Muốn đi nào có dễ như vậy, khi Trần Lâm vừa muốn rời đi đám người vừa do dự vừa kinh sợ vội vã lại chặn đường lui của hắn.
Trần Lâm biết bản thân khó thoát, vốn hắn cũng nói chơi qua, việc để lộ bản thân nhiều như vậy mà có thể dễ dàng rời đi được là chuyện không tưởng.
Chỉ là hắn buồn cười đám là người này, không có hành động nào dứt khoát được hết, người như vậy tương lai không thể nào có thành tựu cao được.
Trần Lâm buông bỏ rời đi, hắn quay lại liền chém về một tên đang xông tới, thành công một kiếm Trần Lâm không hề ham chiến mà mau chóng lui lại.
Sau tên kia vẫn còn người khác xông tới, dù có vận dụng linh khí Vân Thiên kiếm hắn cũng không dám tự phụ chống đỡ hết được.
Lại một vết chém nữa lên ngực của hắn, mặc dù hắn phản ứng vô cùng nhanh nhưng vẫn không thể thoát khỏi toàn bộ được.
Lại thành công giết được một người nhưng cái giá phải trả vẫn có, dù ít dù nhiều.
Máu lại tô điểm thêm tà áo của hắn, không rõ lúc này trên người máu của hắn nhiều hay là của địch nhân nhiều hơn nữa.
Điên cuồng nở nụ cười khiến xung quanh đám người khiếp đảm, rõ ràng mạng mình còn khó giữ nhưng vẫn không chịu buông bỏ những thứ kia ra.
Trần Lâm không cho là vậy, hắn biết thế cục cực kỳ bất lợi cho mình, nhưng tu vi Khai Khiếu chỉ còn có một tên, hắn chỉ lo ngại mỗi tên đại hán này, cần phải nhanh chóng xử lý được y thì hắn có cơ hội lật ngược tình thế.
Lại phóng ra Vân Thiên kiếm, nó xé gió bay đi càn quét tứ phương, đám người xung quanh cũng biết Vân Thiên kiếm vô cùng lợi hại đâu dám chủ quan, liền liều mạng phòng thủ.
Trần Lâm chỉ chờ có vậy, đi ra một bước hắn liền tung tới một đạo chưởng pháp, khí thế vô cùng lăng lệ tới tên có tu vi Khai Khiếu.
Tên kia dường như cũng nhận ra mục đích của Trần Lâm, y không chậm trễ cầm thanh kiếm chém ngược về phía hắn.
Trong mắt không hề có chút nào hoảng sợ nào, đáp lại chỉ có sự khinh thường, Trần Lâm đang bị thương nào có thể là đối thủ của y, lần trước chẳng qua là do Trần Lâm lợi dụng sự sự bất ngờ mới thu được kết quả có lợi kia mà thôi.
Một chưởng đối cứng một kiếm, bên nào chiếm ưu thế hơn cũng không cần nhiều thời gian suy xét.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ cần nghĩ tới việc chém giết Trần Lâm thì mọi thứ của Trần Lâm đều thuộc về y, càng làm cho bản thân y trở nên hưng phấn, kích động.
Ngay khoảnh khắc chưởng pháp của Trần Lâm vừa tới, bất kỳ ai cũng nghĩ tới được cùng một cái kết.
Khuôn mặt có phần tái nhợt nhưng Trần Lâm mặt không đổi sắc, hắn nở một nụ cười quái dị.
Trông thấy Trần Lâm có vẻ như ẩn giấu điều gì đó làm đại hán trong lòng nổi lên một dự cảm không lành, sự tự tin trước đó của hắn nhất thời bị lung lay.
Trần Lâm không biết y đang nghĩ điều gì, dù có biết hắn cũng không để tâm vì lúc này đã quá muộn để thay đổi bất kỳ hành động nào rồi.
Chưởng pháp ngay khi cận kề thanh kiếm của đại hán đối diện, hắn liền lật tay, trong sát na trên tay liền xuất hiện một thanh kiếm khác.
Trần Lâm cũng không muốn dùng kiếm đối cứng với đại hán, thanh kiếm này cũng không phải là một thanh linh khí gì, thậm chí cũng không phải là một pháp khí, đây là thanh hắn lấy xuống từ trên người Lữ Cổ từ trước, nó một mực vẫn nằm trong giới chỉ chưa bị hắn quăng đi.
Chỉ là một thanh vũ khí bình thường tất nhiên sẽ không thể so sánh được với thanh kiếm của đại hán, cũng không muốn đối cứng hắn lật tay, nhanh như chớp đâm vào yếu điểm trên người y.
Mặc cho thanh kiếm đại hán vẫn gào thét chém tới, biết rằng không đỡ một kiếm này hắn sẽ lành ít dữ nhiều nhưng Trần Lâm vẫn tình nguyện đánh đổi.
Thấy sự điên cuồng của hắn làm đại hán giật mình hoảng sợ, y không thể điên cuồng như Trần Lâm được.
Một kiếm này của y nhiều nhất chỉ làm bị thương Trần Lâm mà thôi, nhưng một kiếm của Trần Lâm hoàn toàn có thể giết chết y.
Không kịp suy nghĩ nhiều đại hán lập tức thu tay muốn lùi lại, chỉ là khoảng cách đã rất gần rồi mọi hành động tiếp theo không theo quỹ đạo đều không dễ dàng gì.
Thành công thoát được một kiếm nhưng cũng phải trả giá bằng một vết thương lớn trên ngực, may là đẳng cấp thanh kiếm không cao nếu không thương thế không chỉ có nhường này.
Vốn tưởng suy tính của hắn đã thành công nào ngờ lại thất bại trong phút chốc, Trần Lâm liền nổi lên nghi ngờ về suy tính trước đó của hắn, vốn tưởng đã hoàn hảo không kẽ hở, thậm chí là phải đánh đổi bằng nữa tính mạng của mình, không ngờ lại chỉ thu được kết quả như vậy.
— QUẢNG CÁO —
Khoảnh khắc đại hán lùi lại Trần Lâm liền phun ra một ngụm máu, cả người vô cùng hư nhược.
Lần này không phải là do vết thương trước đó tái phát mà là do bị tập kích.
Nguyên bản Vân Thiên kiếm đi ra muốn ngăn cản đám người còn lại, nhưng dù có là hạ phẩm linh khí thì vẫn không thể một mình chặn đứng tất cả được, trong số này lại có một tên lực đạo không biết bằng cách nào thoát thân được, phía sau thành công ám toán hắn.
Mặc dù cuối cùng hắn đã bị Vân Thiên kiếm chém chết nhưng đổi lại khiến Trần Lâm càng suy yếu hơn.
May thay tên chủ tu lực đạo này tu vi không cao lắm, nếu không có lẻ cái giá hắn nhận phải không chỉ có nhiêu đó.
Bên trong cơ thể lúc này e rằng đã gãy đi ít nhất vài cái sương sườn rồi, cơ thể dù không thể cố gắng hơn nữa tuy nhiên lúc này hắn biết không phải là lúc có thể dừng lại được.
Việc vận dụng gần như toàn bộ số linh khí còn lại trong cơ thể để ngăn cản đám người, cùng với việc vừa bị ám toán vừa rồi làm cho Trần Lâm vô cùng hư nhược, gần như mỗi cử động tiếp theo đều vô cùng khó khăn, cả cơ thể có thể đổ xuống bất kỳ lúc nào.
Trải qua bao cuộc chiến có lẻ đây là lần hắn bị thương nặng nhất.
Đó là giữa lúc trận chiến vẫn đang còn tiếp tục.
Trần Lâm đầu tóc rối bời, không còn phong phạm của một thư sinh nho nhã vốn có, cả người tràn đầy huyết nhục.
Ánh mắt không còn thấy rõ chiến ý, thay vào đó là sự điên cuồng.
Linh khí hầu như không còn, đánh đổi lại chỉ giết được vài tên tu luyện giả cấp một, hai tên Khai Khiếu một bị hắn chém đứt một tay, một đang bị hắn nhất thời dọa lui, nhưng cái kết xa xa không đủ như ý muốn của hắn.
Lúc này nhân lúc đại hán lùi lại, Trần Lâm không dám chậm trễ áp sát theo sau, đây chính là cơ hội tốt nhất nếu bỏ lỡ e rằng hắn sẽ không còn có hội làm lại lần nữa.
Một chút linh khí còn lại hắn cũng không dồn vào thanh kiếm trên tay, nếu không có lẽ nó sẽ không chịu đựng nổi lập mà tức vỡ nát mất, hắn cũng không thể thu Vân Thiên kiếm trở về kịp lúc được, với lại hắn cũng không tính làm thế.
Thu vội thanh kiếm trên tay, thuận đà đang tới hắn liền tung ra một trảo, chút ít linh khí còn lại được Trần Lâm điều khiển trở về xoay tròn trong đan điền.
Đại hán dù biết là Trần Lâm sẽ không buông bỏ cơ hội này tấn công tiếp lần hai, dù là hắn thì cũng sẽ lựa chọn làm như vậy, chỉ là hắn không ngờ được Trần Lâm lại thu thanh kiếm trên tay về, vô cùng bất ngờ cũng giống như lúc mà thanh kiếm xuất hiện vậy.
— QUẢNG CÁO —
“Trữ vật.” Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu đại hán, nhiều luồng xoay chuyển trái chiều một lúc cùng được diễn ra.
Vừa có kích động, vừa có tham lam, lại vừa có sự hoảng sợ cùng với tuyệt vọng.
“Trữ.
.
.” Tiếc rằng âm thanh chưa kịp phát ra khỏi miệng y thì đã bị Trần Lâm một tay túm lấy cổ họng, đúng hơn là một trảo Trần Lâm tung ra đúng ngay cổ của đại hán, khiến y không thể phát ra thanh âm tiếp được nữa.
Vốn tuyệt vọng vì khi bản thân lùi lại mất đi tiên cơ, Trần Lâm có thể tuỳ thời chém hắn bất kỳ lúc nào, nhưng y lại không ngờ được thanh kiếm kia chỉ là một thanh vũ khí bình thường, thậm chí là bình thường trong vô số những thanh bình thường nhất.
Tất nhiên chỉ là một thanh vũ khí bình thường, nếu không thì một kiếm trước đó không chỉ là gây ra thương tích mà càng hơn là đã chém chết hắn vào lúc đó rồi, tất nhiên đại hán không thể suy nghĩ được đến bước này, thậm chí là càng không ngờ tới.
Ai có thể ngờ được người sở hữu một thanh pháp khí thì vũ khí còn lại có thể là một thanh bình thường vũ khí cơ chứ.
Tuyệt vọng là thế nhưng Trần Lâm lại lựa chọn thu thanh kiếm về làm đại hán như bắt trở về được một tia sinh cơ, chỉ cần vài hơi thở này đã đủ cho y chém giết ngược trở lại rồi.
Dù cổ đang bị Trần Lâm siết chặt nhưng hai cánh tay vẫn còn được tự do, đại hán nâng lên thanh kiếm muốn chém ngược về Trần Lâm, như vậy không chỉ thoát ra được thậm chí có thể một chiêu giết chết Trần Lâm luôn cũng có thể.
Phía sau vẫn đang có người tới, tu vi cũng không hề thấp hơn so với bản thân mình làm cho tâm tình vừa kích động chợt nảy lên.
Phải mau chóng chém giết Trần Lâm, rồi thu lượm mọi thứ chạy trốn.
Trần Lâm cũng phát hiện thấy có người phía xa đang dần tiếp cận, đây vốn là sự tính hắn không muốn thấy nhất nhưng cũng là chuyện hắn không thể thao túng được.
Đối diện với hai người tu vi Khai Khiếu sơ kỳ đã khó, nếu có thêm người có tu vi này gia nhập nữa thì chuyện hắn muốn rời đi không cần bàn đến nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...