“Đinh, chúc mừng thí sinh đã hoàn thành nhiệm vụ lần này, trạng thái
hoắc hóa của mục tiêu công lược đã được hóa giải. Sắp bắt đầu tiến vào
nhiệm vụ tiếp theo, thí sinh thoát ra thân thể nguyên chủ, đang thoát
ra…”
Cảm giác choáng váng quen thuộc lại một lần nữa ập đến, Diệp Huyên cảm thấy tình cảm thuộc về Margaret ào ạt như thủy triều thoát ra khỏi linh hồn mình, rồi ngay lập tức trí nhớ của “Diệp Huyên” chiếm lấy đầu nàng. Dường như chỉ trong nháy mắt, nàng liền từ nữ hoàng Firenze biến thành
nữ nhân đang đứng trước gương.
Mặt kính gương đồng mơ hồ, mông lung, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn ra mĩ mạo của nữ tử này. Túc thể cũng giống như ở hai thế giới trước,
có khuôn mặt giống Diệp Huyên trước đây đến chín phần, phần còn lại là
do khí chất bất đồng. Ở thế giới tu tiên trong mắt Diệp Huyên còn mang
theo nét trẻ con, mà Margaret vì do khác biệt dân tộc, nên ngũ quan so
với diện mạo cũ của Diệp Huyên sâu sắc hơn, còn nữ tử trong gương có
dung nhan uyển chuyển, hàm xúc.
Mái tóc đen dài của nàng được vấn theo kiểu linh xà kế hoa lệ, trên
đầu cài một cây trâm Phượng ngậm ngọc (hàm châu Phượng Thoa). Bởi vì
đang là đầu hạ, trên người nàng chỉ mặc một chiếc váy màu xanh nhạt,
cùng quần lụa mỏng màu trắng. Trên mặt không trang điểm, một chút trang
sức dư thừa cũng không có, nhưng dung nhan lại càng thêm thanh nhã.
Diệp Huyên nhìn vào gương rồi mỉm cười, ngay cả trong lúc cười, cả người vẫn không mất vẻ cao quý, nghiêm cẩn, lộ ra vài phần thanh tao của một
người đã nhiều năm đứng ở địa vị cao.
Không ngoài dự đoán của Diệp Huyên, nữ tử này cũng có tên là Diệp
Huyên, tháng ba vừa rồi đã tròn hai mươi lăm tuổi. Đối với một nữ nhân
mà nói, đây đúng là thời kỳ xinh đẹp rực rỡ như một đóa hoa nở rộ, nét
ngây ngô thời thiếu nữ được rút đi, lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người
như trái anh đào chín mọng chọc người đến hái.
Tuy rằng xinh đẹp như vậy, nhưng lại không có nam nhân đến thưởng thức.
Không phải là bọn họ không hiểu, mà là bọn hắn không dám.
“Diệp Huyên” đứng trước gương chính là Thái hậu đương triều nước Đại
Dận. Từ năm mười lăm tuổi nàng đã vào cung, trải qua mưa gió bốn phương, phế lập hai đời hoàng đế, rồi một tay nâng đỡ một vị hoàng tử khác lên
đế vị. Tuy chỉ mới hai lăm tuổi, nhưng nữ nhân này đã có được quyền thế
ngập trời, đủ để cho nam nhân trong thiên hạ phải quỳ bái nàng, không
dám xúc phạm sự sắc sảo này.
Người có thể cùng nàng sánh vai trên thế gian này, chỉ có một người, mà
người này vừa đúng là đối tượng công lược của Diệp Huyên.
“Thái hậu.” Giọng nữ kính cẩn vang lên đánh gãy sự trầm tư của Diệp
Huyên, nàng hơi hơi quay đầu, cung tì tầm mắt cúi thấp xuống, “Quan gia
đến.”
Diệp Huyên còn chưa trả lời, đã thấy một thân ảnh thon dài, cao ngất
đi đến. Tiêu Diệp chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhưng trời sinh đã tuấn mỹ
phong lưu. Nhất là đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên kia, lúc nhìn xung
quanh, không biết đã câu dẫn biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ đang hoài
xuân.
“Cửu lang tới rồi.” Diệp Huyên thuận thế ngồi xuống bên bàn thấp, nàng
chỉ vào đĩa hạt sen trên bàn, “Hương vị hạt sen năm nay không tệ, ngươi
nếm thử đi.”
Hoàng đế là ấu tử của Cảnh Tông, đứng hàng thứ chín trong đám huynh
đệ, người cũ trong cung đều gọi hắn là Cửu lang. Hắn hiển nhiên là vô
cùng thân thiết với thái hậu, lập tức ngồi xuống đối diện với Diệp
Huyên, cầm lên một viên hạt sen cười nói: “Ngày hôm qua, triều chính bận rộn, không thể đến vấn an nương nương, hôm nay vốn là đến xin người
khoan dung, không nghĩ lại thành ra được thưởng.”
Nội quan bên người hắn là Cao Thành Phúc ở một bên thức thời nói: “Cũng
là thái hậu yêu thương quan gia, đây là hạt sen mới tấn cống hôm nay, sợ là Thái hậu vẫn chưa kịp thưởng thức đâu.”
Tính khí Tiêu Diệp tốt, nên cung tì, nội quan hai điện Lân Đức cùng
Thừa Hương thường cùng hắn nói chút chuyện đùa. Diệp Huyên ngồi một bên
lẳng lặng lắng nghe hắn kể một chút chuyện thú vị trên triều, Cao Thành
Phú thường nói thêm vài câu chọc cười, cả điện Thừa Hương đều thoải mái, vui vẻ.
Không ai dám nói đương kim thánh thượng không hiếu thuận, hễ là có thời
gian rảnh rỗi, mỗi ngày đều đến điện Thừa Hương vấn an thái hậu. Cặp mẫu tử chí tôn này của Đại Dận không có chút quan hệ huyết thống, thêm vào
đó thái hậu trẻ tuổi, đương kim thánh thượng lại đăng cơ lúc còn thiếu
niên, nghiễm nhiên tạo thành cục diện mẫu hậu nắm quyền, trong cục diện
triều đình loạn lạc, lại bởi vì quan hệ giữa hai cung hết sức hòa thuận, từ đấy mà tiêu trừ.
Thái hậu có xuất thân cao quý, thủ đoạn chính trị cũng không tầm
thường. Lúc trước không biết có bao nhiêu đại thần ngày ngày thấp thỏm,
lo thái hậu không chịu buông quyền. Lại không ai ngờ được khi kim thượng vừa cập quan, thái hậu liền chủ động trao trả triều chính, lui về hậu
cung, mà khi đó Tiêu Diệp chỉ mới đăng cơ nửa năm.
Một nữ tử trí tuệ, lại hiểu lý lẽ như vậy khiến nàng rất được lòng
người, mặc kệ là thủ đoạn lôi đình của nàng trong loạn ngũ vương, hay là quyết tâm tàn nhẫn trong lần phế cung, đều thể hiện rõ chỉ có người có
tài năng chính trị kinh người như Diệp Huyên mới có thể. Tuy nàng vào
cung đã mười năm, đến nay vẫn không có con, nhưng địa vị tôn quý này
không một ai có thể lay động được.
Nhưng không ai có thể nghĩ đến, một nữ nhân cao quý như vậy, thế nhưng lại động tâm với đứa con do chính tay mình dưỡng dục.
Tuy Diệp Huyên chỉ lớn hơn Tiêu Diệp ba tuổi, trên danh nghĩa là quan
hệ mẫu tử, nhưng thực tế lại giống tỷ đệ hơn, nhưng có một sự thực không thể chối cãi là, phần tình cảm cấm kỵ kinh hãi thế tục thậm chí vượt
qua mối quan hệ huynh muội loạn luân giữa Cesare với Margaret.
Phát hiện mục tiêu công lược lần này là con trai trên danh nghĩa của
mình, Diệp Huyên cảm thấy cả người đều không khỏe. Hệ thống thi này rõ
ràng là đối với việc loạn luân có một tình yêu chung thủy, hơn nữa độ
khó của nhiệm vụ tăng lên không chỉ một lần.
Không phải là do Tiêu Diệp so với quỷ súc Cesare khó trị hơn mà điều
khiến Diệp Huyên đau đầu là thái độ của nguyên thân. Đối với vị thái hậu đã đọc đủ tứ thư ngũ kinh, dựa nền tảng giáo dục cùng tam quan của nàng mà nói nàng tuyệt không thể chấp nhận loại chuyện loạn luân đại nghịch
bất đạo này. Margaret vì muốn câu dẫn anh trai mà bỏ thuốc hắn, nhưng
thái hậu cho dù yêu Tiêu Diệp đến tận xương tủy, cũng sẽ không bao giờ
đem phần tình cảm này biểu lộ ra ngoài.
Thậm chí, nàng căn bản là không thừa nhận bản thân đã yêu Tiêu Diệp.
Chẳng qua trong tiềm thức nàng vẫn khát vọng có thể ở cùng nam nhân này
mới có thể trở thành túc thể của Diệp Huyên. Bởi vì Diệp Huyên cùng nàng chịu tác dụng của công năng “Ảnh hưởng tình cảm”, nên lúc này Diệp
Huyên bị giày vò bên trong loại mâu thuẫn này. Nàng biết bản thân phải
đẩy ngã Tiêu Diệp, cũng rất muốn đẩy ngã Tiêu Diệp, nhưng lại bị hổ thẹn cùng áy náy trói buộc, chỉ có thể làm bộ vô tình với Tiêu Diệp.
Có thể nói như này, cho dù Tiêu Diệp có cởi sạch đứng trước mặt Diệp
Huyên, nàng cũng sẽ vì ảnh hưởng tình cảm của “Diệp Huyên” mà đem Tiêu
Diệp đẩy ra.
Về phần thái độ của Tiêu Diệp đối với Diệp Huyên, liền càng thêm ý vị
sâu xa. Ở trong mắt mọi người, hai người bọn họ vẫn là bộ dạng mẫu từ tử hiếu, bởi vì Diệp Huyên đã từng dưỡng dục Tiêu Diệp, cho nên tình cảm
của Tiêu Diệp đối với người mẫu thân trên danh nghĩa này có rất thâm
hậu. Nhưng theo cảm giác của Diệp Huyên, Tiêu Diệp đối với bản thân cũng không phải là sự thân thiết như người thân.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã nhìn không thấu nam nhân này. Lúc Diệp Huyên mới vào cung, khi đó Tiêu Diệp mới chỉ là một tiểu nam hài
mười hai tuổi. Hắn trầm mặc ít lời lại nhu thuận khiến người ta đau
lòng. Diệp Huyên coi hắn như đệ đệ mà đối đãi, che chở hắn thoát khỏi vô số đả kích ngấm ngầm hay công khai trong hậu cung biếm ảo khôn lường
này.
Lúc đầu, hắn kháng cự Diệp Huyên, tuy Tiêu Diệp không biểu hiện ra
ngoài, nhưng Diệp Huyên là người thông minh, tự nhiên hiểu rõ đứa nhỏ
này đối với mình vẫn không buông lỏng cảnh giác. Nhưng dần dần hắn bắt
đầu thân cận Diệp Huyên.
Đại khái Diệp Huyên không thể nào nghĩ tới sẽ có một ngày như bây giờ, lúc nàng vẫn chưasinh ra phần tình cảm khiến bản thân thống khổ này với Tiêu Diệp, thì Tiêu Diệp đã quá ỷ lại nàng. Diệp Huyên còn nhớ rõ Tiêu
Diệp luôn cầm lấy vạt áo nàng, hắn không thường nói chuyện, lúc Diệp
Huyên xoa đầu hắn, hắn sẽ lộ ra một nụ cười mềm mại, ấm áp.
Nhận thấy Diệp Huyên thất thần, Tiêu Diệp hơi lớn tiếng: “Nương nương?”
Thanh âm nam nhân trầm thấp dễ nghe, âm điệu mang chút nghi hoặc giống
như một lưỡi câu nhỏ, khiến tâm Diệp Huyên nhảy dựng.
“Sắc mặt nương nương có chút không tốt.” Tiêu Diệp vươn tay, đem chén
trà trong tay Diệp Huyên đặt xuống bàn. Nước trà sánh ra ngoài đổ lên
tay Diệp Huyên, hắn lấy ra khăn lụa, cẩn thận giúp Diệp Huyên lau sạch.
Ngón tay thon dài xẹt qua mu bàn tay Diệp Huyên, đầu ngón tay có một vết chai mỏng, cảm giác thô ráp lại nóng rực khiến trên mu bàn tay Diệp
Huyên cảm thấy một trận tê dại.
Nhận thấy mặt mình thế nhưng có chút nóng, Diệp Huyên xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn không có một tia khác thường, chỉ thản nhiên nói: “Ta có chút
mệt mỏi.”
Tiêu Diệp rất biết điều: “Một khi đã vậy, nương nương liền nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại sang vấn an người.”
Hắn bước đi tao nhã, thong dong không có một chút ý tứ lưu luyến. Diệp
Huyên vừa ảo não vừa nghi hoặc, nhiệm vụ này thì muốn mình phải hoàn
thành như thế nào, bị bắt buộc trở nên buồn bực, rối loạn, Tiêu Diệp có
vẻ như không có hứng thú với bản thân, chẳng lẽ chỉ có thể kê đơn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...