Vân Thiên kiếm như một ánh sáng xẹt ngang chiến trường, từng đường kiếm đi đến đâu mọi vật phía trước bị xẻ đôi đến đó, kể cả sợ tơ cứng cáp cũng không thể cản nó lại nữa nhịp, đây chính là một thanh linh khí trong truyền thuyết.
Dù đã biết trước kết quả, nhưng khi bản thân cảm nhận vẫn không nhịn được súc động trong lòng, với linh khí Vân Thiên kiếm niềm tin của Trần Lâm lập tức tràn về.
Nhện độc dường như cũng bị chuyện này làm cho giật mình, nó dừng lại rồi kêu ré lên một tiếng khó nghe, sau đó lập tức phóng tơ kéo bản thân tới gần Trần Lâm.
Trần Lâm biến sắc theo tiếng kêu, lập tức chân đạp mạnh xuống đất đẩy bản thân duy trì khoảng cách, hắn nhất thời chưa dám chính diện chống đỡ, bàn tay huy động thanh kiếm mở đường lùi về.
Một phần vì tâm lý, phần còn lại vì chưa rõ hướng tấn công của nhện độc, tình thế này khiến Trần Lâm vô cùng bất đắc dĩ.
Không vì chuyện của Địa Sát Lang mà khiến tâm tình khá hơn tý nào, tuy cũng đều là yêu thú cấp một nhưng nhện độc này còn mạnh mẽ hơn Địa Sát Lang trước đó nhiều, thêm vào đó di chuyển lại vô cùng khó đoán, tấn công hay phòng thủ với hắn đều nằm vào thế vô cùng bị động.
Trần Lâm đã vậy thì phía nhện độc cũng không khá hơn bao nhiêu, dường như đây là con mồi khó nhằn nhất từ trước đến nay, một con mồi bình thường rất dễ dàng bị nó chế ngự, dưới uy áp của nó không con nào dám chống lại cả.
Phải không biết bao lâu rồi quyền uy của nó mới bị khiêu khích thế này, liên tục tấn công thất bại giống như làm cho tâm tình của nó trở nên vô cùng khó chịu.
Bốn cặp mắt to lớn nhìn chằm chằm Trần Lâm như muốn hút hắn vào bên trong, nó liên tục ré lên những tiếng vô cùng khó nghe rồi càn tới.
Không gian xung quanh vô cùng hỗn loạn với xác cây nằm la liệt, nhỏ có lớn có, không phải do Vân Thiên kiếm chém ngang thì cũng là do chân của nhện độc đâm thủng, chiến trường được mở rộng ra một mảng lớn, kể cả tấm màng lớn bên cạnh cũng bị một cây lớn đè vào đã hoàn toàn biến dạng.
Trần Lâm không ngờ được đầu nhện độc này lại có sức tàn phá lớn đến vậy, không nói đến những sợi tơ chắc chắn kia thì tám cái chân của nó đã vô cùng khó đối phó rồi, nếu bị một trong số đo đâm trúng thì không biết bản thân có chịu nổi không nữa.
Nhưng mà liên tục tránh né thế này cũng không phải là cách, linh lực của hắn có hạn, đến một lúc nào đó cũng sẽ bị hao hết.
Chạy trốn cũng là một cách, tin rằng nếu hắn muốn chạy thì nhện độc này chắc chắn sẽ không thể nào đuổi kịp được, nhưng đó không phải là điều hắn muốn.
Chưa nói đến việc về sau sẽ nhận được sự kinh bỉ của Tiểu Bạch, mà tính cách của hắn không cho phép đều này xảy ra, cuộc đời hắn chạy trốn đủ rồi, từ Trần gia cho tới Trịnh gia đủ mọi chuyện xảy ra khiến cho hắn chán nản.
— QUẢNG CÁO —
Trong đầu hắn liên tục tìm cách tấn công nhện độc này, nhưng mà nếu cứ trực tiếp xông vào thì không phải là cách hay, nếu mà tiếp tục lùi lại cũng không được, vì đây là địa bàn của nó, so với Trần Lâm thì nó càng thông thuộc hơn nhiều.
Hắn không rõ được nhện độc này có thể trụ được bao lâu, nhưng mà so với khí lực với yêu thú, dù chỉ là yêu thú cấp một cũng không phải là lựa chọn khôn ngoan.
Lúc này một chân nhện độc lại đâm tới cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, không còn cách nào khác hắn đành giơ Vân Thiên kiếm chống đỡ, thanh kiếm trong tay không khác gì một con rắn uốn éo đâm tới.
“Ta không tin cơ thể ngươi có thể cứng hơn cả linh khí hạ phẩm.” Trần Lâm nhìn nhện độc đang xông tới trước mặt khẽ nói.
Một chiêu này của hắn kết hợp với Lục Liên Trường Thiên lấy được của Từ gia trước đó kèm vào, một đạo kiếm ảnh nhanh xé gió cắt ngang trước mắt, đây chính là thức đầu tiên trong Lục Liên Trường Thiên.
Thức đầu tiên này không hề khó nắm bắt, chỉ mất khoảng một canh giờ là hắn đã có thể sơ bộ triển khai được rồi, nhưng dùng để đánh nhau với kẻ địch thì đây chính là lần đầu tiên.
Giống với lão nhân Từ Thiết thi triển, đạo kiếm ảnh loé lên rồi uốn lượn đâm tới, thanh kiếm vốn đã nhỏ nay càng nhỏ hơn, đường kiếm như không hề cố định mà trái phải đều xuất hiện làm người ta không thể phân biệt được thật giả bên trong, thậm chí so với Từ Thiết còn mạnh mẽ hơn vài phần, dù chỉ mới học được gần đây thôi nhưng phải biết người thi triển chính là Trần Lâm một tu chân giả đích thực.
Đáp lại lời Trần Lâm chỉ là một loạt tiếng kêu khó nghe, Trần Lâm tuy không hiểu nhưng vẫn biết được là nó đang rất tức giận, một chiêu kia đâm tới rất ác độc, một kiếm này của hắn cũng không giữ lại sức mà cũng mạnh tay chém ra.
Nhện độc đang đu tơ lao tới, khoảng cách ngày càng kéo gần lại, đúng lúc này bất ngờ nó lại phóng ra thêm một đường tơ khác cắt ngang trước mặt Trần Lâm, theo đường tơ mới nối ra cơ thể nó lập tức được kéo sang một bên, đòn tấn công đang tiến tới vì thế liền bị chuyển hướng, Trần Lâm cũng bị hành động này của nó làm cho giật mình, bây giờ đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Một chân nhện độc liền bị thay thế, nó chuyển thành cặp chân mục đích là muốn tóm gọn lấy Trần Lâm, theo sau đó là cặp răng đen sắc nhọn, mỗi chiếc răng của nó đã to bằng cả ngón tay của Trần Lâm rồi, nếu để bị cặp răng này cắn trúng thì hắn không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa.
Vốn mỗi con nhện bình thường đã mang trong mình chất độc chết người rồi, đây còn là yêu thú cấp một, lượng độc của nó không thể lấy loại bình thường so sánh vào được.
— QUẢNG CÁO —
Trần Lâm biến sắc, nhưng lúc này có muốn làm gì thì cũng đã quá muộn, khoảng cách giữa nhện độc và hắn đã gần ngay trước mặt rồi, nếu bây giờ lùi lại sẽ lập tức lộ ra sơ hở cho nhện độc cắn tới, cắn chặt môi dưới hắn đành tiếp tục đường kiếm của mình, chỉ có vậy may ra mới có cơ hội lật ngược tình thế, Trần Lâm tin chắc chỉ cần trúng chiêu này nhện độc không trầy da cũng phải tróc một lớp vảy.
Dưới sự điều khiển của Trần Lâm, Vân Thiên kiếm không hề chậm lại nữa nhịp, “xoạt” một chất một chất nhầy màu xanh phun ra bắn tung toé khắp nơi, rơi ngay sau đó là một nữa chân trước của nhện độc.
Lúc này cả hai vẫn không hề có dấu hiệu ngừng lại, sau một kích đắc thủ Trần Lâm không hề tỏ ra vui mừng mà càng căng thẳng hơn, lông mày hắn chau lại vội kéo Vân Thiên kiếm về phía vai đỡ ngay đòn tấn công đang tới của Độc Chu.
Xẹt..
xẹt…
Vân Thiên kiếm chà sát với chiếc răng nanh của độc chu rồi bị đẩy ra ngoài rời khỏi tay theo quán tính, Trần Lâm cũng bị dư chấn này hất văng đi một khoảng, trên người lúc này dính đầy máu xanh của nhện độc, một nữa khuôn mặt cũng bị bắn một ít lên trên.
Máu của nhện độc bốc lên mùi hôi tanh khó tả khiến hắn mấy lần suýt nôn mửa tại chỗ, may mắn là chỗ máu này không có độc, nếu không cục diện liền xoay chuyển cực kỳ bất lợi cho hắn rồi.
Nói như vậy không có nghĩa là pha giao tranh vừa rồi Trần Lâm là người có lợi thế hơn, tuy thành công cắt đứt được một chân nhện độc nhưng bờ vai trái của hắn cũng bị khoét sâu một mảng, ống tay áo đã bị rách hoàn toàn lộ sâu bên trong là một vết cắt cực sâu, Trần Lâm chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, phong bế kinh mạch nơi đó để cho máu không tiếp tục chảy ra.
Đây là do hắn dùng Vân Thiên kiếm để đỡ một chiêu vừa rồi của nhện độc, nếu hắn không quyết đoán làm vậy có khả năng nhận một phát cắn kia thì đến mạng cũng không còn chứ không nói đến là chỉ một cánh tay.
Bị mất đi một cái chân nhện độc rơi xuống có phần mất cân bằng, nhưng bảy cái chân còn lại lập tức liền giữ cho cơ thể của nó ổn định trở lại, hung ác hướng mắt nhìn về phía Trần Lâm bản tính hoang dã không cho phép nó suy nghĩ gì nhiều liền gào lên rồi tiếp tục xông tới.
Dường như mất đi một chân với nó không quá quan trọng, tộc độ không vì thế mà bị suy giảm đi phần nào.
— QUẢNG CÁO —
Nhìn về phía nhện độc đang hung ác lao tới, Trần Lâm chỉ có thể nhịn đau tiếp tục cuộc chiến, tập trung khí lực vào chân đẩy mạnh cơ thể tránh đi các chiêu của nhện độc, nhưng nhện độc làm sao có thể dễ dàng tha cho Trần Lâm được, nó liên tục phun tơ phong kín đường di chuyển của Trần Lâm.
Vẫn Thiên kiếm rời tay, một tay còn lại đang bị thương nặng, Trần Lâm chỉ có thể dùng một tay phải đưa ra chống đỡ tới bảy chiếc chân của nhện độc đâm tới, cục diện hoàn toàn rơi vào bị động.
Lúc này linh lực trong người đã hao mất hơn một nữa, một chiêu của Lục Liên Trường Thiên bòn rút của hắn đi quá nhiều linh lực, nếu cứ tiếp tục như thế này hắn sẽ bị hao đến chết.
Cắn răng Trần Lâm thúc dục linh khí dùng Dẫn Lực Thuật điều khiển hai mãnh gỗ từ hai bên đâm tới mắt nhện độc, để chắc chắn hắn còn cố ý dừng lại một khoảng thời gian xuất ra một chưởng câu kéo, như thế này thì đầu nhện độc kia mới không thể thoát ra được.
Nói thì dễ nhưng để thực hiện lại vô cùng khó khăn, Trần Lâm phải căng hết toàn bộ cơ thể lên để không xảy ra sai sót gì, một chút sai lầm dù là nhỏ nhất thôi có thể đổi lại là tính mạng của hắn.
Với việc chưa thuần thục Dẫn Lực Thuật, mà một lúc phải khiêm nhiều hành động như vậy với Trần Lâm không dễ dàng gì.
Nén đau xông tới Trần Lâm xuất ra một chưởng, một chưởng này hắn gia cố thêm bằng hai phần linh lực bên trong, hắn không chờ mong một chưởng này có thể đả thương được nhện độc nhưng có thể làm nó phân tâm đã có thể coi là thành công rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...