Ngày mười lăm tháng năm, đúng vào ngày trăng tròn. Mặt trăng ở giữa màn đêm
đen tỏa ra ánh bạc lạnh lẽo, chiếu rọi đến cả những nơi âm u nhất trên
đảo Bích Lạc. Đêm đã về khuya, cho dù là Huyền Nữ giáo hằng đêm sênh ca, thì vào lúc này mọi người cũng chìm vào giấc ngủ, chỉ có vài ngọn đuốc
cháy sáng trong bóng tối, đó là đệ tử gác đêm đang đi tuần tra qua lại
trên đảo.
Càng tới gần phía Đông hòn đảo, thủ vệ lại càng sâm nghiêm, bởi vì đây
là nơi có cung điện của giáo chủ đồng thời cũng là nơi thờ cúng tổ sư
giáo phái. Các đệ tử trực đêm đều có vẻ mặt nghiêm nghị, thần thái cảnh
giác, nhưng bọn họ lại không chú ý tới, hai bóng đen lướt qua cực nhanh, chạy đến phụ cận tổ sư điện rối ẩn núp, hai người này đúng là Tô Tuyển
với Diệp Huyên.
Đều là người trong ma giáo, Diệp Huyên biết không ít những bí mật của
Huyền Nữ giáo. Giáo chủ Huyền Nữ giáo Diên Chức là đại tông sư, tuy Tô
Tuyển cùng Diệp Huyên đều là cao thủ xuất chúng, nhưng đứng trước mặt
Diên Chức, thực lực của họ vẫn không đủ. Cũng may Diên Chức bởi vì tu
luyện một loại công pháp đặc biệt, nên ngày mười lăm hàng tháng đều
chuyên tâm bế quan tu luyện. Ngày này, chỉ cần không phải xảy ra biến cố cực kì nghiêm trọng, những người khác tuyệt đối không dám đi quấy rầy
nàng. Bởi vậy Diệp Huyên chọn ngày này để lẻn vào tổ sư điện trộm lấy
Lưu Ly đan, cho dù hai người bọn họ có bị phát hiện, chỉ cần Diên Chức
không ra tay, họ sẽ nắm chắc chín phần thành công.
Độc trên người Tô Tuyển đã được giải, hai người phi thân giống như hai
chú mèo, nhẹ nhàng di chuyển trong bóng đêm mà không hề phát ra bất kì
tiếng động nào. Nhưng Tô Tuyển suy cho cùng vẫn còn tính khí thiếu niên, tuy hắn làm việc này là để cứu Ân Tử An, nhưng không phải là không có ý tứ muốn đi thăm dò Huyền Nữ giáo một phen. Người trẻ luôn nhiệt tình ưa thích làm chuyện mạo hiểm, càng nguy hiểm, thì càng kích thích ý chí
chiến đấu trong lòng hắn khiến hắn nóng lòng muốn thử.
”Đáng tiếc là thời cơ không đúng, không thể luận bàn cùng ngươi.” Tô
Tuyển thoải mái tránh thoát một đội đệ tử trực đêm, truyền âm với Diệp
Huyên.
Trong lời nói của hắn lộ rõ sự tiếc nuối, trong bảng những cao thủ trẻ
của Lục Phiến Môn, Thiên La yêu nữ Diệp Huyên đứng hạng cao hơn Vân Lôi
kiếm Tô Tuyển. Cho nên hắn rất muốn phân cao thấp với Diệp Huyên.
Diệp Huyên cảm thấy buồn cười: “Huynh đúng là tự do tự tại.” Dù thế nào
lần này lẻn vào đúng là đi vào hang hổ, nhưng Tô Tuyển lại không có lấy
một chút khẩn trương.
Hắn nhíu mày: “Nếu chỉ có một mình ta, tất nhiên là phải thận trọng hơn, bây giờ có ngươi...” Hắn nhìn nửa bên mặt của nàng, “Ngươi nói xem,
ngươi lẻn vào Huyền Nữ giáo, cuối cùng là vì cái gì?”
Diệp Huyên từng nói mình thay Thiên La giáo trộm đồ, thật ra chỉ là tìm
cớ mà thôi. Nàng lên thuyền của Huyền Nữ giáo là vì Tô Tuyển, nhưng
trước mắt không thể nói ra, vì thế liền cười nói: “Ma giáo chúng ta có
gút mắt, nhân sĩ chính đạo các ngươi không biết đâu.”
Đều là ma giáo, nhưng quan hệ giữa Thiên La giáo với Huyền Nữ giáo giống như nước với lửa, ân oán giữa hai môn phái không thể nói với người
ngoài, Tô Tuyển nghe nàng nói vậy, cũng không hỏi nhiều nữa.
Đúng như Tô Tuyển dự đoán trước, lẻn vào lấy trộm cực kì thoải mái. Cầm
trong tay hộp ngọc đựng Lưu Ly đan, hai người không hề dừng lại, chạy về phía bắc của đảo. Ở đây có một đoạn sườn dốc, thuyền tiếp ứng của Thiên La giáo đã đợi ở đó. Diệp Huyên mặc một thân đồ trắng, bước chân uyển
chuyển, Tô Tuyển nhìn làn váy tung bay của nàng, càng thêm chắc chắn
Diệp Huyên cũng thích mình. (logic này... đúng là chỉ mk TT nghĩ ra đk) Ở trong tổ sư điện, hắn nhìn thấy Diệp Huyên đi ra phía sau điện, có vẻ
như là lấy trộm thứ gì đó của Huyền Nữ giáo. Nhưng Tô Tuyển cảm thấy
Diệp Huyên là đang tìm cớ, nàng đến Huyền Nữ giáo có thật là do lệnh? Rõ ràng là chỉ với thực lực của nàng cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, vì
cái gì lại hợp tác cùng mình đúng là làm chuyện dư thừa.
Không chỉ có thế, độc trên người Tô Tuyển đã giải, Diệp Huyên cũng không có ý định muốn giết hắn, mà ngược lại còn mang theo hắn cùng rời đảo.
Cái gọi là chính tà không thể cùng tồn tại, Diệp Huyên có thể bỏ lại Tô
Tuyển ở nơi này, cần gì phải quan tâm lo lắng cho hắn.
Cách đoạn sườn dốc đó không xa, Tô Tuyển bỗng nhiêm hắng giọng một cái: “Cái kia, ta có lời muốn nói.”
Thần hình Diệp Huyên hơi ngừng lại một chút, bước chân vẫn không ngừng,
thản nhiên nói: “Có cái gì muốn nói, đợi lên thuyền rồi nói cũng không
muội.”
”Tiểu nha đầu, lời này ngươi nói có vẻ là sai rồi.” Một giọng nói dịu
dàng vang lên trong đêm, một nữ tử mặc đồ đỏ đang tiến lại gần, dường
như chỉ trong nháy mắt, liền đứng chặn trước mặt Diệp Huyên cùng Tô
Tuyển. Nữ nhân này mỉm cười, khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp, so với Diệp
Huyên còn diễm lệ hơn mấy phần, “Nếu đã tới Huyền Nữ giáo của ta, thì
không thể rời khỏi. Có cái gì muốn nói, để tới âm phủ rồi nói sau.”
Tay phải của Tô Tuyển đã đặt lên chuôi nhuyễn kiếm bên hông, hắn bất
động thanh sắc vận công, ánh mắt trầm xuống, nghiêm túc. Mà Diệp Huyên
cũng nhận ra nữ nhân trước mặt này, trong lòng nàng không khỏi lộp bộp
một tiếng, biết rõ hôm nay không thể dễ dàng rời đi.
Vì nữ nhân trước mặt nàng lúc này đúng là giáo chủ Huyền Nữ giáo, đại tông sư Diên Chức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...