Từ Thiên Sương các trở về, Lục Vinh nổi giận lôi đình. Ngay cả Lục Tranh cũng bị ông cho gọi qua, thê thiếp con cái quỳ thành một hàng cúi đầu nghe giáo huấn, nhưng cái tên đầu sỏ chọc giận ông lại coi như không có chuyện gì, nghênh ngang ra khỏi Lăng Vân sơn trang. Khi Lục Tranh trở về Tuyết hiên, sắc mặt trắng bệch, cả đầu đầy mồ hôi. Diệp Huyên vội đỡ lấy hắn, gọi người đi mức nước cho hắn rửa mặt.
"Phu quân" Diệp Huyên nhịn không được lo lắng hỏi, "Phụ thân trách phạt chàng sao?"
"Không có." Uống hết một bát súp, sắc mặt Lục Tranh mới đỡ hơn một chút, "Lúc phụ thân nổi giận, suýt chút nữa kêu người đi bắt Cửu đệ về, cũng may ta khuyên được" hắn thở dài, "Cửu đệ lần này thật quá phận, không biết đem từ đâu về một nữ nhân ở trước mặt phụ thân..." hắn cho là ở trước mặt Diệp Huyên nói những lời này không quá thích hợp, bèn ngừng lại giữa chừng không nói nữa. Lại không hề biết rằng, nữ nhân bò lên giường Cẩn thiếu gia chính là người nương tử nhu nhược trước mắt này.
Sau khi điên cuồng qua đi, bây giờ nghĩ lại chính mình lại làm ra những hành động không biết liêm sỉ đó, Diệp Huyên cảm thấy hai gò má nóng hổi. Hơn nữa nghe được việc này từ miệng trượng phu càng khiến nàng thêm xấu hổ. Nàng cúi đầu không nói lời nào, Lục Tranh cho rằng nàng đang ngại ngùng, lại nghĩ đến hành vi hoang đường của Lục Cẩn khiến hắn không khỏi đau đầu: "Cửu đệ tính tình bướng bỉnh mà phụ thân lại đối xử hắn quá nghiêm khắc."
Thiếu trang chủ của Lăng Vân sơn trang mặc dù là Lục Tranh, nhưng dù là môn khách hay hạ nhân đều biết rằng người kế thừa gia nghiệp sẽ là Cửu thiếu gia Lục Cẩn. Có lẽ là vì muốn bồi dưỡng người thừa kế, nên Lục Vinh đối với Lục Cẩn vô cùng nghiêm khắc. Diệp Huyên nghe được hạ nhân bàn tán về chuyện này, Lục Cẩn từ năm 8 tuổi được nhận về Lăng Vân sơn trang đến nay, Lục Vinh chưa từng hòa nhã với hắn một lần, ngoại trừ răn dạy hắn thì ông đối xử với hắn vẫn luôn lạnh lùng.
Nhưng thái độ của ông với Lục Tranh lại trái ngược hoàn toàn, Lục Tranh ốm yếu bệnh tật, đừng nói là trách cứ, Lục Vinh nói chuyện với Lục Tranh lúc nào cũng ôn hòa, nhỏ nhẹ. Cẩn thận ngẫm lại Diệp Huyên cũng có thể hiểu được tại sao Lục Cẩn lại luôn ôm địch ý với Lục Tranh.
Một bên là con trai trưởng được phụ mẫu cưng chiều, một bên là mẹ đẻ chết sớm, mẹ cả chán ghét, phụ thân nghiêm khắc lạnh lùng, xuất thân là con riêng. Tuy nói huynh trưởng nhất định sẽ chết trẻ nhưng đối với Lục Cẩn vẫn còn là trẻ con mà nói, dù bắt hắn dùng sự khỏe mạnh của mình để đổi lại sự quan tâm, săn sóc ấy hắn cũng nguyện ý đổi.
Còn Lục Tranh tuy luôn biểu hiện hờ hững, bình tĩnh nhưng sao hắn lại không muốn sống tiếp. Sau khi trưởng thành đệ đệ Lục Cẩn tính tình thất thường như vậy, có lẽ Lục Tranh cũng nghĩ đến nếu lúc nhỏ đệ ấy không cô độc như vậy, có lẽ bây giờ đệ ấy sẽ là một thiếu niên hoạt bát, vui vẻ.
Nhưng hết lần này đến lần khác, huynh đệ hai người lại không thể có được thứ mà mình muốn nhất.
Lục Tranh thẩn thờ suy nghĩ, trên khuôn mặt lộ rõ sự buồn bà: "Cũng tốt, Cửu đệ ra khỏi sơn trang, chắc sẽ cảm thấy tự tại hơn."
Đêm nay Lục Tranh ngủ sớm, Diệp Huyên vắt một cái khăn ẩm lau trán cho hắn, hắn dù đang ngủ, chân mày vẫn nhíu lại, nàng thở dài một tiếng.
Ngoài cửa sổ bóng đêm sâu thẳm, mái hiên cong vút trùng điệp giống như một con cự thú. Nơi này là nơi mà người trong giang hồ luôn hâm mộ Lăng Vân sơn trang, nó đại biểu cho thực lực đứng đầu và tài phú khổng lồ, người ngoài thì tranh nhau vỡ đầu muốn bước vào trong bốn bước tường cao ngất này lại không biết nơi này giống như vực sâu không đáy. Lục Cẩn, Lục Tranh, Lục phu nhân... Còn cả Diệp Huyên, mỗi một người trong Lăng Vân sơn trang dường như sống mà không biết vui vẻ là gì.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ ngây ngẩn một hồi, mãi đến giờ Tý mới bừng tỉnh, mệt mỏi trở về phòng.
Trong phòng rất yên tĩnh, kể từ khi có quan hệ đó với Lục Cẩn, để giữ bí mật Diệp Huyên chỉ để lại mộthạ nhân giữ cửa. Tiểu cô nương đó mấy ngày nay lại bị bệnh, Diệp Huyên không muốn gọi hạ nhân đã sớm nghỉ ngơi phải dậy múc nước tắm rửa đành mệt mỏi ngã xuống giường.
Trong lúc mơ màng dường như có thứ gì đang tới gần nàng. Vừa mở choàng mắt vòng eo đã bị mộtcánh tay ôm lấy, giọng nói của nam nhân hơi khàn: "Là ta."
"Cửu đệ?"
Diệp Huyên mò mẫm muốn đứng dậy thắp nến lại bị Lục Cẩn ôm chặt trong ngực: "Đừng nhúc nhích, để ta ôm nàng như vậy một lát!"
Nữ tử trong ngực ngay lập tức ngồi im, nàng đã cởi ngoại sam, cái yếm nhỏ bao lấy đường cong mềm mại, cách lớp vải mỏng manh Lục Cẩn cảm nhận một cách rõ ràng đường cong lả lướt của nàng. Tư thế thân mật như vậy lúc bình thường sẽ khiến Lục Cẩn nổi lên dục vọng, nhưng bây giờ trong đầu hắn hoàn toàn tỉnh táo. Cũng không muốn làm gì cả, thầm nghĩ cảm nhận được hơi thở của nàng, nghe được tiếng tim đập có chút căng thẳng của nàng.
"Tẩu tử!" hắn đột nhiên mở miệng nói, "Nếu Bát ca mất, nàng tái giá với ta đi."
Trái tim hắn trong nháy mắt đập thình thịch, Lục Cẩn nghiêng người, hai tay chống trên giường nhìn vào khuôn mặt của nữ tử bên dưới. Người tập võ thị lực tốt, tuy trong phòng đen như mực nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong đôi mắt nàng.
"Ngươi... Cửu đệ" Diệp Huyên miễng cưỡng cười, "Ngươi đừng nói giỡn...."
"Tẩu tử không muốn sao?" Lục Cẩn thấp giọng hỏi, ngay chính bản thân hắn cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi vậy.
Mình có lẽ là say rồi. Hắn uông một chút rượu, vốn đã hẹn một người bạn được coi là tri kỉ của hắn đi du thuyền thuận tiện luận kiếm lại chẳng hiểu sao lại cứ đứng quẩn quanh bên ngoài Lăng Vân sơn trang, cuối cùng lại giống như một tên trộm lẻn vào phòng tẩu tử.
Diệp Huyên không biết nên trả lời thế nào, trong đầu nàng loạn như tơ vò. Gả cho Lục Cẩn? Nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ đến việc gả cho hắn, thậm chí sau này trở thành quả phụ... nàng và Lục Cẩn bắt đầu đã là sai lầm, Diệp Huyên sao dám mơ mộng xa vời.
"A..." Lục Cẩn bật cười, Diệp Huyên không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt hắn, bởi vì không biết nên một tia yếu đuối trong mắt hắn đã biến mất trong thoáng chốc, quay trở lại dáng vẻ tùy ý như bình thường: "Tẩu tử nói phải, ta đang nói đùa thôi." Hắn đứng lên, đốt sáng ngọn nến trên bàn, Ánh sáng bừng lên, Diệp Huyên cảm thấy như vừa bừng tỉnh khói giấc mộng, những cảm xúc ngổn ngang mới vừa rồi cũng giống như không tồn tại.
"Chỗ tẩu tử có nước tắm không?" Lục Cẩn cười cười, Diệp Huyên bây giờ mới phát hiện ra trên người hắn vẫn mặc quần áo hôm qua.
"Ta đi gọi người." Nàng không dám nhìn vào mắt Lục Cẩn, cúi đầu vội vã chạy ra ngoài, Diệp Huyên thầm oán bản thân. Ngay khi Lục Cẩn nói rằng hắn nói đùa, nàng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Khi trong sương phòng đã chuẩn bị xong thùng nước tắm Diệp Huyên quay lại gọi Lục Cẩn lại phát hiệnhắn đang ngủ. Thần sắc lộ rõ sự uể oải, khóe mắt bình thường luôn nhếch lên bây giờ giãn ra, nhìn có vẻ hiền hòa hơn. Diệp Huyên sờ lên gò má hắn, nghe thấy hắn lầm bầm nói mớ mấy tiếng, trái tim nàng đột nhiên đập lệch đi một nhịp.
"Cửu đệ!" Nàng đẩy nhẹ vai Lục Cẩn, "Nước nóng chuẩn bị tốt rồi."
Nhưng dường như Lục Cẩn ngủ rất say, Diệp Huyên cố hết sức mới đẩy hắn nằm vào trong được, thấy ngoại bào trên người hắn dính bụi bẩn, bèn cúi người cởi áo cho hắn. Nàng đã gỡ xuống bối tóc, mài tóc đen nhanh xõa xuống, theo động tác cúi người của nàng có mấy sợi quét qua mặt Lục Cẩn. "Ngứa..." Nam nhân mơ màng nói, vừa mở mắt lại phát hiện tiểu tẩu tử đang cố gắng cởi áo mình.
"Tẩu tử."
Vừa chống lại ánh mắt hắn, mặt Diệp Huyên đã đỏ bừng lên. "Ta sợ ngươi lạnh...." Nàng luống cuống giải thích, thần sắc sợ sệt rơi vào trong mắt hắn khiến hắn thở dài trong lòng.
Mà thôi, ngay cả chính bản thân mình cũng không xác định được tâm ý, hắn sao có thể oán trách nàng được đây.
Bàn tay hắn nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng ngã xuống giường khiến nàng nhỏ giọng kinh hô một tiếng, "Ta muốn đi tắm..." Lục Cẩn hôn khẽ lên khóe môi của nàng, "Tẩu tử chà lưng cho ta được không?"
Diệp Huyên cắn môi không chịu đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn bị nam nhân ôm đi, nhìn hắn cởi áo quần trước mặt mình, cơ thể trần truồng tráng kiện lộ ra, rồi bình thản bước vào thùng tắm. Nàng không thể làm gì hơn đành phải cầm lấy khăn tắm chà lưng cho hắn, bàn tay nhỏ nhắn khẽ chạm phải tấm lưng kiên cố của hắn, cả mặt nóng bừng. Cũng không biết là do xấu hổ hay là do bị nước nóng hun lên.
Đột nhiên nghĩ lại, hai người hoan ái rất nhiều lần nhưng Diệp Huyên lại chưa một lần nhìn cơ thể Lục Cẩn cho hoàn chỉnh. Tầm mắt của nàng rơi xuống làn da mật ong khỏe mạnh của hắn, người nam nhân này hoàn toàn khác so với trượng phu của nàng.
Hơi thở tràn ngập tính chiếm hữu của hắn đột nhiên ập tới, cường ngạnh thô bạo vồ lấy nàng, rồi lại khiến nàng trầm mê trong vòng tay ấm áp, kiên cố của hắn.
"Tẩu tử thích không?" Lục Cẩn cười khẽ.
Người này.... không thể đứng đắn một chút sao, Diệp Huyên nhịn không được bấm trên lưng hắn một cái, Lục Cẩn làm quá lên giả vờ kêu đau, khiến nàng che miệng bật cười.
Nghe thấy tiếng cười yêu kiều của nàng Lục Cẩn cảm thấy trong lòng nóng lên, "Tẩu tử!" hắn bất ngờ đứng dậy, bàn tay to nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng. "Cùng tắm với ta đi!"
"Đừng..." Diệp Huyên từ chối nhưng vẫn bị hắn cởi quần áo, cả người trần truồng bị hắn ôm vào thùng tắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...