Cũng đã được một lúc từ khi đám người thần bí kia xuất hiện.
Không gian yên tĩnh đêm khuya bị phá vỡ bởi cuộc chiến đấu bên ngoài.
Cái lạnh đêm đen cũng nhanh chóng bị xóa mờ đi, ở đây không cẩn thận liền sẽ để lại mạng.
Theo thời gian trôi qua người chết và bị thương đã có mấy người, cả hai bên cũng không còn lại được mấy người nữa.
Tuy nhiên không vì thế chiến đấu lại một giảm bớt, không khí xung quanh cô đặc lại, đám người vẫn lao vào điên cuồng chém giết lẫn nhau.
Tuy nói như vậy nhưng từ lúc bắt đầu đến giờ cũng không phải là rất lâu, cũng được gần nữa canh giờ từ khi Trần Lâm tỉnh giấc.
Đám người Từ gia tuy bị động bắt đầu nhưng mỗi người không có ai tầm thường cả, vì thế đến giờ cục diện vẫn rơi vào thế giằng co.
"Ta biết lão từng đi qua Văn Sĩ phủ, nhưng một mình lão chống đỡ hết được sao." Đại hán nhìn về phía lão nhân Từ Thiết cười gằn
"Đám người bên kia sớm muộn cũng bị chúng ta xử lý sạch sẽ, đến lúc đó lão có ba đầu sáu tay cũng không thể thoát ra được."
Từ Thiết nhíu mày, cục diện này không phải lão không biết chỉ tiếc là đây là tử cục.
Muốn phá chỉ có cách chờ cứu viện hoặc lão phải nhanh chóng giết được tên trước mặt này.
Cách thứ nhất thì không khả thi rồi, vậy chỉ còn lại cách hai.
"Chuyện ta trong Văn Sĩ phủ đã là quá khứ, người biết tới không nhiều, nếu ngươi đã tốn công tìm hiểu vậy chắc phải biết tới… " Từ Thiết lạnh lùng nói.
Đại hán nghe vậy liền hơi nhíu mày rồi lập tức biến sắc, một chân đạp mạnh mượn lực nhanh chóng lùi lại đằng sau.
Có điều đã chậm.
Lục Liên Trường Thiên.
— QUẢNG CÁO —
Từ Thiết quát nhẹ đổi kiếm qua tay phải một người một kiếm đâm tới, không hề có hư chiêu hoa mỹ chỉ có một kiếm xé gió lao tới.
Hai bên không khí như xé ra nhường chỗ cho đạo kiếm này, trong tíc tắc thanh kiếm trong tay Từ Thiết đã tiếp cận được mục tiêu.
May mắn đại hán phản ứng kịp thời đem đại đao chắn trước người vì thế thoát được một kiếp.
"Tuyệt học Từ gia." Đỡ được một kiếm kia đại hán không vì thế mà vui mừng, nét mặt khó coi thì thào một câu.
Đại hán một chân đạp mạnh một mặt thanh đao đẩy Từ Thiết lùi lại, lại mượn thế kéo dài khoảng cách về phía sau.
Cầm trên tay là một thanh đại đao cán ngắn, lùi về sau đại hán kéo thanh đao về phía người một tay còn lại nhanh chóng chống trên mặt đao.
Đại hán đã nhanh thì Từ Thiết còn nhanh hơn, sau một kích không đắc thủ lão cũng không để tâm tiếp tục lao tới.
Tay Từ Thiết rung lên làm cho thanh kiếm giữa không trung rung nhẹ theo, mũi kiếm theo đó biến ảo từ xa nhìn lại giống như lão ta đang cầm hai thanh kiếm trên tay, thực hư không rõ.
Vẫn là tiếng xé gió trước đó lần này là kéo theo đạo kiếm ảnh.
Đây chính là Lục Liên Trường Thiên của Từ gia , chỉ có những người của Từ gia mới có thể học tập, nghe nói luyện tới cực hạn một kiếm có thể hóa thành sáu đạo kiếm ảnh làm cho đối thủ không thể phòng bị, số người từ trong toàn thân thoát ra chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tuy nhiên cái gì cũng có giá của nó, Lục Liên Trường Thiên này chỉ có thể xuất ra một lần, nếu thất bại không thể ngay lập tức thực hiện lại được vì vậy bù lại thì lực sát thương của nó cực lớn.
Dù đã biết trước và chủ động chống đỡ chiêu thứ hai này nhưng đại hán vẫn bị thương nặng.
Một kiếm vừa rồi hắn chỉ kịp đỡ được một đạo còn một đạo đã để lại một lỗ máu lớn trước ngực.
Lục Liên Trường Thiên đã ra là chiêu nối tiếp chiêu, chiêu thứ hai đã khiến hắn chật vật như vậy, nếu Từ Thiết ra tiếp chiêu thứ ba hắn không dám xác định bản thân có thể chống đỡ được không.
"Không có nhiều người có thể sống được khi ta đã dùng Lục Liên Trường Thiên." Ánh mắt bình tĩnh nhìn về vết thương trên ngực đại hán kia, Từ Thiết lại chuẩn bị tiếp tục ra chiêu tiếp theo.
— QUẢNG CÁO —
"Vậy sao." Sắc mặt hắn trông hơi khó coi, rất nhanh hắn liền cười gằn.
Thấy cảnh này Từ Thiết nhíu mày, lão cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng không biết được là ở chỗ nào, có điều không vì thế mà nhịp tấn công tiếp theo chậm lại.
Đúng lúc này phía sau truyền đến một tiếng hét lớn.
"Tiểu thư." Âm thanh là của Từ Sa.
Bên kia Từ Sa đang cận lực chống đỡ một thanh niên có phần lực lưỡng, có điều lúc này Từ Sa lại bỏ đối thủ rồi hét lớn chạy đi.
Vị trí Từ Sa chạy tới là xe ngựa của Từ Mặc Thanh, không biết từ lúc nào đã có một người xuất hiện bên này, hắn một mặt hung ác nhìn chằm chằm vào xe ngựa của Từ Mặc Thanh.
Có điều hành động này của Từ Sa không khác nào tự sát, đối thủ của hắn dường như chỉ chờ giây phút này, nhân lúc Từ Sa phân tâm quay lưng lại thanh niên kia liền một kiếm chém xuống.
Một kiếm này tuy không thể ngay lập tức giết được Từ Sa nhưng hắn đã không còn di chuyển được nữa, nằm úp sấp dưới đất chỉ có thể trơ mắt nhìn về phía xe ngựa phía xa, cả người đã nhuộm một màu sắc đỏ.
Những người còn lại của Từ gia thấy vậy liền biến sắc, thế cục đang có phần cân bằng nhanh chóng đã bị hóa giải, tất nhiên bên chiếm ưu thế đã là đám người thần bí mới xuất hiện.
Kết cục đã giải, chuyện còn lại chỉ là chờ thời gian trôi qua rồi thu dọn.
Bên này Từ Thiết cũng chứng kiến được mọi chuyện xảy ra, lòng thầm hô một tiếng hỏng bét, lúc này lão liền biết tại sao đại hán kia dù không phải là đối thủ của lão lại tự tin đến vậy.
Hắn chỉ là đang dẫn dụ lão đầu tiên là rời xa Từ Mặc Thanh tiếp theo là xuất ra Lục Liên Trường Thiên, đến lúc này lão đã tốn quá nhiều sức lực khi đó không thể lập tức quay về cứu viện được.
Dù cơ hội có thể kết liễu đại hán trước mặt nhưng lão chỉ có thể bỏ qua, muốn xoay người ứng cứu Từ Mặc Thanh.
Bây giờ chỉ có thể là lão vì đám người còn lại đều không thể rời đi, nếu không kết quả liền giống như Từ Sa, không riêng gì lão mọi người đều biết rõ chuyện này, bọn hắn đều là những người có kinh nghiệm bối rối chỉ làm bản thân chết nhanh hơn thôi.
Phía xe ngựa lúc này liền thấy một thiếu nữ, đúng hơn là chỉ nhìn thấy được đầu thiếu nữ ló ra bên ngoài, tuy trời tối từ xa không nhìn rõ được được khuôn mặt nhưng cũng phần nào đoán được đây là một mỹ nữ xinh đẹp, có điều lúc này không ai có thời gian để ý đến dung mạo của nàng.
Khuôn mặt nàng có phần trắng bệch sợ hãi nhìn về người hung ác phía bên ngoài, đây cũng là một thanh niên khuôn mặt có phần xấu xí nên khi bày ra một gương mặt hung ác lại càng làm người khác thêm sợ hãi.
— QUẢNG CÁO —
Từ Mặc Thanh từ đầu một mực trốn trong xe ngựa không dám ra ngoài, nhưng khi nghe tiếng hét của Từ Sa bên ngoài liền ngó đầu ra thì gặp được cảnh này.
Thấy được thanh niên xấu xí kia nàng hét lên một tiếng rồi lùi lại, đường ra đã bị chặn, không thể ra bên ngoài nàng chỉ có thể một mực trốn một góc.
Thanh niên xấu xí thấy vậy liền nở một nụ cười, cầm trong tay một thanh mã tấu chém về phía trước, nhát chém này không dùng để tấn công Từ Mạc Thanh mà nhằm vào bên ngoài xe ngựa.
Lại thêm một nhát chém mạnh nữa, khung xe ngựa yếu đuối lập tức vỡ ra, chỉ còn chừa lại một góc nhỏ đằng sau, vị trí này đúng là nơi Từ Mặc Thanh đang trốn.
"Khốn kiếp." Bên kia Từ Thiết từ bỏ đại hán trung niên đối diện muốn lao tới ứng cứu, chỉ có điều đại hán kia sao có thể cho phép điều này xảy ra.
Lúc này hắn vẫn đang hai tay ôm đại đầy máu đao chắn trước ngực, cũng không để ý tới vết thương trên người lập tức đuổi theo nhảy lên chém về phía Từ Thiết.
"Từ Thiết chạy đi đâu."
Hình dáng này cực kỳ uy vũ, đại đạo trong tay không hề hoa mỹ một đường chém xuống thẳng tới vị trí Từ Thiết phía trước, chỉ tiếc là hắn liền không phải người lương thiện hay anh hùng cái thế gì, đường đao đẹp đến đâu cũng không để cho ai xem.
"Ngươi có vùng vẫy đến mấy kết cục cũng là để mạng tại đây mà thôi." Đại hán trung niên nói.
Người có thể xem trực tiếp chỉ là lão Từ Thiết, điều này là bắt buộc lão phải quay lại nếu tiếp tục cứng rắn chạy tiếp bản thân sẽ hứng trọn một đao này, bản thân không chết cũng sẽ bị tàn phế.
"Đê tiện."
Từ Thiết quay người lại vội vàng đỡ một đao kia, có điều chiêu này của lão vốn ra chậm hơn còn thêm thanh kiếm trong tay khá nhỏ, không thể hoàn toàn hóa giải được hết một đao này, vì thế một đao kia vẫn được chém xuống hết chỉ là khúc cuối vẫn miễn cưỡng cản lại một phần mà thôi.
Khoảng khắc đại hán chém tới Từ Thiết đã cúi bớt người xuống tránh né, nhưng một đao đó vẫn để lại một vết thương lớn trên vai Từ Thiết.
"Nếu tiểu thư có mệnh hệ gì, đám người các ngươi một người cũng đừng mong sống sót rời khỏi." Cắn răng lùi người về phía sau, Từ Thiết một chân dùng lực đạp mạnh vào sống đao lùi về phía sau, tận lực rời xa đại hán.
Có điều đại hán kia đâu dễ dàng buông tha Từ Thiết được, hắn làm mọi chuyện quan trọng nhất là giây phút này không để mọi chuyện thất bại được.
“Xạ nhân tiên xạ mã, Cầm tặc tiên cầm vương” điều này ai cũng rõ, chỉ là Từ Thiết một mực không rời bọn hắn chỉ có thể dẫn dụ lão nhân này rời xa Từ Mặc Thanh.
Nếu không lão ta mang theo Từ Mặc Thanh rời đi thì không một ai có thể ngăn cản được kể cả đại hán này, dù sao sở trường bọn hắn cũng không phải là tốc độ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...