Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

“Tất cả đều là vì ngýõi... Phá thân xử nữ của nàng.” Thẩm Tinh nói.

”Hả?” Vẻ mặt Tô Tuyển lúc này giống như đang nói với Thẩm Tinh: ngươi
đang đùa với ta à, nhưng ngay lập tức hắn ý thức được có chỗ không thích hợp, mặt hắn đỏ bừng lên, “Ngươi làm sao biết ta, ta cái kia....
Nàng....”

Thẩm Tinh khinh thường: “Ta tốt xấu gì cũng là một thầy thuốc, chỉ cần
liếc mắt nhìn một cái liền biết tiểu tử ngươi đã làm ra chuyện tốt gì.”

Trên giang hồ ai cũng biết, võ công của Thánh nữ Thiên La giáo có tên
gọi là công pháp Vô Sinh Tâm Kinh, nhưng rất ít người biết rắng muốn tập loại võ công này người tập phải là xử nữ. Chỉ có xử nữ mới có thể đạt
đến tầng cao nhất của công pháp Tâm Kinh này, trở thành tuyệt thế cao
thủ. Chuyện quan trọng hơn nữa là, một khi người tập mất đi tấm thân xử
nữ, công pháp này sẽ tạo nên một lỗ đen trong tâm mạch. Cũng vì sự tồn
tại của lỗ đen này, mà loại độc này chỉ thiếu chút nữa liền có thể lấy
đi tính mạng nàng.

Diệp Huyên tất nhiên là biết rõ chuyện này, lúc này quyết định trao thân cho Tô Tuyển, chỉ sợ nàng cũng đã sớm dự liệu được kết quả này. Nàng có thể sẽ không chết, nhưng nàng không thể tiếp tục ngồi trên vị trí Thánh nữ Thiên La giáo. Còn về chuyện giáo phái có vì chuyện này mà xử phạt
nàng hay không thật ra cũng không khác nhau nhiều lắm. Mất đi sự che chở của Thiên La giáo, trong giang hồ người muốn mạng của nàng chỗ nào
cũng có.


Thẩm Tinh vỗ vỗ lên vai Tô Tuyển: “Tuy rằng ta không có tư cách nói
những lời này, nhưng mà.... Nàng đối với ngươi có thể nói là bất chấp
tất cả, ngươi đừng phụ bạc nàng.”

Tô Tuyển không nói gì, hắn vươn tay, vuốt vẻ khuôn mặt mềm mại của thiếu nữ-đời này kiếp này, ta vĩnh viễn không phụ nàng.

Chuyện kế tiếp thật ra cũng rất đơn giản, phương thuốc giải độc tuy cần
rất nhiều loại dược liệu trân quý, nhưng ở Dược Vương cốc cũng không
thiếu mấy thứ này, Tô Tuyển nhìn chằm chằm bát thuốc trong tay Thẩm
Tinh, vẫn đang bốc khói nóng hổi, vươn tay đón lấy: “Xong rồi sao? Để ta đút thuốc cho nàng.”

”Thuốc này không phải dùng để uống.” Thẩm Tinh cười như không cười nhìn hắn.

Tô Tuyển bị hắn nhìn chằm chằm mà sinh ra sợ hãi: “...Vậy thuốc này dùng để làm gì?”

”Ta đã nói trước rồi, độc này không dễ giải.” Nụ cười của Thẩm Tinh vô
cùng tà ác, “Để giải độc vẫn cần ngươi tự mình ra tay mới được.”

Sau khi Thẩm Tinh rời khỏi, Tô Tuyển bắt đầu ngẩn người nhìn bát thuốc.

Lời nói của tên kia không ngừng quanh quẩn bên tai hắn: “Không cần phải e lệ, đây đều là vì để giải độc. Ta tin tưởng khi Diệp cô nương tỉnh lại, nhất định sẽ không trách ngươi.”

Tô Tuyển lắp bắp: “Thực, thực sự phải làm như vậy?”

”Đúng vậy.” Thẩm Tinh nghiêm túc gật đầu, “Làm như vậy, dược tính mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Nếu không nhanh chóng giải độc, nội lực của Diệp cô nương sẽ mất hết.”

Mặc dù tên này trước sau như một vẫn không có chút tiết tháo, nhưng
trong việc cứu người vẫn có thể tin tưởng được. Giả vờ coi nhẹ một tia
mừng thầm trong lòng, hắn liên tục tự nói với bản thân, đây không phải
là hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, Tô Tuyển đem chén thuốc đã
sắc xong đổ vào thùng tắm, cởi quần áo, ngồi trong thùng tắm vận nội
lực.


Làm đúng theo lời dặn của Thẩm Tinh ngâm đủ hai canh giờ, Tô Tuyển cảm
thấy dược lực đã bị mình hấp thụ hết, hắn chậm rãi đứng lên từ trong
thùng tắm, lau khô nước trên người, chậm rì rì đi từng bước tới trước
giường Diệp Huyên.

Sau khi dặn dò xong xuôi hết mọi chuyện, Thẩm Tinh lấy cái cớ để dành
không gian cho Tô Tuyển, vung tay áo dứt khoát ra khỏi Dược Vương cốc.
Cho nên bây giờ trong sơn cốc chỉ có hai người là Tô Tuyển cùng Diệp
Huyên, nghĩ đến chuyện mình cần phải làm, Tô Tuyển khẩn trương không
thôi.

”Diệp, Diệp cô nương....” Tuy rằng Diệp Huyên đang hôn mê không thể nghe thấy, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nói: “A Tinh nói nếu muốn giải độc cho
nàng, trước tiên ta phải dùng nội lực hấp thu hết dược lực, sau đó...
sau đó cùng nàng giao hoan, dùng dương tinh của ta...” Hắn nói tới đây,
cả hai tai cũng đỏ bừng lên.

Lúc này chỉ có hắn với Diệp Huyên mà còn ngại ngùng như vậy, lúc nghe
Thẩm Tinh giải thích phương pháp giải độc, mặt Tô Tuyển đỏ rực như sắp
nhỏ ra máu. Hắn lắp bắp nói: “A Tinh, ngươi không gạt ta đúng không?”

Thẩm Tinh liếc mắt nhìn hắn: “Tin hay không tin?”

Tô Tuyển hít sâu một hơi: “Ta muốn thú nàng làm thê, coi như... coi
như....” Coi như bây giờ động phòng trước, nghĩ đến đây, Tô Tuyển cảm
thấy xoang mũi của mình nóng lên, hắn cuống quít ổn định lại tâm thần,

không nhớ lại những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt lúc trước.

Thẩm Tinh không phát hiện ra hắn khác thường, tiếp tục dặn dò hắn: “Nhớ kĩ, mỗi ngày ít nhất phải ba lượt.”

”Ba lượt?” Tô Tuyển giật mình.

”Sao thế, chẳng lẽ ngươi không được?”

Không có nam nhân nào có thể chịu đựng được việc người khác nói mình
không được, Tô Tuyển hừ một tiếng: “Phải bao lâu độc tính mới biến mất
hoàn toàn?”

”Việc này...” Thẩm Tinh nghĩ nghĩ, “Lâu thì hai tháng, còn nhanh thì mười ngày.”

Nếu thật như vậy, thì hắn phải cùng Diệp Huyên giao hoan mỗi ngày ba
lượt, hơn nữa còn phải liên tục ít nhất mười ngày... Tô Tuyển kinh ngạc
nghĩ, xoang mũi lại nóng lên, hắn cảm thấy mũi cay cay, dường như có thứ gì đó vừa trào ra.

”Khụ khụ...” Thẩm Tinh không thể không nhắc nhở người bạn tốt đang ngẩn người đó, “A Tuyển, ngươi chảy máu mũi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui