Trận tai nạn xe cộ sắp phát sinh này cuối cùng chấm dứt bằng cách Diệp Huyên lao ra giữ chặt tay lái, đột ngột đổi hướng tránh được ô tô đối diện lao đến, còn đầu xe thì đâm lên bồn hoa ven đường.
Vài cảnh sát giao thông tuần tra ở
trên đường chạy nhanh tới, Diệp Huyên đang cầm lấy cánh tay nam nhân, kéo "Cesare" còn chưa kịp phản ứng từ trong xe ra.
Cũng đúng, để một "Cổ nhân" chắc chắn chưa từng thấy ô tô trải qua tai nạn xe cộ, với hắn mà nói ấn tượng khắc sâu rất lớn.
Cảnh sát giao thông dẫn đầu còn tưởng rằng "Cesare" uống rượu, khẩu khí có chút không tốt: "Sao lại thế này a, giữa ban ngày."
Nam nhân mắt trầm xuống, dù vẻ mặt không thay đổi, cũng đã nhìn ra được hơi thở quanh thân hắnđều lạnh lẽo xuống. Hai cảnh sát theo bản năng liền lui về sau mấy bước, trong lòng bồn chồn, người đàn ông này... Sao lại cảm giác giống như một cây đao dính huyết.
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm", Diệp Huyên vội vàng đi lên hoà giải, đứng ở giữa ngăn cách "Cesare" và hai cảnh sát, "Đồng chí, chúng tôi cũng không
có mùi rượu, chỉ là không cẩn thận bị mất tay lái."
Cảnh sát dè dặt cẩn trọng trộm ngắm "Cesare" một cái, thế này mới nói: "Vậy thổi thử đi." nói xong lấy ra thiết bị kiểm tra độ cồn đưa tới trước mặt người đàn ông.
... Sau đó, chính là một trận trầm mặc
không lời.
"Anh, anh mau thổi a." Diệp Huyên vội vàng kéo kéo tay áo hắn.
Thổi? "Cesare" nhìn nhìn vật thể hình chữ nhật kỳ quái phía dưới mũi, lại nhìn nhìn Diệp Huyên, đáy mắt tràn ra một tia rối rắm do dự, cuối cùng thiên nhân giao chiến một phen, ngón tay dài dừng ở đầu vai Diệp Huyên, cúi đầu nhẹ nhàng a một tiếng thổi ra một hơi ở bên tai nàng.
Diệp Huyên: "..."
Cảnh sát: "..."
Phát hiện tất cả mọi người ở đây
không nói nổi, người đàn ông nhíu nhíu mày, đành phải thật không tình nguyện nói: "Thổi."
Tiễn bước hai cảnh sát bao hàm đồng tình với mình, Diệp Huyên túm "Cesare" về nhà. Dọc đường đi, mày
hắn càng nhíu càng chặt, đợi đến khi hắn nhìn thấy phòng trọ nhỏ của Diệp Huyên, càng híp hai mắt lại, lạnh giọng nói: "En ở chỗ này?"
Diệp Huyên cứng đờ, phòng trọ nhỏ
của nàng mấy ngày nay đã bị ghét bỏ hai lần, kỳ thực nàng ở thành phố A không thiếu bất động sản, chẳng qua sau khi khôi phục trí nhớ còn chưa kịp chuyển đến. đã mộtngười hai người đều không thèm nhìn nơi này như vậy, nàng nghĩ nghĩ: "Vậy đổi chỗ đi."
Xe đưa đi sửa, chỉ có thể thu thập trước một ít hành lý đơn giản mang
đi. Vì thế nàng rót cho "Cesare" chén nước, bản thân bắt đầu trở lại lục tung phòng ngủ. đang bận việc,
không ngờ "Cesare" đi vào, khom người nhặt một mảnh vải dệt ở trong tủ quần áo "Đây là cái gì?"
"Ách..." Diệp Huyên trơ mắt nhìn hắn
xòe mảnh vải dệt kia ra, đây là một
cái quần lót nhỏ hẹp đến mức căn bản là không che được cái gì.
"Đây là khăn lau." Diệp Huyên quyết đoán nói.
"Vậy cái này thì sao?" "Cesare" lại cầm lấy một cái áo ngực.
"Đây là..." Diệp Huyên cau mày vắt hết óc, "Dùng để chứa kẹo", nói xong còn đem áo ngực đưa đến, "anh xem hai cái bát này." Nàng tự cho là lấy cớ tốt rồi, không nghĩ tới "Cesare" nhìn chằm chằm nàng không nói, càng nhìn nàng càng chột dạ.
"Em có phải", "Cesare" dừng một chút, chậm rãi nói, "Cảm thấy anh thật dễ bị lừa hay không?"
Quần lót hắn quả thật không biết, nhưng mà áo ngực, dù ở cái thời đại kia, cũng vẫn có nội y loại này loại nọ.
Vừa nghe miệng nam nhân nói loại chuyện này, Diệp Huyên trong lòng biết việc lớn không tốt. Cùng trong hàng ngũ biến thái, Cesare và Tạ Diễm lại không giống nhau, Tạ Diễm chỉ cần được ý trung nhân chú ý, cái khác hết thảy đều có thể không thèm để ý, nhưng Cesare là người cường ngạnh lại kiêu ngạo, lúc trước ở trên đường cái, hai cảnh sát kia còn một mặt đồng tình nhìn hắn, hắn sợ rằng sớm đã
nghẹn một bụng lửa muốn phát.
Không để bản thân lại bị giáo huấn đến không thể rời giường, Diệp Huyên đành phải yếu thế, đi qua giữ chặt ống tay áo nam nhân quơ quơ: "Thực xin lỗi, em sai lầm rồi..." Nghĩ nghĩ ngẩng đầu tội nghiệp nhìn "Cesare", "Ca ca..."
Xưng hô vừa phun ra, ánh sáng trong mắt nam nhân liền thay đổi.
Diệp Huyên chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, đã bị ôm lấy để trên
giường, đầu óc choáng váng, thân hình nam nhân rắn chắc lửa nóng lập tức đè ép lên.
"Đừng..." Nàng khóc không ra nước mắt, nơi đó của nàng còn sưng đó.
"Cesare" lạnh mặt, một phen kéo váy trên người nàng xuống, lộ ra quần lót dây phía dưới, "Khăn lau?" hắn thấp giọng cười cười, Diệp Huyên nhịn không được liền run run.
Ngón tay thon dài dừng ở trên môi
anh đào mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve, ngay lúc Diệp Huyên bắt đầu ý loạn tình mê, cường ngạnh tách đôi môi nàng ra, liền cắm vào trong cái miệng nhỏ khuấy đảo.
Diệp Huyên: Đồng chí cảnh sát, ngượng ngùng, hắn đầu óc có chút vấn đề
Cảnh sát A: (bừng tỉnh đại ngộ): A ~
Cảnh sát B: (bao hàm đồng tình): A ~
Cesare: Ha ha
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...