Trời dần vào đêm.
Lục Cẩn trở lại Thiên Sương các, trong viện đèn đuốc sáng trưng, mấy gã sai vặt đang đứng chờ trước cổng, vừa thấy hắn liền vội chào đón: "Cẩn thiếu gia, lão gia vừa phái người tới, thỉnh thiếu gia sang bên đó một chuyến."
"Đã biết." Lục Cẩn nhàn nhạt nói.
Gã sai vặt nhìn không ra buồn vui trên gương mặt hắn, càng bình tĩnh thì càng khiến người khác sợ hãi. Cuống quít cúi đầu lui ra ngoài, cũng không dám hầu hạ bên người, để một mình Lục Cẩn bước vào phòng.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Lục Cẩn ngồi bên bàn, ngẩn người chiếc giường lớn phía đối diện. Chính trên cái giường này, hắn buộc nữ nhân ấy khẩu giao trước mặt Lục Vinh, vì nữ nhân ấy mà khiến Lục Vinh tức giận, thực ra khi đó, hắn vì thú tính khó nhịn nên mới xúc động làm ra việc hoang đường như vậy.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, đối mặt với người nữ nhân ấy hắn càng ngày càng không khống chế được. Nhớ đến cơ thể của nàng, nhớ đến cái miệng nhỏ nhắn tiêu hồn đó, muốn nghe nàng kêu khóc, thậm chí là... Muốn có được trái tim của nàng.
Lúc đầu, Lục Cẩn rất kinh ngạc. Hắn ép mình nghĩ là những điều đó là do cảm giác mới mẻ và kích thích muốn chinh phục. Dù sao hắn vốn là một người không an phận, mà đột nhiên hắn phát hiện, tiểu tẩu tử hay khóc lóc đã khác trước rất nhiều.
Những sự khác biệt này Lục Cẩn không thể nói cụ thể, nhưng khi hắn ở bên tẩu tử càng lâu thì hắncàng mê mẩn nàng. Đợi đến khi Lục Cẩn nhận ra được điều này, hắn đã lún sâu vào bể tình không thể thoát ra được nữa.
Đã như vậy, vậy thì cướp lấy nàng. Lục Cẩn gần như chỉ suy tư trong khoảnh khắc đã đưa ra quyết định này.
Hắn rất hiếm khi muốn thứ gì đó, bởi vì hầu như những thứ mà hắn muốn thì hắn đều không thể có được. Bởi vậy sau này hắn đã hình thành thói quen kiềm chế dục vọng của mình, không đi nịnh nọt người khác cũng không chấp nhận người khác nịnh bợ. Nhưng hắn chưa bao giờ khát vọng có được mộtthứ đến như vậy.
Khi còn nhỏ hắn cũng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, mẫu thân lại bệnh chết. Sau khi hắn được phụ thân nhận về Lăng Vân sơn trang, khờ dại nghĩ rằng mình sẽ được phụ thân yêu thương, nhưng cuối cùng lại là mơ mộng viển vông. Đoạn tình cảm này của hắn với Diệp Huyên, bắt đầu từ sự sai lầm khi hắn say rượu nhưng sau này lại trở thành điều mà hắn muốn bảo vệ nhất.
Huynh trưởng, nhân luân, liêm sỉ... Những trở ngại từ bên ngoài trong mắt hắn đều không là vấn đề. Hắn không chấp nhận tình cảm của người khác, bởi vậy cũng sẽ không nỗ lực. Mà lần nỗ lực cuối cùng này cũng trở thành khát vọng cuồng nhiệt của hắn.
Thật ra Diệp Huyên đoán không sai, Lục Cẩn định giết Lục Tranh bằng thuốc độc, nhưng hắn chưa kịp làm Lục Tranh đã chủ động muốn chết. Điều khiến Lục Cẩn kinh ngạc là người nữ nhân ấy lại đoán được ý định của hắn. Nữ nhân ấy ngây thơ, nhát gan nàng không có cách nào chấp nhận việc Lục Cẩn ác độc như vậy, cũng không ngờ tới Lục Cẩn lại ác độc như vậy.
"Quả nhiên... So với trước đây quả là không giống nhau." Nam nhân lẩm bẩm, nàng so với trước đây thông minh hơn, cũng quả quyết hơn.
"Nếu hắn chịu nghe ta khuyên, ta sẽ ở bên hắn cả đời, nếu hắn không chịu nghe, ta cũng sẽ ở bên hắncả đời."
Khi nghe nàng nói ra câu này, Lục Cẩn đã nghĩ gì? Thật ra chính hắn cũng không nhớ nữa.
Hắn không tức giận, dường như là kinh ngạc, kinh ngạc vì nàng cũng có lúc dũng cảm như vậy. Sau đó là đau khổ xen lẫn kiêu ngạo, đây chính là người nữ nhân mà hắn yêu, dù nàng ngoan tuyệt như vậy nhưng hắn cũng không có cách nào ngừng yêu nàng. Nhưng cuối cùng sự thê lương lại giống như thủy triều dâng trào, nhấn chìm hắn, khiến hắn không thở nổi, rồi dần dần rút lui, để lại đống tro tàn.
"Ta đã biết." Lục Cẩn nói.
Ta biết nàng không hề muốn vãn hồi, ta biết để làm nàng quay lại, ta có thể làm được đến mức nào.
Mấy gã sai vặt nơm nớp lo sợ đứng ngoài cửa, chợt nghe thấy từ trong phòng truyền ra tiếng cười lớn. "Nữ nhân ngốc a, nữ nhân ngốc.... Nàng nghĩ rằng Lục Tranh rất yêu nàng, vì nàng tình nguyện hy sinh cả tính mạng."
Vậy ta sẽ cho nàng thấy, ta vĩnh viễn là người yêu nàng nhiều hơn hắn.
Diệp Huyên đang ngủ mơ màng thì bị tiếng ồn ào ngoài phòng làm tỉnh giấc. Oanh Ca bị nàng sai ra ngoài thám thính, chỉ chốt lát sau đã hoang mang quay về: "Thiếu phu nhân, Thiếu trang chủ bị Trang chủ phái người đem đi."
"Cái gì?" Diệp Huyên thất kinh, "Vì sao thế?"
"Nghe nói là có người tới báo Dược vương cốc có biện pháp khiến Thiếu trang chủ khỏi hẳn, cho nên mới đem Thiếu trang chủ đưa đến Dược vương cốc trị liệu."
Diệp Huyên bị tin tức này chấn kinh hồi lâu sau mới hoàn hồi. Khỏi hẳn? thật sự có biện pháp khiến Lục Tranh khỏi hẳn? "..Đây là chuyện tốt." Nàng nghĩ ngợi một chút, "Nếu đây là ý của phụ thân vậy chúng ta yên lặng chờ đến lúc Thiếu trang chủ về là được."
Lục Vinh mang theo Lục Tranh rời khỏi sơn trang, ngoại trừ trong viện Tinh Tương tranh cãi ầm ĩ một trận thì trong sơn trang có vẻ yên tĩnh hơn trước.
Ngày hôm đó, sau khi trở về từ Tuyết hiên, Lục phu nhân liền ngã bệnh nằm liệt giường. Lúc đầu là sốt cao không lùi, rồi bắt đầu nói mê sảng, mấy người nữ nhi của bà cực nhọc ngày đêm, không có thời gian nghỉ ngơi hầu hạ bên giường, ngay cả nữ nhi đã gả đi cũng chạy về. Nhưng Lục phu nhân vẫn không chuyển biế tốt đẹp. Trong lúc hôn mê vẫn luôn thì thào gọi tên Lục Tranh, Lục Vinh. Nhưng hai người mà bà quan tâm, lo lắng nhất lại không đến thăm bà.
Sợ rằng chính Lục Tranh cũng không ngờ được, hắn oán hận mẫu thân đã sâu nặng đến mức này. Mà tình yên của Lục Vinh đối với thê tử cũng bị những trận khắc khẩu, cãi vã giữa hai người dần biến mất hầu như không còn gì. Lục phu nhân có lẽ là sống không được bao lâu nữa, bà ta hành hạ Diệp Huyên lâu như vậy, nhưng chính mắt nhìn thấy bà ta thê thảm chết dần chết mò như vậy, trong lòng Diệp Huyên cũng không có chút vui vẻ nào.
Sau này mình sẽ phải làm thế nào, sau đêm đó hai người quyết tuyệt, Lục Cẩn có đến tìm nàng một lần nữa nhưng không bao lâu sau hắn cũng rời khỏi sơn trang, có lẽ hắn cũng không muốn gặp nàng nữa.
Đau khổ, uể oải khiến nàng ngày ngày trôi qua một cách vô tri vô giác, nàng đau khổ không phải vì nhiệm vụ không thể hoàn thành, mà bởi vì tác dụng của "Cộng tình". Mỗi lần Diệp Huyên rơi lệ đều là những cảm xúc, tình cảm thật của nàng. Nhưng lúc này đây nàng cũng cảm thấy vô cùng bất lực, dù cho nàng cố gắng muốn thoát khỏi ảnh hưởng của hệ thống nhưng cuối cùng vẫn thuận theo ý thức của nguyên chủ.
Cứ như vậy trôi qua nửa tháng, Lục Tranh đã trở về. Nhìn người nam nhân sắc mặt hồng nhuận không hề có dáng vẻ bệnh tật đứng trước mặt mình, Diệp Huyên gần như không thể tin vào hai mắt của mình.
"Nương tử." Hắn cố nén kích động, nhưng vẫn nhịn không đực chụp lấy tay Diệp Huyên, "Ta... Ta khỏi rồi, ta bây giờ đã là một nam nhân bình thường."
"Vậy thì tốt quá." Diệp Huyên mỉm cười, nhưng nỗi lo lắng, bất an trong lòng lại trào dâng mãnh liệt, nàng là thê tử của Lục Tranh, Lục Tranh bây giờ đã khỏi rồi, cho nên hắn sau đó sẽ...
"Khụ." Lục Vinh đi đến bên cạnh hai người ông có vẻ muốn nói gì đó nhưng do dự trong chốc lát vẫn không nói ra.
May mắn thay, điều Diệp Huyên lo lắng không xảy ra. Lục Tranh vẫn là Lục Tranh ôn nhu như trước kia, hắn biết nàng đối với hắn không có tình cảm nên không bắt buộc nàng thực hiện trách nhiệm của một người thê tử.
Hắn cuối cùng cũng thoát khỏi căn bệnh dai dẳng suốt hai mươi mấy năm, Lục phu nhân lại sắp không qua khỏi. Lục Tranh lúc này cũng cảm thấy hối hận vì những gì đã nói với mẫu thân lúc trước. Không lâu sau, Lăng Vân sơn trang treo vải trắng, tám người nữ nhi của Lục phu nhân mỗi ngày đều canh giữ bên linh đường, khóc than vô cùng thương tâm, mà Lục Tranh chắc hẳn cũng đau lòng không kém.
Diệp Huyên làm con dâu, vào lúc này cũng chỉ đứng một bên yên lặng nhìn. Còn Lục Cẩn ngay cả khi mẹ cả qua đời hắn cũng không quay về. Nàng không biết bản thân đang mong chờ điều gì, rõ ràng người nói muốn cắt đứt là nàng, bay giờ ngóng trông người kia xuất hiện cũng là nàng. Diệp Huyên không ngờ được rằng, nàng không chờ được Lục Cẩn quay về mà lại nhận được một tin dữ.
"Phụ thân, người... Người vừa nói gì?" Bị Lục Vinh gọi vào hậu đường, nghe ông ta nói xong,Diệp Huyên hoài nghi mình đang nằm mơ.
"Con đi gặp Cẩn nhi một lần cuối đi." Lục Vinh thở dài, không biết phải nói gì, "Nó không cho ta nói cho con biết, nhưng ta nghĩ lui nghĩ tới, vẫn quyết định để con gặp Cẩn nhi một lần, thời gian của nó bây giờ cũng không còn nhiều nữa."
Thời gian không còn nhiều, bốn từ (trong tiếng trung là 4 từ, mình định bỏ chữ còn nhưng thấy không thuận lắm nên giữ nguyên) đơn giản nhưng Diệp Huyên không thể hiểu nổi. Thời gian không còn nhiều là nóiLục Cẩn sao? hắn rõ ràng còn mạnh khỏe, làm sao có thể... Làm sao có thể có chuyện thời gian khôngcòn nhiều!
Diệp Huyên đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó, câu nói cuối cùng của Lục Cẩn: "Nàng đã quyết định xong, thì ta đây cũng chỉ có thể làm theo nàng."
"Hắn..." Nàng run rẩy, trong mắt có thứ gì đó vừa chảy xuống, "Hắn đã... quyết định việc gì?"
"Ta sẽ không ép con, con tự mình quyết định đi." Lục Vinh ngồi trên ghế thái sư, nhìn thần sắc trên mặt của đứa con út.
Lúc đầu Lục Cẩn im lặng không nói gì, rồi đột nhiên hắn bật cười: "Phụ thân, sao ông phải khổ vậy chứ? Cái mệnh rẻ mạt này của ta là ông cho, giờ ông muốn đem nó đưa cho Bát ca, vậy thì lấy đi, cần gì phải giả mù sa mưa hỏi ý ta."
Lục Vinh theo bản năng chuẩn bị nổi giận nhưng nghĩ lại những lời mình vừa nói, lại gắng gượng nhịn xuống. "Ta nếu muốn lấy mạng con để đổi thì trực tiếp trói người đem đi cần gì phải hỏi con! Ta biết, con vẫn oán hận ta." nói xong câu này vị địa hiệp oai phong một thời của võ lâm danh môn trông già xuống trong nháy mắt, "Trước đây, ta vì thê tử, vì Tranh nhi, không quan tâm đến con, trước khi con 14 tuổi cũng không cho con tập võ, thậm chí..." Ông ta ngừng lại một chút, hít sâu một hơi, "Để tùy ý thê tử của ta ngược đãi con, Cẩn nhi..." Ông ngẩng đầu, "Nếu như ta nói ta hối hận, con có tin không?"
"Ta đương nhiên là tin." Lục Cẩn cười cười, "Nhưng mà... Hối hận thì có lợi ích gì, phụ thân, chẳng lẽ ông cho rằng diễn khổ nhục kế là có thể khiến ta cảm động, cam tâm tình nguyện đổi máu với Lục Tranh, chẳng khác nào tự tìm cái chết, để đứa con trai ngoan của ngươi khỏe mạnh sống tiếp?" Hắn đứng lên, những cảm xúc tức giận, phẫn nộ biến mất trong nháy mắt, lại khôi phục dáng vẻ ngạo mạn, thờ ơ như ngày thường, "Nói cho ông biết, ta ước gì Lục Tranh chết càng sớm càng tốt, ông cứ chờ mà làm hậu sự cho hắn ta đi."
"Đổi máu?" Nghe đến đó, Diệp Huyên run lên bần bật.
"Cấm thuật của Thiên La giáo, Vu huynh vì bệnh tình của Tranh nhi đi khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng ông ấy tìm ra được cách này." Lục Vinh nhớ lại cái lúc ông nhận được thư của Vu cốc chủ, biết được bệnh tình của con trai có hy vọng khỏi hẳn, nhưng đọc xong đoạn sau, tim ông lạnh đi phân nửa.
Lục Tranh bệnh tật có từ khi còn trong bụng mẹ, bệnh khí đã ngấm vào trong huyết mạch của hắn, nếu muốn khỏi hẳn, phương pháp duy nhất là thay máu, hơn nữa chỉ có thể là máu của nam nhân trẻ tuổi có quan hệ huyết thống thân cận nhất. Toàn bộ Lục gia, người duy nhất phù hợp yêu cầu là Lục Cẩn. nói cách khác, Lục Tranh sống thì Lục Cẩn phải chết.
Lục Vinh cũng không lừa dối Lục Cẩn, ông ta quả thật đã hối hận, hối hâu đã đối xử lạnh nhạt, thờ ơ với ấu tử. Ông vẫn nhớ rõ khoảng thời gian mà Lục Cẩn mới trở về Lăng Vân sơn trang, Lục Cẩn rất thân thiết với người phụ thân này. Nhưng ông vì muốn làm thê tử vui lòng mà dần dần xa lánh Lục Cẩn. Mãi sau này mới biết được Lục Cẩn bị mẹ cả ngược đãi, đứa trẻ này cắn răng không chịu nói, Lục Vinh cũng làm bộ không biết.
Cũng kể từ đó, Lục Cẩn phát hiện phụ thân dù nhìn thấy vết thương trên tay mình nhưng lại vờ như không thấy,
thì cũng hoàn toàn hết hy vọng. Hắn trở nên khép kín, không mở lòng với bất kỳ ai.
Lục Vinh muốn bù đắp cho hắn, cũng không biết phải làm sao. Đến cuối cùng ông lại nói ra một yêu cầu vô cùng tàn nhẫn với ấu tử. Bởi vì người phụ thân hèn kém của hắn không có cách nào đưa ra lựa chọn, vậy nên ông giao quyền quyết định cho Lục Cẩn. Như vậy, hai huynh đệ có một người chết đi, ông có thể tự an ủi mình, đó không phải là lỗi của ông.
Lục Cẩn cự tuyệt, Lục Vinh cứ tưởng rằng Lục Tranh phải chết đã là kết cục cuối cùng. không nghĩ tới ngày hôm đó, Lục Cẩn lại tới nói với ông: "Ta đồng ý đổi máu với Lục Tranh."
Đây chính là nguyên nhân Lục Tranh khỏi hẳn bệnh còn Lục Cẩn lại không thấy bóng dáng, đây chính là con đường mà hắn đã chọn.
Nước mắt tuôn trào, Diệp Huyên tưởng tượng ra người nam nhân kia đã suy nghĩ gì trong đầu, Lục Tranh vì nàng cam nguyện chịu chết, ta cũng có thể. Vậy hắn có nghĩ tới hay không nàng không cách nào chấp nhận cái chết của Lục Tranh là vì hổ thẹn, nhưng nếu đổi thành hắn đó chẳng khác nào móc đi trái tim của nàng!
"Hỗn đản, hỗn đản, hỗn đản..." Nàng chạy như điên đến tiểu viện bị bỏ hoang mà Lục Cẩn từng dẫn nàng đến, Lục Cẩn đang hấp hối được an trí ở đây, nơi hắn sống khi còn nhỏ. "Chàng vứt bỏ ta, có nghĩ tới tâm trạng của ta hay không?!"
Một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Diệp Huyên không nói nên lời.
"Sao nàng lại đến đây?" Lục Cẩn kinh ngạc thốt lên, tình cảnh này trùng khớp với một ký ức trong trí nhớ, khiến Diệp Huyên khóc một cách đầy tuyệt vọng.
"Cô nương ngốc..." Nam nhân thở dài một hơi, muốn vươn tay đỡ nàng đứng lên nhưng lại suy yếu ngã xuống giường, "Nàng cuối cùng cũng... Có một lần vì ta mà khóc."
Thật thỏa mãn, biết nàng yêu mình sâu đậm, cả đời của hắn đã viên mãn rồi. Đến phút cuối, hắn đãyêu, đã nỗ lực vì tình yêu, cuối cùng có một người không buông tay hắn, có một người cũng nguyện ý yêu thương hắn.
"A Huyên." Lục Cẩn nhẹ giọng nói, trong đôi mắt hắn lấp lánh như biển sao, "Ta yêu nàng." Hắn hình như đang nghĩ tới thứ gì đó, tầm mắt hắn dần mơ hồ nhìn Diệp Huyên mỉm cười, "Ta biết, nàng khôngphải là nàng ấy.... Nàng không phải là A Huyên, ta yêu nàng..." Hắn mỉm cười nói lại một lần nữa, "Người ta yêu là nàng, A Huyên."
Tích tích! Tích tích!
Còi báo động vang lên ầm ĩ, thế giới trước mắt Diệp Huyên dần rạn nứt rồi bắt đầu vỡ vụn.
"Cảnh báo, cảnh báo, thế giới phụ số 04 phát sinh tình huống dị thường, thế giới sụp đổ, bắt đầu đảo ngược..."
"10 9 8 7 6 5 4 3 2"
"1..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...