An Tiểu Thư, Đại Thiếu Gia Thích Em !
3 giờ chiều , một người đàn ông có gương mặt anh tuấn bước xuống khỏi chiếc xe Maybach sang trọng , tiến vào học viện .
*RẦM*
Tiếng cửa phòng Hiệu Trưởng đột vang lớn . Người đàn ông của bước vào , môi nhếch lên một đường cong hoàn hảo :
-Chào ông Trương .... dạo này ông khỏe chứ . – Hiệu trưởng nói giọng có vẻ hơi run run .
-Tôi rất khỏe . Tôi chỉ sợ là hiệu trưởng không khỏe thôi – Người đàn ông được gọi là “ Ông Trương “ nói .
-À...Tôi đây rất khỏe , ăn uống cũng rất tốt . Ông Trương không phải lo .
-Ồ..Ăn uống đầy đủ là điểu tất nhiên . Một thằng đàn ông sống dựa vào vợ giàu có như ông thì lo thiếu cơm .
-...... – Lão hiệu không dám ngước mặt lên nhìn người đàn ông đối diện .
-Vợ ông chỉ giao 1 việc cho ông . Đó chính là quản lý cái học viên này cho tốt , mà ông cũng không làm được thì thật là đáng thất vọng .
-Ông Trương , xin đừng . Xin ông đừng rút cổ phần ra , nếu ông làm vậy học viện sẽ sụp đổ ..... Tiều thư nhà ông lúc đó sẽ học ở đâu được . Cho nên .... xin ông đừng .
-Chuyện An An nhà tôi không cần ông lo . Ông lo mà quản lí con gái cưng của ông đi . Nó mà đụng đến An An một lần nữa ... thì Trương Thạch tôi đây đảm bảo sẽ có 2 điều xảy ra .
Lão hiệu trưởng nghe đến câu này thì chân tay run cầm cập . Trương Thạch cười cười nhìn biểu hiện của người kia :
-Điều thứ nhất đó là , cái trường này sẽ sụp đổ . Điều còn lại là....gì ông muốn biết không ?
Hiệu trưởng nghe xong thì gật đầu mấy cái liền .
-Điều thứ hai là...Tôi nghĩ sau chuyến đi chơi này con gái ông sẽ không toàn thây trở về NẾU NÓ DÁM ĐỤNG ĐẾN AN AN MỘT LẦN NỮA . – ông vừa nói vừa nhấn mạnh từng chữ .
-Con sẽ không để em gái làm việc đó và cũng không cho bác làm việc đó . – Một giọng nam từ phía sau vang lên .
Trương Thạch quay đầu lại , lông mày ông nhướn lên khi thấy chàng trai đó.
-Xin giới thiệu . Con tên là Trần Tuấn . – Trần Tuấn mỉm cười nhìn người đàn ông “ không tuổi “ trước mặt . Rồi anh quay qua nhìn về phía bàn Hiệu Trưởng , nói thêm : “ Ba đừng lo , con sẽ không cho Thiên Kim đụng vào An tiểu thư đâu . “
Nói rồi anh rời phòng Hiệu Trưởng lên con xe Lambogini của mình phóng vút mất . Trương Thạch thấy vậy , lúc đầu có hơi ngỡ ngàng , nhưng ông lấy lại được hình tượng ban đầu rất nhanh . Ông phẩy tay cho hai tên vệ sĩ đằng sau , hiểu ý hai tên vệ sĩ cũng lấy xe phóng đi mất . Trương Thạch cười :
-Tôi thấy con trai của ông còn có khí thế hơn ông nữa đó , Trần Long . – Rồi bỏ đi .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...