Ngày thứ hai sáng sớm, Cố Dần Thành thần thanh khí sảng rời khỏi giường, vẻ mặt đều là ý cười được thoả mãn.
Ngẫm lại hắn đã bao nhiêu năm chưa ăn thịt? Không dễ dàng, thật sự là không dễ dàng.
Diệp Huyên chôn ở trong chăn, eo mỏi lưng đau, khí lực đứng lên cũng không có. Cố tình cái đồ vô sỉ kia đã ép buộc nàng đến như thế còn làm bộ vươn tay hủ vỗ vỗ lên mông của nàng: "Tiểu Huyên, bộ dạng này của em cũng thật không được, tối hôm qua chỉ làm ba lần, sao đã chịu không nổi?"
Ba lần, cái gì mà ba lần! Diệp Huyên nghiến răng nghiến lợi, bất quá hỗn đản này bắn ba lần, nhưng hắn bắn
một lần thì nàng phải cao trào bao nhiêu lần, mà hắn nhiều năm như vậy không làm gì, các kiểu kỹ năng đều sử dụng ở trên người Diệp Huyên, kém một chút đùa bỡn Diệp Huyên chết đi sống lại.
Cố Dần Thành hiển nhiên cũng nghĩ tới cảnh tượng hương diễm tối hôm qua, không chỉ như vậy, Tiểu Huyên luôn luôn da mặt mỏng bị hắn bắt buộc nói không ít lời hổ thẹn. Hắn
cười cười không có hảo ý: "Em đã nói anh không bằng nam nhân khác, anh đương nhiên phải chứng minh một phen."
Diệp Huyên vừa nghe lời này, nhất thời tức khí muốn đánh hắn: "Cái gì nam nhân khác, chính anh còn
không biết đó là chuyện gì xảy ra." Không phải nàng vì lấy lòng "Tạ Diễm" mới nói chút lời vô vị, tên vô sỉ này đã bắt lấy không tha, khi đó Tạ Diễm không phải là hắn sao.
"Cái này cũng không giống", Cố Dần Thành thản thản nhiên nhiên lắc lắc ngón tay, "Tuy rằng linh hồn các nam nhân này kỳ thực đều phát ra từ anh, nhưng bọn họ vốn tồn tại độc lập với anh, en cùng với bọn họ có quan hệ thân mật, chuyện này anh không
trách em, bất quá", hắn chớp chớp mi, "Nếu em cảm thấy anh không tốt như mấy dã nam nhân này, anh phải giáo huấn em."
"Giáo huấn thế nào?" Diệp Huyên khiêu khích hắn.
"Em nói đi." Nam nhân cười tủm tỉm, bàn tay to dừng ở mông nữ tử no đủ du di qua lại. Nơi đó còn lưu lại dấu vết kịch liệt tối hôm qua, đỏ tím, tất cả đều là dấu tay, dấu hôn dâm mỹ không chịu nổi.
"Hừ." Diệp Huyên yên lặng quay đầu đi, hảo nữ không ăn mệt trước mắt.
Cố Dần Thành biết vị hôn thê của mình có tính tình bướng bỉnh, nhất định phải cứng mềm đều làm mới bắt được. Cho nên hắn cũng không từng bước ép sát nữa, mà ôm Diệp Huyên sờ sờ đầu nàng: "Chuyện lúc trước đều đã qua, chúng ta về sau... sẽ sống
thật tốt."
Hai người lập tức trầm mặc không
nói, hơi thở giao triền trong không khí ôn nhu lại lưu luyến, Diệp Huyên cảm thấy như nhũn ra, đúng vậy, đều đã
qua. Nàng không cần xuyên không
lang bạc kỳ hồ nữa, có thể cùng này nam nhân bên nhau, sống cuộc sống yên ổn bọn họ đã hy vọng từ nhiều năm trước.
"Nhưng mà", nàng nghĩ nghĩ, mười phần không khách khí trọc phá bầu không khí ấm áp, "Anh còn tinh thần phân liệt đó."
Cố Dần Thành vô lực đen mặt: "Tiểu Huyên, em nói chuyện có thể uyển chuyển một chút sao?"
"Không thể."
"Được được được, tinh thần phân liệt thì tinh thần phân liệt." hắn đối với Diệp Huyên không có biện pháp, đành phải tự đội cho bản thân một cái mũ như vậy. Chỉ cần là Tiểu Huyên
nói, đừng nói tinh thần phân liệt, bệnh tâm thần hắn cũng nhận.
Hai người lại ngấy sai lệch một lúc, Cố Dần Thành mới vừa lòng ôm Diệp Huyên đi phòng tắm rửa mặt. Bởi vì nghĩ còn phải đi cục quản lý xuyên
không làm kiểm tra cho Cố Dần Thành, Diệp Huyên chết sống ngăn đón không cho hắn đến một lần tắm uyên ương. Như vậy ép buộc, đợi lúc đến cục quản lý xuyên không, đã là chín giờ sáng.
Cố Dần Thành quả thật không lừa Diệp Huyên, tuy rằng ý thức của
hắn hiện tại có chút hỗn loạn, quá một thời gian tự nhiên sẽ khôi phục. Nhìn kết quả kiểm tra, Diệp Huyên mới coi như triệt để yên tâm, cũng có tâm tình đùa với Cố Dần Thành: "Anh đã tinh thần phân liệt, có phải mỗi người sẽ lần lượt xuất hiện một lần hay không?"
Cố Dần Thành vừa lái xe, vừa nhẹ bỗng lườm nàng một cái: "Thế nào, nhớ đến họ?"
Diệp Huyên thế nhưng thành thật
không khách khí gật đầu, tuy rằng đối với đối tượng công lược tình yêu đều từ cộng tình, nhưng thoát ra ngoài cẩn thận ngẫm lại, mỗi nam nhân này vẫn đều có chỗ đáng yêu.
"Em ngẫm lại", nàng đếm trên đầu ngón tay tính toán, "Crato và Tạ Diễm đều đã tới, sau đó hẳn là sẽ không còn hai nhân cách này nữa."
Nam nhân bên cạnh tựa tiếu phi tiếu: "Vậy em hi vọng nhân cách của ai xuất hiện? Hoặc là nói... em thích nhất ai?"
Thích nhất ai... Nếu theo góc độ những người đứng xem mà nói, các nam nhân này đều thật khiến người ta thích, Tô Tuyển ngốc ngơ ngác, Hạ Hoài Cẩn lòng mang đại ái, Trương Diễn bất cẩu ngôn tiếu... Cho dù là Lục Cẩn âm hiểm độc ác, khi đối mặt với Diệp Huyên, tình sâu vô cùng cũng làm cho người ta động dung.
"Thích nhất ai em không nói được", Diệp Huyên cười nói, "Bất quá... Nếu nói em không hy vọng ai xuất hiện nhất, hẳn là Cesare."
"Vì sao?"
Vì sao, còn không phải bởi vì tên kia rất quỷ súc. Dù là bệnh kiều như Tạ Diễm, cũng không quá đáng đến mức dùng xiềng xích khóa nàng lại.
Nàng còn chưa nói ra, bỗng nhiên cảm giác không thích hợp, quay sang, chỉ thấy nam nhân đang lạnh lùng nhìn nàng. Trong lòng nàng lộp bộp, phát hiện đèn đỏ phía trước sáng lên, mà nam nhân thế nhưng buông lỏng tay lái ra.
Choáng váng, không phải đâu, Diệp Huyên trợn mắt há hốc mồm: "Cesare", nàng do do dự dự nói, "Anh... biết lái xe sao?"
Cesare: Em nói là loại xe đó, cái loại xe này anh biết
Diệp Huyên:...
Editor: Tiểu Huyên đã đi qua 12 thế giới, nam chủ ở mỗi thế giới đều hóa sinh từ ý thức của Cố lão sư, và cũng phản ánh một phần tính cách của Cố lão sư. Tiểu Huyên cũng không thể nói rõ mình thích ai nhất. Vậy các sắc nữ thích nam chủ nào thì chọn nhé. Không tính Cố lão sư nhé. Cố lão sư là vô đối rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...