Thân là hoàng đế Đại Dận triều một
người trên vạn người, Diệp Huyên cảm thấy thật u buồn.
Lẽ ra nàng hiện giờ cơ hồ không cần quan tâm chuyện gì, trên triều chính đều có đại thần, trước kia thái hậu cùng nàng quan hệ không vừa mắt bởi vì nhìn người không rõ sớm tự thỉnh đi Vân Đài sơn tu phật nhiều năm, nàng lại có người hữu ái làm bạn, Diệp Thanh đứa nhỏ duy nhất của hai người, sinh ra trí tuệ hơn người, đến Thủ tướng Trần An đương triều đều khen hắn có tướng quân chủ, hiện giờ sắp sáu tuổi, lập tức bắt đầu đọc sách.
Nhưng Diệp Huyên lại buồn bực nan giải, hơn nữa u buồn này còn không
thể nói với người ngoài, đến Hoài Yển cũng không được.
"A nương!" Xa xa nghe được thanh
âm hài đồng trong trẻo, tiểu Thái tử Diệp Thanh nhanh như chớp đãchạy tới ôm lấy chân Diệp Huyên, "A nương a nương, Cao Đại Hữu nói ngài muốn chuyển con đến Ngọc Thanh điện ở, con không cần, con muốn ở cùng a nương thôi!"
Diệp Huyên yên lặng thở dài, ngoài miệng còn phải khuyên giải Diệp Thanh: "A Thanh hiện giờ đã là người lớn, chỉ có người lớn mới có thể tự mình đứng đầu một cung."
Ngọn nguồn nàng u buồn ngay từ trên người đưa con trai nàng vẫn ngàn kiều vạn sủng, lại nói Diệp Thanh chỗ nào cũng tốt, chỉ là rất dính mẫu thân, trừ lúc còn chưa cai sữa, có thể nói sau đó ngày ngày khóc nháo muốn ở cùng a nương. Diệp Huyên đau lòng con, vì thế để hắn ở bên người, một lần này chính là sáu năm.
Sáu năm a, hoàng đế bệ hạ u buồn nghĩ, nàng đã sáu năm không cùng Hoài khanh quang minh chính đại ở trong phòng ngủ mây mưa một lần. Hai vợ chồng minh đường chính đạo, thế nhưng lưu lạc đến nông nỗi muốn thân thiết một phen cũng phải thừa dịp con trai ngủ rồi mới lén lút làm. Diệp Huyên yên lặng vì bản thân chảy một dòng lệ chua xót, nàng rất muốn lại giống trước kia, cùng Hoài Yển ở trong tẩm điện ngày ngày điên loan đảo phượng, muốn ở trên
bàn thì ở trên bàn, muốn đứng làm chuyện đó thì đứng, tâm tình tốt còn có thể đi hoa viên đến một lần. Mà sẽ không phải ở bên này cùng Hoài Yển hòa hợp, ngoài cửa đầu đột nhiên truyền đến thanh âm con trao hô to gọi nhỏ. Cũng may Hoài Yển thiên phú dị bẩm, nam nhân bình thường bị dọa vài lần như vậy, đã
sớm không cứng nổi.
Cho nên chính sự đường dâng thư, nói Thái tử đã có thể đọc sách, Diệp Huyên trong nháy mắt cũng
không do dự, lúc này quăng hài tử ra ngoài.
Thoát khỏi cái "Đuôi nhỏ" này, nàng lại xếp đồ cùng Hoài Yển đi hành cung, lấy danh nghĩ là tĩnh tâm tĩnh dưỡng.
Hoài Yển ở trên ngự liễn cười nói: "A Thanh nếu biết nàng đi rồi, khẳng định muốn giơ chân."
Diệp Huyên tức giận nói: "Còn không đi, ta sẽ bị tiểu tử kia cọ sát không thành hình người, chúng ta vài năm nay, ngày nào đó buổi tối
không phải..." nói còn chưa dứt lời, Hoài Yển ho một tiếng, Diệp Huyên thấy trên lỗ tai hắn quả nhiên có chút đỏ, trong lòng cười thầm, nhiều năm như vậy, hòa thượng ngốc vẫn một bộ dáng nghiêm trang ngại ngùng, "Hoài khanh", một đôi bàn tay trắng nõn của nàng đặt lên cổ nam nhân, "Chàng có phải không muốn ta."
Muốn, Hoài Yển sao lại không muốn. Thê tử đúng lúc tuổi trẻ kiều nghiên, tuy rằng a Thanh đã sáu tuổi, hiện
thời nàng bất quá cũng chỉ hơn hai mươi thôi. một thân dáng vẻ tiểu nữ nhân xinh đẹp, lại mang theo mẫu tính thành thục quyến rũ, so với lúc còn là thiếu nữ thì càng câu nhân. Mỗi đêm ngủ ở bên cạnh Hoài Yển, dưới cổ áo tẩm y lộ ra đoạn căng tròn tuyết trắng, Hoài Yển nhìn đến miệng khô lưỡi khô. Nếu không phải e ngại hài tử ngủ ở bên trong, sớm đã cúi người mà lên.
Áo hè đơn bạc, lúc này nàng nâng tay lên, cổ tay trắng noãn như ngọc theo cổ tay áo rộng rãi lộ ra, Hoài Yển bắt được nàng tay nhỏ bé, đại lưỡi liền theo cổ tay nàng liếm đi lên. Chỉ chốc lát sau, trong ngự liễn rộng rãi, tiếng rên rỉ đè nén cùng tiếng thở dốc ồ ồ cao thấp nối tiếp nổi lên, còn có tiếng vang chậc chậc ái muội, tựa hồ là cái gì đang dùng sức liếm mút, lại có thủy dịch chảy ra thành giọt, tiểu ẩm ngấy bị chọc khuấy ra tiếng xì xoạt.
Sau nửa canh giờ, đến hành cung. Hai vị trong ngự liễn vẫn không ra tiếng, nội thị cung nữ theo hầu cũng chỉ cúi đầu canh giữ tại chỗ.
Mãi cho đến lúc qua hơn canh giờ nữa, trong xe mới có giọng nam khàn khàn gọi người nâng ngự liễn trực tiếp tiến vào tẩm điện của hoàng đế trong Hoa Dương cung, đợi tất cả mọi người lui ra rồi, Hoài Yển mới ôm Diệp Huyên cả người vô lực đi ra.
Trên người Hoàng đế chỉ khoác một
kiện áo mỏng, còn là áo nam nhân, lộ ra trên đùi ngọc, trên eo nhỏtràn đầy dấu hôn vết nước. Hai cẳng chân như đánh đu buông xuống dưới, bàn tay to của nam nhân nâng mông nhỏ của nàng, hai chân của nàng cũng chưa từng khép vào, ẩn ẩn có thể thấy được một cái nhục phùng phấn nộn chỗ giữa hai chân, giờ phút này cũng sưng đỏ hỗn độn, cơ hồ đều là bạch trọc tinh thủy.
Vào tẩm điện như vậy, các cung nữ sớm chuẩn bị tốt tất cả đồ dùng tắm rửa. Loại thời điểm này, dù chủ tử
không phân phó, làm nô tì cũng biết không cần lưu người lại hầu hạ, cho nên lặng yên khôngmột tiếng động canh giữ ở ngoài tẩm điện. Tẩm điện cách âm hiệu quả vô cùng tốt, đương nhiên khôngnghe được trong điện cơ hồ vang lên tiếng rên rỉ mềm mại một đêm, về sau này đã biến thành tiếng khóc cầu.
Ngày thứ hai Diệp Huyên tỉnh dậy,
trên người cũng không thoải mái. Có tâm oán trách Hoài Yển khôngbiết tiết chế, nhưng trong lòng nàng cũng cực muốn. đã bao lâu vợ chồng bọn họ
không hoang đường như vậy, đại dương vật của Hoài Yển cắm ở trong huyệt rất ít khi rời đi, đến khoảng thời gian mềm xuống cũng thật ngắn.
Hoài Yển hiển nhiên cũng làm rất độc ác, túm mông nhỏ của nàng từ phía sau đâm vào thao hơn nửa canh giờ, sau này lại ôm nàng vừa đi vừa làm, hoa tâm bị liên tiếp làm mấy trăm lần, khi nàng khóc hô muốn cao trào liền để nàng ở trên tường, gầm nhẹ đem tinh tương nùng trù phun ra, phun đến chừng vài phút.
Vì Hoài Yển không muốn dễ dàng buông tha nàng như vậy, thấy bụng
nhỏ của nàng bị bắn phồng lên, lại mở rộng hai chân nàng ra dùng tư thế cho trẻ con đi tiểu ôm nàng, bàn tay to ấn bụng nhỏ để nàng bài xuất tinh dịch ra. Diệp Huyên cứ như vậy vừa khóc vừa nhìn tiểu huyệt của mình phun nước, thậtvất vả dọn sạch tử cung đã bị nhồi tràn đầy, đại dương vật lại phù một tiếng cắm vào,
không để chừa một khe hở.
Nàng cùng với Hoài Yển ở hành cung đủ ba tháng, trong khoảng thời gian đó là những ngày hoang đường vô kị bù lại sáu năm trước. Suốt ngày đến tiết khố mạt ngực cũng không mặc, hoặc là nàng ôm lấy Hoài Yển, hoặc là Hoài Yển hưng trí tách đùi nàng ra, thân mình nàng bị dạy dỗ cực kì mẫn cảm sẽmềm nhũn ngã vào trong lòng nam nhân, để Hoài Yển ở bờ hồ, giữa sườn núi, thậm chí là trên cây đều thao nàng.
Nguyên bản còn muốn ở lại mấy ngày, nhưng một phong lại một phong thư khóc lóc của nhi tử gửi đến, tuy rằng lưu luyến không rời, vợ chồng đế hậu vẫn phải hồi cung.
trên đường về, Hoài Yển thấy thê tử quyệt cái miệng nhỏ nhắn mất hứng, ôn thanh cười nói: "A Thanh cũng đã
lớn, nếu nàng thích, chúng ta mỗi nửa năm sẽ đi một lần, cũng để nàng khoan khoái khoan khoái."
Diệp Huyên đương nhiên là cầu còn không được, lại thật lo lắng: "Nếu A Thanh không buông người thì làm sao bây giờ."
Hoài Yển đối với con trai tính tình bướng bỉnh cũng thật bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ, nói: "Nàng cứ nói hoàng gia con nối dòng không thể quá đơn bạc, để cho a Thanh thêm đệ đệ muội muội, ở trong cung khó dưỡng thân mình."
Diệp Huyên cảm thấy chủ ý này tốt lắm, tuy rằng chính nàng tuyệt không
muốn sinh đứa nhỏ nữa, lại ra một cái Hỗn Thế Ma Vương, nàng còn muốn sinh hoạt vợ chồng hay không. Ai biết hai người đều không nghĩ tới, khi trở lại cung, theo lệ thỉnh mạch bình an, Diệp Huyên lại mang thai.
Cái này tốt rồi, hoàng đế bệ hạ u buồn thấy rằng, lại cấm dục hơn nửa năm,
không, nói không chừng lại một lần sáu năm!
🌿Tác giả: Lúc viết chương này phát hiện một cái vĩ đại. Ta đặt ra Diệp Huyên là hoàng đế Đại Dận triều, nhưng quốc họ Đại Dận triều là Tiêu. ~\(≧▽≦)/~
🍃🍃🍃HOÀN QUYỂN 12🍃🍃🍃
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...