Ngay lúc vương đình gióng trống khua chiêng muốn chọn hôn phu cho công chúa điện hạ, thân thể quốc vương bệ hạ lại mỗi ngày một tốt lên.
Lúc đầu chỉ có thể nằm trên giường, qua gần nửa tháng, ngài đã có thể được tôi tớ nâng đỡ đi xuống sân tản bộ. Các bác sĩ chẩn trị cho quốc vương cũng thật sự kinh ngạc, dù sao cũng là chuyện tốt, trong khoảng thời gian ngắn, không khí đè nén ở Hạ cung lại vui mừng lên.
Đương nhiên, trong đám đông nhưng người vui sướng có vài phần là thật, vài phần là giả, Margaret trong lòng biết rõ ràng. Bởi vì đám quý tộc này tập hợp kéo đến hơn phân nửa là vì muốn trở thành thân vương mới của Vương quốc Kosse, hoặc là con trai của bọn họ, hoặc là cháu của bọn họ. Tóm lại, thân thể quốc vương đã khôi phục, Margaret cũng không cần vì để phụ thân an tâm mà vội kết hôn, vũ hội trong Hạ cung đương nhiên cũng ngừng lại.
"Kết quả này, chỉ sợ là ngươi thật vừa lòng đi." Làm bạn chơi cùng Margaret từ nhỏ đến lớn, lúc khôngcó người, Antony nói chuyện với nàng dùng ngữ khí tương đối tùy ý, "Bệ hạ không có việc gì, ngươi cũng không cần tùy tiện tìm nam nhân để gả nữa."
Thiếu nữ cười cười, tuy không trả lời, nhưng rõ ràng là vui mừng.
"Chẳng lẽ ngươi chuẩn bị cứ như vậy tiếp?" Antony bỗng nhiên nói, "Ngươi sớm muộn gì cũng phải kết hôn, Lily, mà người đó sẽ không phải là Arthur."
Trừ phi Margaret buông bỏ vương vị, vậy đương nhiên nàng muốn gả cho ai thì gả, nhưng dù là vì phụ thân, nàng cũng không thể làm như vậy.
"Ngươi muốn nói mấy lời đó để nhắc nhở ta sao?" Thiếu nữ nhăn mày, tâm tình tốt khó được cứ như vậy bị hủy hoại, nhưng nàng cũng thừa nhận Antony nói đúng, có thể tránh được lúc này, còn có thể tránh được bao lâu, "Nếu thực lực của ta đủ cường đại..." Nàng không khỏi thì thào tự nói, trở thành một nữ vương không cần thông qua cưới hỏi để củng cố quyền vị, là phương pháp duy nhất để nàng có thể tự do lựa chọn hôn phu.
"Hoặc là ngươi có thể cứng rắn từ chối không kết hôn, sau đó để Arthur làm tình nhân của ngươi" Antony nhướn mày, "Ta nghĩ hắn sẽ tuyệt đối không dị nghị."
Đâu chỉ là không dị nghị, chỉ sợ Arthur sẽ cảm thấy bản thân hắn đến làm tình nhân cũng không xứng với "người thừa kế” đâu? Margaret cười khổ, không có người thừa kế hợp pháp, một khi nàng mất, vương vị như cũ sẽ rơi xuống một chi trong tay đường thúc.
Antony nghĩ nghĩ: "Tìm một nam nhân nhược thế kết hôn, để hắn lấy danh vọng?"
Trong giới quý tộc, kỳ thực có rất nhiều vợ chồng đều trong tình huống này, bởi vì đám cưới chính trị, cho nên hai vợ chồng không có cảm tình, kết hôn rồi vui chơi các loại, không can thiệp chuyện của nhau. Margaret nếu làm nữ vương, hoàn toàn có thể cho trượng phu trên danh nghĩa của nàng ngoan ngoãn câm miệng, lại để đứa nhỏ của nàng và Arthur sinh ra đặt dưới danh nghĩa trượng phu, từ đó, vấn đề đều được giải quyết.
Phương pháp này nghe qua thật có thể làm, Margaret vẫn lắc lắc đầu. Nàng không muốn nói thêm gì, biết Antony thành tâm thành ý lo lắng cho mình, nhưng chỉ sợ hắn cũng không rõ nàng đang do dự chuyện gì.
Nàng muốn đường đường chính chính cùng với Arthur, không phải tình nhân, cũng không muốn cắm vào một trượng phu trên danh nghĩa, nàng chỉ muốn cho mọi người biết, nam nhân kia là trượng phu của nàng, nàng là thê tử của nam nhân kia. Đây đại khái chính là khác biệt giữa nữ nhân và nam nhân, biết rõ không cần dùng phương pháp đau đầu nhức óc đó, vẫn chấp nhất không muốn buông tha.
"Arthur", buổi tối hôm nay, được nam nhân hầu hạ rửa mặt chải đầu xong, thiếu nữ bắt lấy cổ áo hắn, bắt buộc hắn cúi người nhìn mình, "Nếu ta kết hôn, ngươi sẽ thế nào?"
Arthur ánh mắt ảm đạm buồn bã: "Ta sẽ trông giữ ngài, giống như bây giờ."
"Ta đây... Nếu không cần ngươi thì sao?"
nói ra miệng rồi, trong nháy mắt, thiếu nữ tựa hồ thấy được một chút chua sót ở trong ánh mắt Arthur, nhưng thanh âm hắn vẫn bình tĩnh: "Ta vẫn trông giữ ngài, mặc dù ngài không cần ta."
Margaret lại vẫn không buông tha hắn, từng bước càng ép hỏi: "Nếu ta đuổi ngươi đi?"
"Ngài ra lệnh..." thanh âm nam nhân rốt cục xuất hiện tối nghĩa, "Ta tuyệt sẽ không làm trái."
"Nếu trượng phu của ta muốn đuổi ngươi đi?"
Trượng phu... Hai tay không tự giác run rẩy, Arthur không ngừng nói cho mình không nên dao động: "Chỉ cần ngài gợi ý..."
Cho nên, nam nhân này không nghĩ tới phải kháng cự sao? Tư vị tràn lên trong lòng phức tạp khó phân biệt, ánh mắt Margaret nhìn Arthur, ảnh ngược trong đôi mắt xanh đó chỉ có bóng dáng nàng, giống như mọi ngôn hành cử chỉ của hắn, trong lòng trong mắt, vĩnh viễn đều chỉ vì công chúa điện hạ.
"Vậy ta muốn nam nhân khác và ngươi cùng chia sẻ ta, ngươi nguyện ý sao?" Nàng bỗng nhiên ngồi dậy, chóp mũi kề sát chóp mũi Arthur, tầm mắt cơ hồ muốn nhìn đến chỗ sâu nhất trong mắt hắn.
Nam nhân hoảng loạn muốn lui ra phía sau, nhưng bản năng phục tùng công chúa điện hạ vô điều kiện lại khiến hai chân hắn đóng đinh tại chỗ.
"Ngươi nguyện ý sao?" Thiếu nữ lạnh lùng, lại lặp một lần nữa.
"Nếu... Đây là mệnh lệnh của ngài", hắn gian nan, nói ra từng chữ, liền cảm thấy trái tim mình như bị khoét một khối, "Ta nguyện ý."
Margaret không nói nữa, rất lâu sau đó, Arthur duy trì tư thế nửa cúi tại chỗ, hạ thân cứng ngắc, mới nghe được từ môi nàng phun ra một chữ lãnh đạm: "Cút."
#
Công chúa điện hạ và thị vệ trưởng giận dỗi.
Thân là phó đội trưởng của đội thị vệ hoàng cung, Ellen dám nói, trong toàn hoàng cung trừ ngài Antony ra, mình là người hiểu biết hai vị kia nhất. Mấy tháng trước điện hạ tước đoạt chức quyền của đội trưởng Arthur, người người đều nói hắn rốt cục thất sủng, nhưng Ellen biết căn bản không phải như vậy.
Đội trưởng như trước vẫn hầu hạ ở bên cạnh điện hạ, tất cả sự vụ điện hạ vẫn giao cho hắn quản lý. Quả nhiên, không đến vài ngày, đội trưởng lại lần nữa nắm lại chức quyền. Cho nên căn bản đây chính là tiểu tình lữ cãi nhau rồi bực bội thôi, đúng vậy, ở trong mắt Ellen, hai người thân phận địa vị hoàn toàn không ngang hàng này là một đôi tình lữ.
Bởi vì ánh mắt họ nhìn nhau, lấy kinh nghiệm lão thủ tình trường của Ellen đến xem, tuyệt đối có cửa. Sở dĩ luôn luôn không làm rõ, chỉ sợ là một người kỳ quái, một người tự ti thôi.
không thể không nói, Ellen hoàn toàn hiểu chân tướng.
Nhưng lần giận dỗi này bắt đầu, Ellen bỗng chốc hoảng hốt. Ở mặt ngoài xem ra, thị vệ trưởng Arthur vẫn như trước giữ vững chức vị trên người, điện hạ rất coi trọng hắn. Nhưng như Ellen quan sát, nửa tháng này, điện hạ thế nhưng không cùng đội trưởng Arthur nói một câu! Càng không cần nói hầu hạ điện hạ ăn ở đều giao cho nữ quan, khi xuất hành cũng không mang theo đội trưởng Arthur.
Dĩ vãng hai người một khắc không rời, hiện thời thành chủ tớ xa cách, hơn nữa điện hạ còn có ý tứ càng xa lạ đội trưởng -- ngay ngày hôm qua, Ellen nhận mệnh lệnh của điện hạ, muốn hắn mỗi đêm đi gác đêm trong phòng điện hạ.
Thần minh ở trên, đây không phải chức trách riêng của đội trưởng Arthur sao? Ellen dám khẳng định, chỉ cần mình dám đi, đội trưởng nhất định sẽ chặt mình thành tám khối!
Nhưng chủ quân có lệnh, không thể không theo, âm thầm oán thán một vạn lần, Ellen vẫn rụt cổ đi. May mắn cho hắn là, điện hạ cũng không có ý tứ muốn cùng hắn có một đoạn tình duyên sương sớm, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, thật phải lên giường điện hạ, Ellen cảm thấy mình có khả năng không giữ được toàn thây.
Cứ như vậy trông coi mấy đêm, ánh mắt đội trưởng Arthur nhìn Ellen càng ngày càng lạnh. Ellen mỗi ngày nơm nớp lo sợ, nhưng điện hạ lại uy hiếp hắn, không được đem việc mỗi đêm canh gác khôngphát sinh cái gì nói ra, hắn cũng chỉ cố giả ngu.
Lại nhịn thêm mười ngày, đội trưởng Arthur rốt cục nhịn không được, ở hành lang hắn cản lại Ellen muốn đi gác đêm cho điện hạ: "Ellen, có thể nói với ta mỗi đêm điện hạ triệu ngươi làm gì không?"
Ellen do dự, nghĩ đến điện hạ đã chỉ thị cho mình: "Cũng, cũng không làm gì", hắn nuốt nuốt nước miếng, âm thầm nói mình nhất định phải chạy nhanh một chút, "Chính là... Trước kia ngươi và điện hạ làm cái gì, ta... làm cái đó."
Vừa dứt lời, mặt nam nhân liền trầm xuống. Ellen cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này ở trênmặt đội trưởng Arthur vốn có tì khí tốt, như gió lốc đến trước mây đen, như khi đi săn bất ngờ gặp phải mãnh thú.
Ngoài dự kiến của Ellen, hắn không nói gì, mà chỉ nhàn nhạt nói: "Đêm nay ngươi không cần đi gác đêm nữa."
Ellen đứng sững tại chỗ, đến khi Arthur đi qua người hắn, cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông mới biến mất. hắn nhìn thấy Arthur đi đến trước cửa phòng ngủ của công chúa điện hạ, phá lệ không gõ cửa, mà là đẩy cửa ra, lập tức tiến vào.
Thiếu nữ rửa mặt chải đầu xong, đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân, thuận miệng hỏi: "Ellen, sao hôm nay sớm như vậy."
không có ai đáp lại nàng, nàng mới buồn bực ngẩng đầu, nam nhân cao lớn đi vào như một pho tượng đá trầm định, trên mặt nhìn không ra biểu cảm gì: "Ellen sinh bệnh, đêm nay để ta gác đêm cho ngài."
"đi ra ngoài", thiếu nữ buông sách, "Để..." Nàng muốn nói để thị vệ khác tiến vào, nhưng Arthur đãchạy tới trước mặt nàng.
Thái độ nam nhân khác thường, không để ý đến mệnh lệnh của nàng, nàng cảm giác được có gì khôngthích hợp, muốn đứng lên, bàn tay to đột nhiên bắt lấy mắt cá chân nàng, trong tiếng kinh hô của nàng, đẩy nàng vào ghế dựa. Hai chân bị mạnh mẽ tách ra, Arthur quỳ xuống, tư thế khiêm cung như vậy lại khiếm Margaret bỗng nhiên sinh ra một cảm giác nguy hiểm."Ta tới hầu hạ ngài, điện hạ." Thanh âmnam nhân vừa thấp vừa trầm, mở môi mỏng liếm lên đùi nàng.
PS: Có ai tìm được chương nào kô có H ko vậy trời. Ta kiệt sức rồi, làm sao đây, chịu ko nổi mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...