"Tẩu tử cùng Bát ca đúng là phu thê tình thâm." Lục Cẩn ngồi cạnhbàn, tự cầm lấy chén rót cho mình một ly trà.
Diệp Huyên chẳng biết hắn nói những lời này là có ý gì, Lục Tranh ở trong phòng chỉ cách chỗ này một cánh cửa, nàng không dám gây ra động tĩnh quá lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Cẩn bước vào tẩm phòng của nàng, rồi thản nhiên ngồi xuống. Oanh Ca thủ ở trong phòng nhìn thấy một nam nhân cao lớn đi vào, vừa mới chuẩn bị kinh hô, thì phát hiện ra đó là Lục Cẩn liền ngay lập tức bụm miệng lại.
"Đây là... Thị tì của tẩu tử sao?" Đôi mắt đào hoa của Lục Cẩn khẽ liếc qua, nhìn Oanh Ca một cách ngả ngớn, "Lớn lên cũng thật dễ nhìn."
Oanh Ca vốn đã rất sợ hắn, nghe thấy câu này liền sợ đến mức run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch. Diệp Huyên đẩy nàng ta một cái: "Mau đi ra ngoài đi."
"Thế nhưng, Thiếu phu nhân..." Lục Cẩn lẻn vào phòng Thiếu phu nhân lúc nửa đêm như thế này đã không phải là lần đầu tiên, Oanh Ca vừa nhìn thấy hắn liền biết hắn muốn làm cái gì. Nếu nàng ta cứ như vậy mà đi ra ngoài thì Thiếu phu nhân chẳng phải là...
"Tẩu tử cần gì phải vậy..." Lục Cẩn cười càng thêm càn rỡ, hắn so với Lục Tranh càng tuấn mỹ hơn mấy phần, ngũ quan tinh xảo nhưng không có chút nữ tính, ngược lại khi hắn cười như vậy trông có vẻ vô cùng nguy hiểm, "Bình thường luôn chỉ có một mình tẩu tử, sao không bảo tiểu nha đầu này ở lại, cả ba người cùng vui vẻ một phen. "
"Ngươi!" Diệp Huyên vừa xấu hổ vừa giận dữ, cho dù là nguyên chủ hay là nàng cũng chưa từng bị người khác nhục nhã đến mức này, nhưng nàng luôn bị ý thức của nguyên chủ cản trở khiến ngay cả một câu mắng người cũng nói không nên lời.
"Tẩu tử tức giận?" Lục Cẩn thong thả đứng lên, nhìn Oanh Ca hoảng sợ chạy trối chết, hắn cũng không ngăn cản, ngược lại hắn đi tới trước mặt Diệp Huyên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của thiếu nữ, "Chỉ là nói đùa thôi mà!" hắn dịu dàng nói, thái độ thân mật giống như đang thủ thỉ với người tình, "Những nữ nhân khác đầu bì được với tẩu tử, dâm đãng đến như thế... Dù ta có làm bao nhiêu lần cũng không thấy đủ."
"Lục Cẩn!" Diệp Huyên cắn răng, cuối cùng cũng nói ra được, "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?!"
"Tất nhiên là muốn lăng nhục ngươi, tẩu tử chẳng lẽ không biết sao?" Tay Lục Cẩn từ cổ áo trượt vào trong vạt áo, cách cái yếm vân vê hai bầu ngực căng tròn, "Ướt rồi... Tiểu huyệt dâm đãng." hắn khôngduỗi tay sờ thử nhưng giọng nói lại hết sức chắc chắn, "Cái tên Lục Tranh phế vật đó làm sao có thể thỏa mãn được tẩu tử, hôm nay hắn bắn ở chỗ nào trên người ngươi, hửm?" Ngón tay thon dài của hắn dừng trên bụng thiếu nữ, "Ở đây?" Rồi chậm rãi trượt xuống, gãi nhẹ lên chỗ tư mật giữa hai chân nàng, "Hay là ở đây?"
"Ngươi không được phép..." Diệp Huyên quay đầu sang chỗ khác, căn bản không dám nhìn nụ cười mỉa mai trên mặt Lục Cẩn, "Không được phép vũ nhục hắn như thế."
"Đau lòng?" Giọng của hắn đột nhiên lạnh xuống, "Được lắm... thật đúng là phu thê tình thâm." Hắn đột nhiên nở nụ cười, "Ta không được phép vũ nhục hắn?" Diệp Huyên thầm kêu một tiếng không xong rồi, thì cằm bị hắn nắm chặt, cưỡng bức nàng nhìn thẳng vào hai mắt lạnh băng của hắn, "Lúc ngươi giang hai chân nằm dưới thân ta bị ta làm sao không nghĩ tới là đang vũ nhục phu quân của ngươi?"
"Không phải, không phải..." Nước mắt rơi xuống một cách vô thức, Lục Cẩn nói không sai, việc nàng tằng tịu với người khác chính là sự vũ nhục lớn nhất đối với Lục Tranh. sự oán giận tràn ngập lồng ngực đột nhiên biến mất hầu như không còn gì, nàng có tư cách gì mà chỉ trích Lục Cẩn.
Mỗi lần Lục Cẩn nổi lên hứng thú hắn đều làm như vậy, nhục nhã ép buộc người nữ nhân này, nhìn nàng giãy giụa giữa một bên là ái dục một bên là trung trinh. Lúc đầu Lục Cẩn cảm thấy rất thú vị, coi việc này giống như một sự trả thù đối với Lục Tranh, nhưng rất nhanh hắn liền cảm thấy vô vị. Người hắn dằn dặt chỉ là một người con gái yếu đuối, Lục Tranh cũng không hề biết việc này, vẫn còn đang ảo tưởng về một gia đình trọn vẹn, đầy đủ.
Hắn buông tay, hờ hững nhìn thiếu nữ xụi lơ ngồi trên mặt đất, "Nếu tẩu tử không muốn, Cửu đệ sẽkhông miễn cưỡng." Lục Cẩn khẽ cười, lại khôi phục dáng vẻ phóng túng, ngạo mạn thường ngày, giống như cái người cay nghiệt, lãnh đạm lúc nãy chưa từng xuất hiện, "Đêm đã khuya, tẩu tử nghỉ ngơi đi."
"Ngươi đứng lại!" Chẳng biết lấy khí lực từ đâu ra, Diệp Huyên đột nhiên đứng bật dậy, "Làm ra loại chuyện này, ngươi cho là mình có thể thoát thân đơn giản như vậy?"
"Tẩu tử." Lục Cẩn quay đầu lại, cười như không cười nhìn nàng, "Vậy tẩu muốn sao?"
Làm sao? không trách Lục Cẩn có thái độ khinh miệt như vậy, Diệp Huyên quả thật không có bất cứ năng lực làm gì được hắn. Biện pháp duy nhất là đem chuyện hắn cưỡng hiếp tẩu tử của mình nói ra, khiến hắn thân bại danh liệt. Nhưng nếu làm như vậy thì Diệp Huyên cũng xong đời.
Thật quá vô dụng.... Đem hết sức lực chống lại tác dụng cộng tình của hệ thống nhưng lúc này đây khi chiếm được thế thượng phong có thể làm chủ ý thức của mình thì nàng nhận ra rằng, nàng cũng không có cách nào khác chỉ có thể làm quả hồng mềm mà Lục Cẩn có thể tùy ý nắn bóp.
Lục Cẩn đột nhiên cảm thấy rất thú vị, đây là lần đầu tiên, Diệp Huyên dùng thái độ kiên quyết như thế này để phản kháng hắn, người nữ nhân này vậy mà có can đảm để làm việc này. "Chẳng lẽ tẩu tử luyến tiếc ta?" Hắn làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng... Là ta sơ sót, tiểu huyệt của tẩu tử vẫn còn ngứa mà."
Thấy hắn quay trở lại, Diệp Huyên đứng tại chỗ không nhúc nhích được. Trên trán nàng đã có mồ hôi rịn ra, chết tiệt, tác dụng cộng tình của hệ thống quá mạnh mẽ, cưỡng chế dung hợp ý thức của nàng với nguyên chủ, Diệp Huyên cảm giác tai mình ù đi.
Cộc cộc cộc, đúng lúc này, tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt bước chân của Lục Cẩn. "Thiếu phu nhân." Oanh Ca ở ngoài cửa đè thấp giọng nói, "Thiếu gia đột nhiên sốt cao, nhà chính bên kia đã loạn thành một đoàn, phu nhân nghe được tin tức, đã vội vàng chạy sang viện chúng ta, thiếu phu nhân ngài nhanh qua nhìn một chút."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...