Đào lúc này đang hoảng sợ vô cùng, không phải vì cô sợ lời nói dọa dẫm của mẹ chồng mà cô sợ bé Su xảy ra chuyện không lành.
Trời càng về tối, cô lại càng thêm bất an, cô đã nhờ vả tất cả hàng xóm xung quanh, đi tìm hết các nẻo đường, ngõ ngách và cả những ao, hồ gần đó nhưng bé Su vẫn bặt vô âm tín.
Chuyện càng lúc càng truyền đi xa, ai cũng xót xa cho Phạm Gia, mọi người trong làng bảo nhau đốt đuốc đi tìm khắp nơi, các thanh niên trong làng thì dùng thuyền ra sông kiếm nhưng tìm suốt cả đêm cũng không tìm thấy một dấu vết nào của con bé.
Đào hoảng loạn đến mức không còn giữ nổi được bình tĩnh, cô cứ chạy, cứ chạy hết các nẻo đường, hết các cánh đồng gào tên con bé trong vô vọng.
Chưa tìm được con bé, cô chưa dám về nhà, cô không biết phải đối diện với chị Hương ra sao, là lỗi do cô bất cẩn nên mới không trông nom được bé Su, lỡ may bé Su mà có mệnh hệ gì thì cô sẽ phải ân hận, day dứt cả đời.
Nhưng cô nghĩ cứ chạy như thế này cũng không phải là cách, với sức của con bé thì không thể nào đi quá xa được, đúng rồi, lúc này cô nên đến tìm bác Liên, chỉ có bác mới có thể giúp cô tìm bé Su được.
Nghĩ vậy nên cô chạy một mạch đến nhà bác Liên, nhìn thấy bác đang ngồi trong điện cô liền òa lên khóc, hai tay run rẩy bấu vào tay bác cầu xin:
_ Bác ơi giúp con với, bé Su…… bé Su mất tích rồi….
_ Ta biết….
Bác Liên chỉ nói vậy rồi lại ngồi nhắm mắt, im lặng, Đào tuy sốt ruột nhưng không dám giục bác, cô quỳ xuống bên cạnh bác chắp tay cầu nguyện.
Một lúc sau, bác Liên mới chậm rãi lên tiếng:
_ Từ tối qua đến giờ, ta đã gieo quẻ ba lần nhưng vẫn không thể nhìn rõ con bé đang ở đâu, nhưng ta có cảm giác rằng con bé vẫn ở trong Phạm Gia, nó chưa hề bước chân ra khỏi cổng.
_ Con và mọi người đã tìm rất kỹ rồi nhưng tại sao lại không thấy, hay bác đi cùng con tới Phạm Gia để tìm kiếm lại một lần nữa được không ạ?
_ Ta sẽ không bước chân đến Phạm Gia nữa đâu.
_ Tại sao vậy ạ, ai làm phật ý bác?
_ Tất cả….
thôi con về đi, hãy tìm kỹ lại trong Phạm Gia một lần nữa, nếu còn không thấy thì có lẽ con bé lành ít dữ nhiều rồi.
Đào theo bác nhiều năm nên rất hiểu tính cách của bác, bác đã nói không đến là sẽ không bao giờ đến, dù cho cô có năn nỉ, dù cho trời có sập thì bác cũng không bao giờ đổi ý.
Cô đứng dậy chào bác rồi thất thần quay trở về Phạm Gia.
Dường như mọi người đang chờ cô về thì phải, bà nội cùng mẹ chồng cô và chị Hương đang đứng ngay trước cửa nhà, ánh mắt ai cũng đờ đẫn và mệt mỏi.
Mẹ chồng nhìn thấy cô thì gầm lên:
_ Tôi tưởng cô c.h.ế.t ở đâu rồi chứ, còn dám vác mặt về cái nhà này nữa à?
Đào chẳng biết phải nên nói gì để an ủi mọi người, vì chính cô bây giờ đây cũng đang sợ hãi và hoang mang, cô chỉ nghẹn ngào:
_ Con xin lỗi…
_ Tôi không cần lời xin lỗi của cô, tôi cần cháu nội tôi, cô trả lại cháu nội cho tôi đi.
_ Dạ con sẽ cố gắng tìm con bé về ạ.
Nói rồi, cô tiếp tục điên cuồng tìm kiếm trong Phạm Gia, nhưng cho dù cô có lục tung cả cái Phạm Gia lên thì cũng vẫn không thể tìm thấy bóng dáng nhỏ bé ấy.
Bất lực, cô ngồi bệt xuống đất khóc lên nức nở.
Lại một ngày nữa trôi qua, màn đêm dần buông xuống, nỗi bất an trong lòng cô ngày càng lớn, lớn đến mức cô như bị phát điên.
Cô cứ đi hết vườn chuối rồi sang vườn nhãn, không biết cô đã đi bao nhiêu vòng, nhưng cô cứ vòng đi vòng lại với hy vọng con bé chỉ quanh quẩn đâu đây thôi.
Một bên quai dép của cô đã bị đứt vì cô đi lại quá nhiều, nhưng đôi chân cô thì không hề thấy mỏi, cô vứt luôn đôi dép vào một góc vườn rồi tiếp tục đi chân trần xuống nền đất.
Có những lúc giẫm phải gai nhưng bàn chân cô dường như đã tê liệt, cô không hề cảm thấy đau đớn vì giờ đây nỗi đau trong lòng đã lấn át cả nỗi đau thể xác.
Cô đi thêm vài vòng nữa thì bất ngờ phát hiện ra điều bất thường ở một gốc cây chuối lớn, cô cảm nhận thấy chỗ đất xung quanh gốc cây chuối này rất ấm, ấm hơn những chỗ khác.
Cô ngờ vực nhìn xung quanh gốc cây chuối to lớn này, cô không thể rời mắt khỏi đó bởi cô có linh cảm rằng chỗ này dường như đang ẩn chứa điều bí ẩn gì đó.
Bầu trời lúc này tự dưng xám xịt, nhiệt độ ngoài trời giảm xuống đột ngột một cách bất thường, từng làn gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình, cô cảm giác như có người đang nhìn chằm chằm cô thì phải, nếu cô đoán không nhầm thì là Nương Thi, cô ta đang nhân cơ hội cô không có lá bùa trong người định hại cô hay sao.
Cô định chạy ngay về phòng nhưng rồi cô lại lóng ngóng dừng lại, một ý nghĩ xẹt ngang trong đầu cô, có khi nào chuyện bé Su mất tích có liên quan đến Nương Thi.
Dù có chút gai lạnh sống lưng nhưng cô vẫn quyết định ở lại, cô cố hít thở thật sâu để không khí tràn đầy lồng ngực.
Bằng cách đó cô như lấy lại được sinh khí, cô cúi xuống nhặt một thanh gỗ dưới chân rồi lên tiếng:
_ Là cô phải không? Cô không hại được tôi nên đã hại bé Su phải không? Mau trả con bé lại cho tôi rồi tôi cho cô tùy ý muốn làm gì tôi thì làm, kể cả cô muốn lấy tính mạng của tôi thì tôi cũng đồng ý nhưng xin cô hãy tha cho bé Su, nó chỉ là một đứa bé vô tội thôi mà……
_ Muộn rồi…..
Tiếng nói vang lên bên tai cô cùng điệu cười vô cùng quái dị, cô uất ức siết chặt cành cây trong tay, toàn thân run lên vì tức giận:
_ Cô có giỏi thì hãy xuất hiện đi, đừng ẩn ẩn, nấp nấp như vậy hèn lắm…
_ Cô nghĩ cô đấu lại được tôi à, tôi cũng rất muốn bóp chết cô nhưng tiếc rằng cái mạng ch.ó của cô quá lớn, vậy nên con bé Su sẽ thế mạng thay cô, tuy sinh khí của nó không dồi dào như của cậu Khiêm nhưng được cái rất thơm……
_ Cô điên rồi, cô mau thả nó ra, con bé nó chỉ là một đứa trẻ con, nó không có tội tình gì cả.
_ Trong cái Phạm Gia này làm gì có ai mà không có tội.
_ Dù thế nào thì cô cũng không được hại trẻ con, nếu cô dám hại đứa bé ấy thì ông trời sẽ không tha cho cô đâu.
Câu nói của cô vừa dứt thì gió bên ngoài trời bắt đầu thổi càng lúc càng mạnh hơn, đất trời mù mịt, cây cối trong vườn ngả nghiêng, rồi từng giọt mưa lách tách, lách tách rơi mỗi lúc một lớn, từng tia chớp lóe sáng trên bầu trời, sau đó là tiếng sét đánh xuống nền đất như trời giáng.
Dưới ánh sáng lập lòe của tia chớp,cô giật mình nhìn thấy hình dáng bé nhỏ hiện ra, con bé khuôn mặt tái nhợt nằm co ro ngay dưới gốc chuối.
Nhìn thấy con bé thân tàn ma dại, cô òa lên khóc rồi bế con bé chạy vội lên nhà.
Bà nội ngay lập tức gọi điện cho cậu Thành đến khám, cả nhà lúc này đã đứng quây kín xung quanh, ai cũng lo lắng cho sức khỏe của bé Su.
Cô ngồi chăm chú nhìn cậu Thành khám cho con bé, cô lo sợ đến mức quả tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một lúc sau, cậu Thành mới lên tiếng:
_ May mắn là bé Su không bị nguy hiểm gì đến tính mạng, chỉ cần cho con nghỉ ngơi và chăm sóc thật tốt thì con sẽ hồi phục lại thôi.
Nghe được những lời nói đó từ miệng cậu Thành, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bé Su được bế về phòng nghỉ ngơi thì tất cả các ánh mắt tò mò lại dồn về phía cô, cô cảm thấy tất cả mọi người trong nhà đang rất muốn hỏi cô về chuyện vừa xảy ra nhưng vì có bà nội ở đây nên không ai dám lên tiếng hỏi.
Sau khi biết cháu nội đã được bình an thì bà nội cũng đã trở lại dáng vẻ điềm tĩnh như thường ngày, bà ngồi lên chiếc ghế quen thuộc chậm rãi uống ngụm trà nhưng ánh mắt bà luôn hướng về phía Đào.
Có lẽ quản gia Tự đã theo bà nhiều lắm nên hiểu được ý của bà, quản gia Tự đứng sát gần Đào nói nhỏ:
_ Bà chủ đang chờ mợ đó, mợ mau quỳ xuống nhận lỗi với bà đi.
Đào khẽ gật đầu rồi từ từ tiến lại trước mặt bà nội, cô quỳ xuống rồi nhỏ nhẹ:
_ Con xin lỗi bà, xin lỗi mọi người, vì sự bất cẩn của con mà làm bé Su gặp phải nguy hiểm và làm cho mọi người phải nhọc lòng rồi ạ.
_ Nói ta nghe đã có chuyện gì xảy ra, tại sao bé Su ở ngay trong vườn chuối mà hai ngày nay bao nhiêu người tìm cũng không thấy.
_ Bé Su là bị Nương Thi giấu nên người thường không thể nhìn thấy được, cũng may nhờ có tiếng sét lớn nên bé Su mới có thể trở về, chắc có lẽ ông trời muốn giúp Phạm Gia đó ạ.
_ Lại là Nương Thi sao? Con qu.ỷ đó đáng sợ tới cỡ nào mà không thầy bà nào dám về đây để giúp Phạm Gia ta, ta đã tìm kiếm đến rất nhiều thầy rồi tại sao ai cũng từ chối, đến bác của con cũng từ chối đến đây phải không?
_ Dạ….
_ Tại sao vậy?
_ Con cũng không biết lý do là gì, nhưng rất có thể là….
gia đình mình chưa thành tâm ạ?
_ Ta đã chi rất nhiều tiền và đồ lễ, chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ thành tâm sao?
_ Thành tâm nghĩa là có thiện chí, tình cảm xuất phát từ đáy lòng chứ không phải là những thứ vật chất bên ngoài đâu ạ.
Bà Kính nghe đứa cháu dâu nói mà khẽ cười nhạt, cuộc đời bà chưa bao giờ phải khúm núm, đi cầu xin ai cả, mọi chuyện bà đều cho người đi giải quyết bằng tiền.
Thế nhưng từ khi gia đình bà vướng vào những câu chuyện tâm linh, bà đã rất nhọc tâm, tuy là trước đây bà không tin về chuyện tâm linh cho lắm nhưng khi nhắc đến các sư, các thầy, bà cũng có phần kính trọng, vì vậy mà đích thân bà tìm đến các thầy cao tay để xin về giúp Phạm Gia nhưng tất cả các thầy đều từ chối bà.
Một người không am hiểu về tâm linh như bà quả thật khiến bà rối não, bà không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong ngôi nhà của bà nữa.
Bà day day hai bên thái dương rồi mệt mỏi nói:
_ Về phần Nương Thi ta sẽ cố gắng mời được thầy cao tay về để bắt cô ta, còn phần con, con làm sai nên sẽ phải chịu phạt, ta phạt con bị đánh 20 roi.
Đào biết mình sai nên cô không phản kháng, cô chấp nhận chịu hình phạt của bà, thế nhưng cậu Thành từ đâu đột nhiên chạy lại quỳ xuống trước mặt bà, cậu xin bà giảm hình phạt cho Đào nhưng bà cương quyết nói:
_ Ở nhà này, ai cũng như ai, đã làm sai thì phải chịu phạt, nếu ta tha cho Đào thì chả phải là ta đang thiên vị hay sao.
Càng là người trong gia đình thì càng phải nghiêm khắc, như vậy mới có thể làm gương cho những người khác, và đây cũng là bài học để cho mọi người nhớ rằng khi làm bất cứ một việc gì thì phải dành hết tình cảm, tâm tư vào trong công việc ấy, tuyệt đối không được chểnh mảng, chỉ một chút sơ suất thôi cũng có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.
Từng lời nói của bà tuy nhẹ nhàng nhưng đầy mùi răn đe, Đào làm sai Đào chấp nhận chịu phạt, không cần ai phải cầu xin giúp cô cả, như vậy càng làm cho cô khó xử thêm thôi, cô bảo với cậu Thành:
_ Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tôi nhưng tôi sai tôi phải chịu phạt, dù kể cả bà không phạt tôi thì tôi cũng sẽ tự phạt bản thân mình.
Cậu Thành nhìn Đào với ánh mắt đầy xót xa, cậu lặng lẽ đứng ra một góc bất lực nhìn Đào bị đánh, chiếc roi mây vun vút quật xuống thân hình mỏng manh khiến cậu thấy nhói ở trong lòng.
Nhưng Đào rất kiên cường, cô mím chặt môi chịu đựng chứ không rơi một giọt nước mắt nào, cô gồng mình chịu những phát roi như trời giáng xuống cơ thể, sau khi roi cuối cùng quất xuống người cô cũng là lúc cô cảm nhận thấy cơ thể mình đã bị đông cứng lại, các dây thần kinh dường như đã bị tê liệt hết, người cô không thể nhúc nhích được.
Cô phải nhờ cái Vân và quản gia Tự dìu lên phòng, cậu Thành cũng cầm hộp thuốc đi theo sau.
Cái Vân đưa cô vào nhà tắm rồi giúp cô thay quần áo, nhìn những vết thương trên người cô mà nó phải kêu lên:
_ Dã man quá, thâm tím hết lưng của mợ rồi, mợ đau lắm phải không?
Đào khẽ cười khổ:
_ Mợ vẫn chịu được.
_ Mợ đau thì cứ nói là đau, việc gì phải giả vờ mạnh mẽ cơ chứ.
Khuôn mặt Đào bỗng trầm xuống, cô bảo:
_ Vì ở đây mợ chẳng có ai để nương tựa cả, mợ không mạnh mẽ thì yếu đuối cho ai xem.
_ Vẫn còn em nữa mà, em sẽ luôn đứng về phía mợ.
_ Cảm ơn em.
Thay quần áo xong, cô được cái Vân dìu về giường, nó bảo cô nằm úp xuống để nó giúp cô bôi thuốc nhưng cậu Thành đã cầm hộp thuốc tiến lại và nói:
_ Tôi là bác sĩ, để tôi khám vết thương rồi chữa trị cho chị ấy.
Cái Vân nghe cậu Thành nói vậy liền nhăn mặt, nó cong môi lên bảo:
_ Cậu là đàn ông, lại là em chồng nữa nên không thể khám cho mợ được, như vậy kỳ lắm.
_ Có gì đâu mà kỳ, tôi là bác sĩ, đã từng khám cho bao nhiêu người, bây giờ chẳng lẽ người nhà bị thương mà tôi lại không được khám.
_ Không được, không được, cậu đưa thuốc đây để con bôi cho mợ.
_ Con nghĩ việc khử trùng và bôi thuốc đơn giản lắm hả, nhỡ may chị ấy bị nhiễm trùng thì con có chịu trách nhiệm nổi không?
Câu nói này của cậu Thành đã đánh trúng vào điểm yếu của cái Vân, nó nghẹn họng không dám trả lời, Đào thấy vậy liền lên tiếng:
_ Vết thương cũng nhẹ thôi, chắc chỉ cần bôi thuốc là khỏi, cậu hướng dẫn cái Vân cách khử trùng và bôi thuốc cho tôi là được mà, nếu như có chuyện gì xảy ra tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Đào đã nói vậy rồi nên cậu Thành dù lo cho cô nhưng cũng không muốn làm phật ý cô, cậu hướng dẫn cho Vân cách khử trùng và bôi thuốc cho cô.
Tuy vậy thì cậu vẫn không yên tâm, nhìn cái Vân lóng ngóng bôi thuốc cho cô mà cậu thấy sốt ruột, cậu ngồi trên giường cùng cậu Khiêm nhưng tâm trí và ánh mắt luôn lo lắng hướng về phía giường của Đào.
Cậu không biết được là từng cử chỉ và hành động của cậu đã lọt vào mắt một người, ánh mắt ấy dường như đã nhận ra điều khác lạ ở cậu……..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...