Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Điền Tâm Niệm rùng mình, tức giận trừng mắt trước chàng trai không
nghiêm túc mình, khuỷu tay dùng sức đánh về phía bụng của anh, trên đỉnh đầu vang lên tiếng chàng trai kêu rên, cô lạnh lùng nói, “Cút ngay! Lưu manh!”

Dạ Tử Lăng ôm bụng, nhe răng trợn mắt nhìn phụ nữ sải bước đi về phía trước, trong mắt lóe lên một tia nóng rực, thật khoẻ nha!

Anh chưa từ bỏ ý định đi theo, chỉ là lần này lại không có động tác quá khích, “Này, cô tên là gì?”

Điền Tâm Niệm lười để ý anh, chỉ cảm thấy chàng trai này làn da trắng thật tốt, sao lại mặt dày mày dạn như thế.

Dạ Tử Lăng nhìn cô không nói lời nào, cũng trầm mặc, liền khoảng cách không gần không xa đi theo cô, nhìn cô băn khoăn luống cuống đi trên
phố Paris, ánh sáng ngọc đèn nê ông, chiếu đầu vai của cô càng thêm gầy
gòm.

Điền Tâm Niệm không biết đi bao lâu, cho đến đi mệt, đi không nỗi
nữa, cô mới ngừng lại, mắt không có tiêu cự rơi vào một chỗ, hồi lâu
xoay người ngồi ở trên va li, vừa quay đầu lại mới phát hiện thì ra
chàng trai kia vẫn ở sau lưng cô, cô cho rằng anh sớm đã đi.

Điền Tâm Niệm không khỏi cau mày, mân chặc môi lại không có chút sức nói nỗi.

Khóe miệng tà tứ nhếch lên, Dạ Tử Lăng nhướng mày đi vài bước theo
sau, nghiền ngẫm hỏi, “Rốt cục chịu dừng lại? Tôi nghĩ là cô sẽ đi tới
sáng?”

“Cậu rốt cuộc muốn làm gì, tại sao lại theo tôi chứ?” Điền Tâm Niệm vô lực hỏi.

“Làm gì? Cô nói tôi sẽ làm gì?” Dạ Tử Lăng bỗng nhiên bước lên trước, cúi xuống tầm mắt ngang bằng cô, ánh mắt yêu dị quyến rũ thú vị nhìn
cô, Điền Tâm Niệm sửng sốt, bị chàng trai xinh đẹp như vậy nhìn chằm
chằm, gương mặt không khỏi đỏ lên.

Rúc cái cổ về phía sau, cô cảm thấy lông mi dài cong của anh nhanh
muốn đưa vào trong mắt cô, chân mày nhíu lại, cô ho khan một tiếng che
giấu bối rối của mình, “Tôi làm sao biết cậu muốn làm gì.”

Dạ Tử Lăng cười khẽ, không đứng đắn nói, “Tôi muốn tán tỉnh cô.”

“Cậu…” Điền Tâm Niệm bị anh dồn nén khó thở, không nghĩ tới người này lại công khai nói câu này.

Dạ Tử Lăng nhìn bộ dạng kìm nén của cô, nhịn không được lại nở nụ

cười, một mét tám hơn to con bỗng dưng ngồi xổm xuống, liền ngồi xổm bên chân của cô, thân thể Điền Tâm Niệm theo phản xạ run lên, có chút luống cuống.

“Cậu, cậu làm gì vậy?”

Dạ Tử Lăng nhìn dáng vẻ cô phòng bị, nhịn không được cười một tiếng chế nhạo.

“Này, tốt xấu chúng ta cũng là đồng hương, cô có cần phòng bị tôi như thế không? Cô bây giờ muốn tiền không có tiền, muốn vóc dáng… Vòng một
cũng không lớn, tôi có thể ham muốn cô cái gì, cô người này thật là,
không nhiệt tình chút nào cả.”

“Cậu…” Điền Tâm Niệm phát hiện trước mặt người này, cô luôn luôn bị á khẩu không trả lời được, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, cô quả thực
không có gì đáng giá để anh ham muốn, bây giờ cô sạch túi, huống hồ nhìn anh ta toàn thân hàng hiệu, cũng sẽ không giống lừa gạt tiền, nếu như
là vì phụ nữ, càng không thể nào, tướng mạo và khí chất của anh ta như
vậy, phỏng chừng đứng ở trên phố hô một câu, sẽ có hàng trăm cô gái
người trước ngã xuống, người sau tiến lên nhào tới.

Cô không hiểu, anh theo cô làm chi?

Dạ Tử Lăng nhìn ra nghi ngờ của cô, cười quyến rũ, lập tức bốn phía
cầu vồng cũng mất màu sắc, anh bỗng chốc đứng lên tiện thể kéo cô theo,
một tay cầm hành lý của cô một tay dắt cô, “Đi thôi, anh trai mời em ăn
cơm.”

“Này! Buông tay!” Điền Tâm Niệm dùng sức giãy tay anh, Dạ Tử Lăng vẻ
mặt buồn bực nhìn cô, “Cái cô này thật là, một chút của hời cũng không
chịu hưởng gì hết!”

“Mắc gì tôi phải để cho cậu lợi dụng hả, tôi cho cậu biết cậu đừng
nghĩ lệch lạc, tiền coi là tôi mượn cậu, tôi sẽ trả lại cho cậu.”

“Ok! Coi như tôi sợ cô đó.”

Điền Tâm Niệm nhìn chàng trai đi ở phía trước, một tay cắm vào túi
quần, cả người thời trang và tràn đầy sức sống, đàn ông như vậy đi bộ
trên đường phố thủ đô thời trang Paris, cũng không kém phần rực rỡ.

Trong lòng bàn tay còn sót lại hơi nóng, tay anh không giống người
nào đó lớn dày, nhưng lại khiến người ta có một loại cảm giác thoải mái

nhẹ nhàng khoan khoái, thực ra nói thật, đàn ông như vậy thật làm cho
người ta không chán ghét nỗi.

Điền Tâm Niệm người không có đồng nào, ngoại trừ theo anh cũng không có cách khác.

Không có chú ý tới anh dẫn cô tới đâu, sau khi đi vào chỉ cảm thấy
nhà hàng trang trí rất tinh xảo, đã khuya lắm rồi, khó có được nhà hàng
vẫn chưa đóng cửa, nhưng mà bên trong đã không có người nào, Dạ Tử Lăng
chọn chỗ ở cạnh cửa sổ, bồi bàn là một cô gái đẹp người Pháp chính gốc,
mặc đồng phục, tươi mát mà quyến rũ.

Mới vừa ngồi xuống, Dạ Tử Lăng rất kiêu ngạo mỉm cười với người nữ
kia bồi bàn, con mắt hoa đào nheo lại, dài nhỏ mà mê người, trên mặt của nữ bồi bàn lập tức ửng hồng.

Điền Tâm Niệm không khỏi oán thầm, quả nhiên, mê trai không biên giới!

Tuy nhiên Dạ Tử Lăng dùng tiếng Pháp lưu loát chọn món ăn thì lại
khiến Điền Tâm Niệm hơi kinh ngạc một chút, anh phát âm thuần khiết êm
tai, thì ra cũng không phải là một công tử bột không biết gì hết, ít
nhất là ngôn ngữ để qua biên giới..

Nữ bồi bàn trước khi đi còn không quên ném một ánh mắt tán tỉnh, Điền Tâm Niệm bĩu môi, mặc dù cô và Dạ Tử Lăng này không có quan hệ gì,
nhưng dù sao bọn họ bây giờ ngồi chung một chỗ, vậy cô gái Pháp có cần
không đếm xỉa tới cô như thế chứ, ngang nhiên dụ dỗ người đàn ông bên
cạnh.

Lúc dùng cơm, cái cô bồi bàn nhiều lần chủ động vì bọn họ phục vụ, Dạ Tử Lăng thì thỉnh thoảng ném đi ánh mắt mỉm cười, môi quyến rũ nhếch
lên, trên mặt của nữ bồi bàn rất vui mừng.

Điền Tâm Niệm nhịn không được hỏi, “Cậu bình thường theo đuổi con gái như thế hả?”

Dạ Tử Lăng một đôi cặp mắt đào hoa xinh đẹp chuyên chú nhìn cô, cười
như không cười nói, “Tôi cũng không phải là người nào cũng ra tay.”

Điền Tâm Niệm bị anh nhìn như vậy, trên mặt không khỏi ửng đỏ, quả nhiên, đẹp trai vẫn có vốn liếng đẹp trai.


Thấy cô không nói, Dạ Tử Lăng còn nói thêm, “Cô thật muốn biết? OK! Cho cô biết một chút, chọn một mục tiêu đi.”

Điền Tâm Niệm không dám tin nhìn anh, chẳng lẽ anh muốn làm mẫu trực tiếp?

Dạ Tử Lăng nhướng mày, ngầm thừa nhận.

Đúng lúc một nữ bồi bàn mang thức ăn lên, Điền Tâm Niệm nổi hứng, dùng ánh mắt ý bảo anh, cô này được lắm.

Dạ Tử Lăng dùng tiếng Trung tùy ý nói, “Cô này độ khó quá thấp.”

Hứ ~~

Điền Tâm Niệm khinh thường liếc anh một cái, anh có quá tự kiêu không.

Liền thấy anh gọi lại bồi bàn xoay người muốn đi, dùng lưu loát tiếng Pháp nói, “Tính tiền.”

Không có cầm tiền mặt, anh trực tiếp viết xuống tờ chi phiếu cá nhân
một chuỗi con số, ưu nhã ngẩng đầu cười cười với nữ bồi bàn, sau đó lật
chi phiếu qua viết xuống một chuỗi con số, nói, “Ngại, tôi không biết
cho bao nhiêu tiền boa thích hợp, nhưng mà tôi thích boa số của tôi,
không ngại chứ?”

Môi anh nhếch lên, cực kỳ quyến rũ, ngay cả Điền Tâm Niệm cũng có hơi sững sờ, chỉ thấy người nữ kia bồi bàn đưa chi phiếu qua, đỏ mặt chạy
ra, chạy vài bước, quay đầu lại, muốn nói nhưng thôi nhìn anh một cái.

Được rồi, Điền Tâm Niệm nghĩ, cô lại bị vô tình không để ý.

“Làm sao cậu biết cô ta nhất định sẽ gọi cho cậu?” Điền Tâm Niệm hừ lạnh hỏi.

Dạ Tử Lăng nhún vai, cầm lấy con dao chuyên chú ăn.

Điền Tâm Niệm cũng hiểu không cần thiết phải tiếp tục cái đề tài này, hai người ăn xong rời khỏi, gần như mới vừa đi ra nhà hàng, di động của Dạ Tử Lăng liền líu ríu reo lên, chân mày anh cau lại, ấn nút nhận rồi
quấn lấy cổ cô đưa di động đặt vào bên tai của cô, quả nhiên nghe thấy
giọng cô bồi bàn vừa rồi.

Điền Tâm Niệm gạt tay anh ta, chợt nghe anh đắc ý huýt sáo, biết thời điểm lập tức nói, “Không cần sùng bái anh trai, anh trai chỉ là thuật
lại mà thôi.”

****************************************************************************

Trung Quốc, vùng ngoại ô thành phố A một cái nhà biệt thự tách biệt.

Tần Oản đứng ở trước cửa sổ sát sàn, ánh mắt tối tăm u ám, tiếng kéo
cánh cửa vang lên, tiếp theo một đôi cánh tay đàn ông mới tắm còn hơi

ướt từ phía sau ôm cô ta, hôn, lập tức rơi vào trên cổ của cô ta.

Tần Oản không có chút nào né tránh, ánh mắt không sóng, miệng nói ra
giống như là nói về thời tiết hôm nay, “Điền Tâm Niệm ở Pháp, anh giúp
em thủ tiêu cô ta.”

Động tác người đàn ông phía sau dừng lại, lập tức buông cô ta ra,
xoay người ngồi ở trên ghế sa lon, ánh lửa ở trong tay lóe lên, xì gà ở
đầu ngón tay bốc cháy lên, giọng điệu lười biếng nói, “Em bảo anh giết
người?”

Tần Oản bỗng dưng xoay người đùa cợt nhìn anh ta, “Ân Diệc Kỳ, người
hai tay dính đầy máu tanh dơ bẩn như thế, còn e ngại giết người?”

Ân Diệc Kỳ biến sắc, hung ác nham hiểm đột ngột nổi lên, lạnh lùng
nói, “Phụ nữ, chú ý giọng điệu nói chuyện của em, em cho rằng em đang
nói chuyện với ai hả! Biết anh dơ bẩn nên hiểu, anh bóp chết em giống
như bóp chết một con kiến có hiểu không? Huống hồ anh dựa vào cái gì
phải giúp em? Phải biết rằng bây giờ em họ anh thực rất cưng cô vợ của
nó, giết người anh không sợ, nhưng anh bây giờ còn không muốn tự chuốc
lấy phiền toái.”

Tần Oản lại không có bị giọng điệu lạnh lùng của anh ta hù dọa, hai
cánh tay ôm ý đùa cợt trên mặt càng sâu, “Ân Diệc Kỳ, anh khỏi phải làm
em sợ, em biết anh yêu em, anh giúp em làm nhiều chuyện như vậy không
phải là vì muốn có thể gặp em sao? Bây giờ em đã đứng ở trước mặt anh
anh giả bộ tiếp nữa sẽ không có thú vị nữa, anh giúp em giết cô ta, em ở đây với anh một tuần, thế nào?”

Ân Diệc Kỳ cười lạnh, nhưng mà biểu tình cũng không hung ác nham hiểm giống như vừa rồi, “Bất quá là một tình địch mà thôi, em lại muốn giết
người, Tần Oản, lòng của em thật đủ xấu.”

“Nhưng mà...” Ân Diệc Kỳ giọng nói biến đổi, đầu ngón tay bắn ra,
xì gà theo cửa sổ rộng mở bay ra ngoài, anh ta bắt lại cánh tay người
phụ nữ ôm vào trong ngực, hung mãnh hôn môi của cô ta, động tác kia rất
dịu dàng, cạy ra hàm răng của cô ta muốn nuốt sống cô ta.

Môi son hồng đỏ bị anh ta hôn mất hết, Ân Diệc Kỳ trong mắt tràn đầy
dâng lên dục vọng, nắm hai chân của cô dùng sức ném cô lên giường, gần
đi qua, ở bên tai cô ta nhẹ giọng nói, “Nhưng mà, xấu làm cho anh nhịn
không được động lòng.”

Soạt ——

Áo bị xé đi, lưng quần bị kéo xuống, lửa nóng buổi tối vừa mới bắt đầu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui