Có trời mới biết được Diệp Huyên đã nghĩ ra cái cớ sứt sẹo đó như thế nào.
cô biết rằng thái độ của mình rất kì lạ, có người nhân viên nguyên cứu nào đi lấy mẫu t*ng trùng mà lại thủ giao cho người đàn ông đó. Qua hơn năm trăm năm khan hiếm đàn ông, phụ nữ đã quen với việc sử dụng các loại biện pháp an toàn, sạch sẽ để giải quyết nhu cầu sinh lý, không cần đến gậy th*t dưới háng của đàn ông. Đàn ông trong mắt phụ nữ thời nay giống như một loại biểu tượng. Có được mộtngười đàn ông thuộc về mình cũng coi như là một sự khẳng định về địa vị cũng như sự giàu có của bản thân trong xã hội. Còn những người đàn ông nằm trên bàn thí nghiệm chờ người ta đến lấy mẫu t*ng trùng, thì không khác gì một vật thí nghiệm. Nếu trước mặt Diệp Huyên không phải là Hạ Hoài Cẩn, côcũng sẽ nghĩ giống như những nhân viên khác trong sở nghiên cứu mà thôi.
Nhưng Hạ Hoài Cẩn không giống như vậy.
anh có lẽ sẽ không bao giờ nghĩ đến việc người con gái đưa anh đến nhà giam này lại cất chứa một tình yêu tha thiết đối với một phần tử khủng bố như mình. Điều này không phải là rất khó hiểu sao, hơn nữa anh chưa bao giờ gặp Diệp Huyên!
"Nhất kiến chung tình? Cậu nói là cậu nhất kiến chung tình?" Nghe thấy câu trả lời khẳng định của người đối diện xong, cô gái tóc vàng đứng tính tiền nơi quầy bar liền cười một cách thích thú, "nói cho tớ biết đi bạn yêu, cậu nhất kiến chung tình với con gái nhà nào thế?"
"anh ấy là đàn ông." Diệp Huyên nghiêm mặt đáp lời.
"Đàn ông?!" cô gái tóc vàng bất ngờ giật mình, "Hả, thật sao? Tớ cứ tưởng cậu sẽ không bao giờ cảm thấy hứng thú với mấy vị thiếu gia quý tộc cổng lớn không ra sau cổng sau không bước chứ!"
"không phải, anh ấy là...." Diệp Huyên ngừng một chút, tuy rằng Elle là người bạn tốt nhất của cô, nhưng cô vẫn cảm thấy mình không nên nói ra thân phận thực sự của Hạ Hoài Cẩn, "anh ấy khôngthuộc tầng lớp thứ nhất."
Sau khi sự kiện "Tháng ba đen tối" xảy, nam giới trở thành tài nguyên khan hiếm, nên chính phủ vì muốn dễ dàng trong việc quản lý họ đã đem toàn bộ nam giới còn lại trên đế quốc chia thành bốn cấp bậc. Tầng lớp thứ nhất chỉ bao gồm nam giới quý tộc hoặc là những người đàn ông đã lập được những công trạng lớn, họ được tự do quản lý tầng lớp của họ. Thân phận của họ cũng ngang hàng với phụ nữ, được hưởng các quyền tự do, quyền con người và quan trọng nhất là họ có quyết tự quyết định hôn nhân của mình.
Nhưng thực ra mọi người đều biết họ cũng không thể tự do chọn lựa. Những người đàn ông phải dựa vào gia tộc mới có được quyền tự do, thì tất nhiên hôn nhân của họ phải đem lại lợi ích cho gia tộc. Mà đối với một tiểu thư quý tộc như Diệp Huyên thì mọi việc cũng không khác với nam giới quý tộc là bao, khi gia tộc của Diệp Huyên cảm thấy đã đến lúc thích hợp, cũng sẽ an bài cho cô một người đàn ông tương xứng để kết hôn.
Năm CE 618, điều duy trì một cuộc hôn nhân không phải là tình yêu mà là lợi ích cùng trách nhiệm sinh con.
Thấy Diệp Huyên nhăn mi, Elle cười vỗ vỗ lên vai của cô: "không cần phải buồn rầu như thế? anh ta là tầng lớp thứ hai sao? Vậy cũng có sao đâu, chỉ cần cậu đi xin dì Diệp một tiếng, đem người đàn ông đó phân phối cho cậu không phải là xong chuyện rồi sao. không phải lần trước dì Diệp đã nói rồi sao, chỉ cần cậu muốn kết hôn, cho dù người mà cậu thích là người cung cấp t*ng trùng trong sở nghiên cứu cũng không sao, dì tuyệt đối sẽ không phản đối."
Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì tốt rồi, Diệp Huyên thầm thở dài một hơi. cô tất nhiên là biết mẹ mình có quyền lực hơn người, đứng trên tầng lớp cao nhất của giới quý tộc, muốn đem người đàn ông mà mình thích thu vào tay, không cần mẹ cô giúp đỡ thì cô cũng có thể dễ dàng đạt được mục đích.
Nhưng thân phận của Hạ Hoài Cẩn rất đặc thù, anh ấy không phải là tài nguyên cấp hai có thể được chính phủ phân phối để kết hôn với người phụ nữ đủ tư cách, cũng không phải là tài nguyên cung cấp gen cấp 3, có sứ mạng duy nhất trong đời là nguồn cung cấp t*ng trùng để gây giống đời sau nhưng không được kết hôn với phụ nữ, anh ấy là tài nguyên nghiên cứu cấp bốn, hơn nữa lại là loại tội phạm nghiêm trọng - tội phản quốc, gây nguy hại đến trật tự an toàn của xã hội, sẽ bị giam giữ trong nhà tù cao cấp nhất, và vĩnh viễn cũng không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời thêm một lần nào nữa.
Nếu mình nói ra sự thật, Elle chắc sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ mất.
"Chẳng lẽ anh ta đã bị phân phối để kết hôn với người phụ nữ khác?" Elle không biết Diệp Huyên đangsuy nghĩ gì, thấy Diệp Huyên im lặng không nói, cô bèn tiếp tục dò hỏi.
"A, cũng không phải..."
Diệp Huyên quả thực không biết phải giải thích như thế nào, trong lúc cô đang do dự, Elle thấy cô khó mở miệng như vậy, cũng hiểu ý mà không tiếp tục truy hỏi vấn đề này nữa, cô chuyển đề tài, bước đến trước mặt Diệp Huyên tò mò hỏi: "Hì, không bằng cậu kể cho tớ nghe cậu nhất kiến chung tình với anhta như thế nào đi?" Thấy Diệp Huyên nở nụ cười ngọt ngào hiếm thấy, không khỏi nheo mắt thích thú, "Nhìn cậu như vậy... Chẳng lẽ là anh hùng cứu mỹ nhân?"
Elle chỉ thuận miệng đoán bừa thế nhưng lại đúng, Diệp Huyên yêu Hạ Hoài Cẩn vì anh ta đã cứu cô. Lý do cẩu huyết này có chút khác biệt so với khi Diệp sĩ quan với Cra tướng quân, lúc đó Crato cứu Diệp Huyên khỏi họng súng của quân phản loạn, nhưng Hạ Hoài Cẩn lại là một tên phản quân.
Khi đó Diệp Huyên đang đến thành phố cảng duyên hải để tham gia một cuộc hội đàm, vùng duyên hải của hành tinh nhỏ này là nơi hỗn loạn nhất đế quốc, luôn ở trong tình trạng "không ai quản lí". Để đảm bảo an toàn, cô đã lên kế hoạch tham gia hội đàm buổi sáng, buổi chiều liền quay về Trái Đất luôn, lại không ngờ được rằng khi phi thuyền vừa đáp xuống cảng, đã xui xẻo bị nhóm phản quân bao vây.
Nhóm phản quân bao vây cô không phải là Mặt trận giải phóng nam giới do Hạ Hoài Cẩn lãnh đạo, mà là do Đảng Thống nhất của những người có tư tưởng cực đoan. Mà đối tượng bị Đảng Thống nhất căm hận nhất là quan chức chính phủ xếp sau đó là những nhà nghiên cứu khoa học giống như Diệp Huyên. cô cứ nghĩ rằng ngày hôm nay mình chết chắc rồi, nhưng trong lúc mành chỉ treo chuông, lại được Hạ Hoài Cẩn cứu được.
cô nhớ rõ Hạ Hoài Cẩn mặc một bộ đồ màu đen, viên đạn xẹt qua sát ngay mặt anh ấy, để lại một vệt máu dài trên gương mặt lạnh lùng. Tay phải của anh nắm lấy cánh tay Diệp Huyên, dường như muốn trấn an người con gái đang sợ hãi đến run như cầy sấy, tay trái cầm một khẩu súng, một mình chống lại một nhóm phản quân cầm súng đứng xung quanh.
"Hạ Hoài Cẩn " Tên cầm đầu của đối phương cười lạnh một tiếng, "Mày gia nhập quân chính phủ từ bao giờ thế?"
"Nghiêm lão tam, đừng nói mấy câu châm chọc như vậy." Hạ Hoài Cẩn mở miệng đáp trả, trời đang tối dần, mà xóm nhỏ này quá nghèo này không có lấy một ngọn đèn đường, Diệp Huyên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của anh, nghe giọng mới phát hiện anh còn rất trẻ tuổi, "Nguyên tắc làm việc của tôi chắc anh cũng biết rõ, không giết người dân vô tội, cũng không cho phép bất cứ một tổ chức nào khác giết người vô tội."
"Phi!" Nghiêm lão tam phun một ngụm nước bọt, "Mày cho mày là ai, Mặt trận giải phóng hết người hay sao mà lại để một đứa nhóc còn để tóc chỏm lên làm thủ lĩnh? không giết thường dân? Con mẹ nó mày nghĩ bây giờ là lúc nào? Con mẹ nó mày có biết con đàn bà này là ai không?"
Hạ Hoài Cẩn theo bản năng liếc nhìn về phía Diệp Huyên, trời đã bắt đầu đổ mưa, cô gái được hắn cứu bây giờ cả người đã ướt nhẹp, trời quá tối, Hạ Hoài Cẩn không nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô, chỉ nhìn thấy dáng người mảnh khảnh hiện rõ ra dưới chiếc váy dài ướt đẫm dán sát vào cơ thể, có vẻ như côgái này có dáng người rất đẹp. cô nghe thấy lời nói của Nghiêm lão tam, tuy khiếp sợ co rúm người lại một cái, nhưng ngay lập tức, ưỡn ngực cố gắng bình tĩnh nói: "Tôi là nhân viên nghiên cứu trong sở nghiên cứu SCI, theo như lời của vị Hạ tiên sinh này vừa nói, thì tôi là một thường dân."
"Ha?" Nghiêm lão tam nhịn không được mà bật cười, hắn ta nhìn Hạ Hoài Cẩn một cách châm chọc, "Tao nói này Hạ Hoài Cẩn, con đàn bà này đúng là giống mày." hắn gạt chốt an toàn, "Con mẹ nó, tao không quan tâm con đàn bà này có phải là thường dân hay không! không phải là thường dân tao cũng giết, là thường dân thì tao càng muốn giết!"
Xoát xoát một loạt âm thanh lên đạn của súng lục vang lên, Diệp Huyên sợ hãi hít một ngụm khí lạnh, hi vọng sống sót vừa mới được nhen nhóm ngay lập tức bị dập tắt một lần nữa. Cho dù người đàn ông Hạ Hoài Cẩn này có dũng mãnh thiện chiến thì hai người cũng không có cách nào trốn thoát từ dưới luồng đạn của bảy tám khẩu súng đang chỉa vào người.
"Sợ à?" Đột nhiên cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ấy, Diệp Huyên ngẩn người không hiểu là anh đang nói cùng mình, mất mấy giây mới hoàn hồn gật gật đầu, "Nắm chặt tay tôi." cô nhìn thấy Hạ Hoài Cẩn cong lên khóe môi, Diệp Huyên không dám chắc có phải là anh đang cười với cô hay không.
Sau đó, cô liền bay lên không trung. Hạ Hoài Cẩn nhảy lên, rơi xuống trên nóc nhà, ôm lấy cô rồi chạy như điên.
Cảm giác này thật kì lạ, ngay sau lưng họ, một nhóm khủng bố bảy tám người đang đuổi theo, mà côđang bị một người đàn ông xa lạ ôm vào ngực, nhảy lên nhảy xuống trốn đông trốn tây, không ít viên đạn bay xẹt qua sát người họ, nhưng cô lại cảm thấy an tâm đến lạ.
Hạ Hoài Cẩn, Diệp Huyên âm thầm ghi nhớ cái tên này trong lòng. Hạ Hoài Cẩn ba chữ vô cùng đơn giản, thốt ra từ đầu lưỡi lại khiến cô cảm thấy có chút ngọt ngào.
Suốt 24 năm qua, từ nhỏ đến lớn, cô đều được người trong giới quý tộc khen là một cô tiểu thư ngoan ngoãn. Giờ phút này bị một người xa lạ có thể là một phần tử khủng bố ôm chặt, trải qua một trận đấu súng kinh hoàng nơi xóm nhỏ nghèo nàn.
Diệp Huyên nghĩ, giờ phút này có lẽ là giây phút mà cô cảm thấy hạnh phúc nhất từ trước đến nay.
Cuối cùng, hai người cũng trốn thoát. Nghiêm lão tam sợ kinh động đến quân chính phủ, không dám nháo ra động tĩnh quá lớn. Hạ Hoài Cẩn ôm Diệp Huyên chạy thục mạng một đường, chạy đến cuối xóm thì dừng lại.
"An toàn." Hạ Hoài Cẩn thả cô xuống, cảnh giác quan sát xung quanh. Cách đó không xa có ánh đèn chiếu đến, Diệp Huyên lúc này mới phát hiện anh đang bị thương, bàn tay trái đang nắm chặt khẩu súng của anh đang chảy máu.
"anh bị thương." cô bước đến gần anh, muốn nắm lấy tay bị thương của Hạ Hoài Cẩn.
"không sao..." Hạ Hoài Cẩn đang chuận bị quay đầu lại nhưng còn chưa dứt lời, bên tai liền vang lên tiếng súng nổ chói tai.
"không được nhúc nhích! Giơ hai tay lên!" một đoàn binh lính của quân đội chính phủ được võ trang đầy đủ nhanh chóng bao vây hai người, chỉ trong nháy mắt, đã đem Diệp Huyên lùi về khu vực an toàn, đồng thời hoàn toàn bao vây xung quanh Hạ Hoài Cẩn.
"Khoan đã!" Diệp Huyên đang định nói, "anh ấy đã cứu..."
Nhưng chiếc còng điện đã chụp lên cổ tay của Hạ Hoài Cẩn, người lính dẫn đầu thô bạo đá Hạ Hoài Cẩn một cú, khiến anh khuỵu xuống, "Ngươi đã bị bắt, Hạ Hoài Cẩn." Đối phương lạnh lùng nói, "Với tội danh phản quốc, gây nguy hại đến an ninh xã hội."
"Bác sĩ Diệp" Dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Huyên, người quân nhân mỉm cười đi về phía cô, "Lần này thật sự rất cảm ơn cô, chúng tôi truy bắt tên phần tử khủng bố này đã vài năm, không nghĩ tới lại dễ đàng bắt được hắn ở đây. Tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, tặng cho cô một huân chương vinh dự để biểu dương cống hiến của cô trong lần truy bắt này."
"không phải..." lời nói của Diệp Huyên căn bản không có người lắng nghe, cô đành trơ mắt nhìn người đàn ông vừa mới cứu mạng mình bị áp giải đi, anh ấy sẽ bị giam giữ trong nhà tù sâm nghiêm nhất của đế quốc, mà thứ đang chờ đợi lại là cái chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...