“Ngươi có nghe nói không, Mục sư thúc sắp trở về.” Trước Phụng Chân
điện, hai đồng đạo hưng trí bừng bừng nói chuyện phiếm. “Mục sư thúc rời khỏi sư môn tự lập môn phái, đã lâu rồi chưa trở về phái Thương Lan,
bây giờ sao lại đột ngột về núi?” một đồng đạo có vóc người thấp hơn một chút hạ giọng nói: “Ta đoán, là vì chuyện Diệp sư thúc.” Hắn thấy đồng
môn kia kinh ngạc mở to mắt, lại thấp giọng nói, “Chân quân cùng Diệp sư thúc kết làm đạo lữ, trong môn phái không ai không than thở. Diệp sư
thúc qua mười mấy năm vẫn là Trúc Cơ tu vi, chân quân kỳ tài ngút trời,
hai người thật sự không tương xứng.”
“Nhưng Mục sư thúc, tu vi cao lại là đệ tử xuất sắc nhất của chân
quân. Hơn nữa Mục sư thúc dung mạo khuynh thành, đã cùng chân quân trải
qua hoạn nạn, nếu như chân quân muốn tìm đạo lữ từ số các đệ tử của
mình, chẳng phải Mục sư thúc càng thích hợp hơn sao?” người kia gật gật
đầu: “Ngươi nói có đạo lý, không biết có bao nhiêu người tài giỏi ái mộ
Mục sư thúc, nhưng Mục sư thúc đều không có bất kỳ thái độ gì. Theo ta
thấy, nói không chừng là vì Mục sư thúc đã có người trong lòng. Dù sao
chân quân tài năng hiếm thấy. Hai người lại nhiều năm sớm chiều ở chung, tình cảm nhất định thâm hậu.”
Hắn đang chuẩn bị nói thêm vài câu nữa thì thấy người đồng đạo có vóc
người thấp bé kia hướng bản thân nháy nháy mắt, hắn mặc danh kỳ diệu
xoay người lại, liền nhất thời ngây người— đứng phía sau hắn là một
thiếu nữ mĩ mạo mặc váy màu lam, không phải là Diệp Huyên thì còn là ai. “Diệp, Diệp sư thúc...” diệp Huyên cũng không nói thêm gì, chỉ nhàn
nhạt phân phó: “Sư tỉ ít ngày nữa sẽ về, các ngươi cẩn thận một điểm.”
Dứt lời, nhấc chân bước qua, trên mặt cũng không có gì khác thường.
Nhưng bên trong, trái tim Diệp Huyên như bị rán trong chảo dầu. Mục sư thúc trong lời nói của hai đồng đạo kia chính là đại sư tỷ của nàng,
đại để tử của Trương Diễn, Mục Y Lan. Mục Y Lan hiện giờ đã là Nguyên
Anh chân quân, tự lập môn phái bên ngoài phái Thương Lan. Nàng thiên tư
hơn người lại mười phần cần cù khắc khổ, bởi vậy chỉ mới sáu trăm tuổi
đã trở thành Nguyên Anh, so với Trương Diễn chỉ chậm hơn vài thập niên.
Diệp Huyên so với Mục Y Lan lại không có thiên phú hơn người cũng không
cần cù chăm chỉ bằng nàng, hai người một người là học sinh đứng đầu lớp, một người là học sinh cặn bã cuối lớp, một giỏi một kém, vừa nhìn liền
hiểu ngay.
Mà Trương Diễn cũng rất coi trọng đại để tử của mình, hắn thu nhận Mục Y Lan làm đồ đệ khi mới hơn hai mươi tuổi. Lúc đó trong môn phái, hắn
hoàn toàn không có gia tộc chống lưng, cũng không được sư trưởng bảo hộ, có thể nói là một nghèo hai trắng. hai đồng đạo kia nói Trương Diễn
cùng Mục Y Lan đồng cam cộng khổ vượt qua hoạn nạn cũng không phải là
khoa trương. Một người tài sắc vẹn toàn, còn cùng chung hoạn nạn với
Trương Diễn, một người đại sư tỷ như vậy sắp về núi, Diệp Huyên sao có
thể không khẩn trương.
Nàng mặc dù gọi Mục Y Lan một tiếng đại sư tỷ, nhưng không gặp Mục Y
Lan được mấy lần. thời điểm Trương Diễn thu dưỡng Diệp Huyên, Mục Y Lan
đã sớm ra ngoài sống. ở trong trí nhớ của nguyên chủ, chỉ nhớ Mục Y Lan
là người xuất chúng, hào quang bắn ra bống phía. Bởi vì tự ti, xấu hổ
nguyên chủ thậm chí ghen tị với Mục Y Lan. Diệp Huyên không phải là
nguyên chủ là một tiểu cô nương vừa mẫn cảm lại tự ti, nhưng vì hoàn
thành nhiệm vụ, nàng không để xảy ra việc gì ngoài ý muốn.. hệ thống
cuộc thi công nhận Diệp Huyên hoàn thành nhiệm vụ căn cứ vào hai tiêu
chuẩn. thứ nhất dựa vào chỉ số tình cảm, thứ hai là chỉ số tình dục.
Chỉ số tình dục trải qua quá trình hai người không ngừng ba ba ba, đã
đạt tới yêu cầu, nhưng chỉ số tình cảm thì chỉ thiếu một chút nữa là đạt tiêu chuẩn. chỉ cần cả hai chỉ số này đều đạt tiêu chuẩn, Diệp Huyên
liền có thể thoát ly thế giới này, tiếp tục cuộc thi của mình. Tuy rằng
trong lòng đối với sư phụ đại nhân lưu luyến không nỡ, nhưng Diệp Huyên
hiểu rõ rằng, bản thân không có khả năng ở lại chỗ này vĩnh viễn, ly
biệt là điều hiển nhiên.
Nguyện vọng lớn nhât của nàng chính là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ sau đó quay lại thế giới thực, hung hăng tẩn cho Cố Dần Thành một trận. vừa suy nghĩ Diệp Huyên tăng nhanh cước bộ trở về điện của Trương Diễn. trước cửa điện ngoài đồng đạo của Phùng Chân điện là Thanh Phong còn có một tiểu cô nương lạ mắt. Diệp Huyên nhíu mày, hướng Thanh Phong hỏi:
“Thanh Phong, vị này là?” “Diệp sư thúc, ngài tới rồi.” Thanh Phong cười nói, “Đây là thị nữ của Mục sư thúc, Mục sư thúc cùng chân quân đều đã ở bên trong.”
Mục Y Lan đã về?
Diệp Huyên sốt ruột không thôi, nghĩ rằng đi vào nghe một chút hai
người đó nói cái gì, nhưng lại không chắc chắn về thái độ của Trương
Diễn.. lúc này, bên trong điện, Trương Diễn đang cùng một nữ tử trẻ tuổi đánh cờ. Nàng ấy mặc một thân bạch y, vạt áo dài có chút rối loạn rũ
xuống đất, trên lưng chỉ dùng một dải lụa thắt lại. Đầu ngón tay ngọc
ngà, thon dài kẹp một quân cờ, động tác thanh nhã, khí chất như thần
tiến tùy thời theo gió bay đi.
Nàng nhẹ nhàng đặt quân cờ xuống, ôn nhu nói: “Sư phụ, ngài đã quyết
định?” Trương Diễn thản nhiên cười: “Vi sư đã quyết định việc gì thì sẽ
không bao giờ thay đổi.” Khóe môi hắn khẽ cong lên một chút, “Ta cho
rằng, ngươi tới là để khuyên nhủ ta.” Mục Y Lan đặt xuống quân cờ cuối
cùng, ẩn ẩn thở dài: “Ta sao lại không rõ ràng, sư phụ một khi quyết
định sẽ không thay đổi.” Hai người tuy lời nói không rõ ràng, nhưng
trong lfong đều biết rõ ràng đối phương có ý gì.
“Ta đã thua.” Mục Y Lan đứng lên, thi lễ một cái, “Thấy sư phụ vẫn
khỏe mạnh như cũ, đồ nhi an tâm.” Hiển nhiên, nàng là đang cáo từ.
Trương Diễn ngưng mắt nhìn nàng, dường như nghĩ tới những năm tháng đã
qua, thần sắc hắn xưa nay thanh lãnh nhưng bây giờ lại hiện ra chút nhu
tình: “Y Lan, yên tâm đi, nàng là một cô nương tốt.” Nam nhân rũ xuống
mi mắt, “Vi sư... rất hạnh phúc.” Mục Y Lan mím môi, trầm tư trong chốc
lát cuối cùng chân chính nở nụ cười: “Một khi đã như vậy, ta đây cũng an tâm.”
Hoàn toàn khác với lời đồn đãi bên ngoài, nàng đối với Trương Diễn
không có chút tình cảm nam nữ. nàng xem Trương Diễn như huynh như cha,
bây giờ thấy Trương Diễn cuối cùng cũng gặp được người tri âm, trong
lòng vui mừng. nàng vừa đẩy cửa ra, liền thấy một thiếu nữ mặc váy lam.
Thiếu nữ kinh hãi lắp bắp, có chút sợ hãi nhìn Mục Y Lan: “Sư tỷ...”
Mục Y Lan hướng nàng vuốt nhẹ cằm liền phiêu nhiên rời đi. Diệp Huyên
ngây người nhìn bóng lưng Mục Y Lan. Cho đến khi sau lưng truyền đến
thanh âm quen thuộc, thanh âm kia mang chút ý cười, ấm nhuận như ngọc,
êm tai dễ nghe: “A Huyên, còn không nhanh lại đây.” Diệp Huyên dường nwh chợt bừng tỉnh, nhào vào lòng Trương Diễn: “Sư phụ, ngươi, ngươi sẽ
không không cần ta...”
Trương Diễn nhìn chằm chằm vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng: “A
Huyên thì sao? A Huyên sẽ vĩnh viễn ở cùng sư phụ sao?” “Tất nhiên rồi.” Thiếu nữ nhỏ nhẹ trả lời một cách chắc chắn, nàng nắm lấy vạt áo Trương Diễn, “Ta vĩnh viễn cũng không rời khỏi sư phụ, vĩnh viễn.” bàn tay
thon dài đêm đầu nàng ấn vào trong ngực, dán lên vị trí trái tim. “Ta
cùng người gắn bó cả đời, không rời không bỏ.”
“Đinh, chúc mừng thí sinh hoàn thành nhiệm vụ, chỉ số tình cảm cùng
chỉ số tình dục đều đạt tiêu chuẩn. chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo, thí sinh thoát ly túc thể, thoát khỏi thế giới... nhiệm vụ tiếp theo,
thế giới Phương Tây cổ đại, kính thỉnh chờ mong.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...