhẹ nhàng sờ lên mặt Cao Quỹ, “Có điều em không giống tôi, tội của em hẳn là do tôi gánh bởi vì tôi dụ dỗ em. Em vốn vô tội, tôi nguyện ý thay em nhận trừng phạt.”
“Em không biết là em có tội, cũng không cảm thấy anh có tội.” Cao Quỹ bắt lấy tay Đới Thanh, cùng anh đan chặt mười ngón, “Không phải có câu nói “Chúa yêu thế nhân” sao? Em tin rằng nếu thế giới này thực sự có thần thánh, ánh mắt của Người nhất định sẽ không nông cạn như con người. Người sẽ thương những đứa con của người, chính là anh cùng em. Chẳng qua là người ta nhân danh nghĩa nói hươu nói vượn thôi.”
“Em đúng là dám nói!” Đới Thanh cười lắc đầu, không có cách nào với Cao Quỹ.
“Vốn là như vậy mà, yêu nhau không phải là lỗi, mà là chuyện đáng quý nhất trên thế gian này. Tin rằng thần thánh cũng nghĩ như vậy.”
“Em nói đúng, chúng ta hứa nguyện.” nắm chặt tay đối phương, Đới Thanh nhắm mắt thành tâm cầu nguyện.
Chờ lúc anh mở mắt, Cao Quỹ chính là đang nhìn anh, “Anh ước gì vậy?”
“Là làm cho người ở bên cạnh anh hạnh phúc.”
“Có em không?”
“Ừ!”
“Còn có ai?”
“Mọi người nha!”
“Tất cả mọi người sao? Vậy em đây không phải là đặc biệt?”
Nghe Cao Quỹ oán giận, Đới Thanh nhịn không được cười ra tiếng, “Lại nữa! Vậy em ước gì?”
“Em hứa Chúa sẽ giúp em thực hiện lời hứa của anh.” Cao Quỹ giơ cao ngọn nến, nói tiếp “Em hứa rằng từ nay sẽ là một người yêu thật tốt, chăm sóc cho anh, làm anh hạnh phúc.”
“Nga? Cảm ơn.”
“Em nói thật mà.” Cao Quỹ giơ ngọn nến trước mặt Đới Thanh, “Em thật sự muốn anh trở thành người thật hạnh phúc. Bởi vì anh từng nói, anh không phải không muốn hạnh phúc, chỉ là muốn cho em hạnh phúc. Anh mang hạnh phúc của em trở thành ước vọng, vậy hạnh phúc của anh đương nhiên chỉ có thể giao cho em a.”
“Em thật sự rất tự tin!”
“Vậy để thời gian chứng minh đi!”
Đới Thanh nhắm mắt lại, mỉm cười dựa vào vai Cao Quỹ, “Tốt lắm, chúng ta liền để cho thời gian chứng minh.”
Cao Quỹ cởi áo khoác rồi khoác lên hai người, thân thử sờ sờ khóe miệng, nơi đó còn có thể cảm giác nước mắt của Đới Thanh còn lưu lại. Trong lòng cậu âm thầm thề, nhất định không để cho con người ôn nhu này đau lòng như vậy nữa, nếu trong tương lai anh còn rơi nước mắt, thì tuyệt đối cũng không phải là vì bi thương hay khổ sở.
Bờ vai nơi Đới Thanh dựa vào cảm giác có chút nặng như ấm áp, tóc mềm của Đới Thanh cọ vào cổ cậu có chút ngứa nhưng cũng thật thoải mái. Cao Quỹ nghĩ, đây chính là gánh nặng hạnh phúc a!
Nhắm mắt lại, tiếng ca tiếp tục vang lên.
it” s all a dream, an illusion now.
It must come true sometime soon somehow
All across the land dawns a brandnew morn
This comes to pass when a child is born.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...