Buổi sáng mặt trời đã lên cao mới thấy Tiểu Bạch từ đâu đi về, bên cạnh còn xách theo một con gà rừng.
Khi hắn tỉnh lại đã không thấy Tiểu Bạch đâu, bây giờ mới thấy nó quay trở về, thì ra là ra ngoài đi kiếm đồ ăn.
Nhìn lại thì con gà nó kiếm được khá là lớn, to cũng phải gần bằng cả cơ thể nó nhưng nó vẫn mang theo cực kỳ nhẹ nhàng.
Trần Lâm cũng không hiểu được với bốn chân thế kia mà nó vẫn có thể mang theo được cả con gà.
Trở về Tiểu Bạch liếc nhìn hắn chốc lát rồi.
- Tỉnh rồi à
- Trông tinh thần của ngươi có vẻ tốt, vết thương kia chắc vài ngày nữa có thể lành lại rồi
Trần Lâm cảm thấy khá thần kỳ, vết thương này chưa kể mấy cái xương sương, không thể nói khỏi là khỏi nhanh thế được.
- Không cần kiểm tra lại, ta lừa ngươi làm gì.
Cảm thấy giống như Trần Lâm không tin nó, Tiểu Bạch lầm bầm.
- Nếu hai ngày trước không phải là nhờ ta có lẻ giờ ngươi chỉ còn lại cái khố.
Không phải Trần Lâm không tin tưởng Tiểu Bạch, hắn chỉ theo phản xạ mà mới muốn kiểm tra lại một lần nữa.
Trần Lâm cười khổ.
Tiểu Bạch cũng không quan tâm đến hắn, lúc này nó đang bận chuẩn bị củi, sắp xếp xong xuôi liền một hơi thổi ra một mồi lửa.
Cảm giác này rất chi là thuần thục nhẹ nhàng giống như việc hít thở vậy.
Con gà không biết khi nào đã được làm xong lông, thế là một người một heo lại lấp bụng bằng con gà nướng.
Kỹ năng nấu nướng của Tiểu Bạch hắn cũng không biết phải nhận xét thế nào, nếu hắn không lên tiếng nhắc nhở chắc bữa ăn này chỉ còn mỗi xương mà gặm.
Đã vậy tên Tiểu Bạch lại còn keo kiệt vứt cho hắn mỗi phần đùi nhỏ, phần còn lại được nó nhanh chóng xử lý gọn gàng.
Trần Lâm sức ăn của hắn không lớn nên cũng không ý kiến gì, với lại con gà này vốn do Tiểu Bạch bắt được hắn cũng không góp sức gì.
Chỉ thắc mắc là không biết sức ăn của tên này lớn đến đâu, ăn hết gần một con gà to gần bằng bản thân mà hình như vẫn còn chưa no.
Dù hắn không phải lần đầu tiên trông thấy cảnh này nhưng vẫn trợn mắt kinh ngạc.
— QUẢNG CÁO —
Tên này mà cho tham gia mấy giải ăn uống chắc người ta đều nhanh chóng phá sản mất.
- Đồ ăn bên ngoài đều ngon hơn thế này chứ.
Ăn uống xong xuôi, Tiểu Bạch mới hào hứng lên tiếng.
Đêm qua Trần Lâm suy nghĩ nếu có thể lừa con heo này đi theo bản thân thì không phải là đã có tay chân miễn phí rồi sao.
Dù sao con heo Tiểu Bạch này đều không hề tầm thường, đến cả tên lão nhân hung ác kia còn phải sợ.
Nếu bản thân hắn có thể tu linh thì hắn cũng không cần phải tốn công đến vậy, nhưng có bản thì hắn lại không có khả năng đó.
Vì vậy Trần Lâm chỉ có thể dùng đồ ăn dẫn dụ Tiểu Bạch này đi cùng.
Có đảm bảo như vậy con đường hắn đi ra đại lâm này cũng dễ dàng hơn rất nhiều, chưa kể không biết khi nào lão nhân kia quay lại, đến lúc đó hắn khóc cũng không kịp rồi.
Lúc đầu nó cũng không hề đồng ý dễ dàng như vậy, Trần Lâm còn phải phí một hơi tay chân dùng đồ ăn dẫn dụ mãi mới có kết quả này.
- Điều đó là đương nhiên rồi
Trần Lâm tỏ vẻ tự tin.
- Đồ ăn này cũng kém chất lượng quá đi, có thể rời được khỏi đây ta sẽ cho ngươi biết thế nào là mỹ vị nhân gian.
- Chỉ sợ ngươi gục chết trên bàn ăn mà thôi.
- Kiếp sau nếu được đầu thai chắc ngươi cũng chỉ muốn đầu thai tiếp tục làm heo mà thôi.
Tiểu Bạch nghe nói đến độ nước dãi cũng bắt đầu không kiềm chế nổi rồi, nó nghe có vẻ gì không đúng lắm nhưng cũng không để tâm gì nhiều.
- Chuyện tu luyện kia ngươi đã tìm ra cách giúp ta chưa.
Chờ đợi Tiểu Bạch giây lát hắn lại lên tiếng.
- Như những gì người nói kia, ta đều chưa nghe qua.
- Đêm qua ta thử các loại tu luyện của ta đều không có cái nào giống như thế.
- Thêm cái hồn lực gì đó nữa.
- Cái tên trước đó bị ta đuổi đi cũng vậy, ta cũng thấy loại tu luyện này có vẻ rất đặc biệt.
Nói xong nó lại hơi hơi lắc đầu, xong liền trực tiệp nằm ngửa hưởng thụ cảm giác no nê.
— QUẢNG CÁO —
Trần Lâm trầm ngâm hắn lúc này chịu thua rồi, theo hắn biết linh sư nào cũng đều là linh tu cả, mà các thánh sơn kia đâu phải một sớm một chiều tồn tại ở đó, hắn không biết là bao lâu rồi nhưng ít nhất cũng mấy trăm thậm chí mấy ngàn năm rồi chứ.
Nhưng bảo Tiểu Bạch nói láo hắn sao, hắn không tìm được lý do để nó phải đi lừa một tên như hắn cả.
- Đúng rồi chiếc nhẫn kia tuy với ta không có tác dụng nhưng có lẻ cũng là một bảo vật đó.
Tiểu Bạch nói.
Nghe vậy hắn giật mình, chuyện này hắn hoàn toàn quên mất, trước đó lão nhân cũng chú ý tới chiếc nhẫn này, nói vậy rõ ràng là nó không phải vật bình thường rồi.
Vội vàng lấy chiếc nhẫn ra cầm trên tay, hắn nhìn ngắm một hồi nhưng không biết nó huyền diệu ở chỗ nào.
Đây là vật mà hắn đập rồi lấy ra từ chiếc vòng cổ thường đeo.
Lần trước để hóa giải áp chế của lão nhân, chiếc vòng đã phát ra hơi ấm giúp bản thân hắn, nhưng mà ngoài lần đó ra chiếc nhẫn giống như đã trở về lại thành vật bình thường.
- Ngươi biết sử dụng nó không.
Trần Lâm nói.
- Trước đó ta đã xem qua, ta cảm thấy giống như có không gian trong đó, còn cụ thể thế nào ta cũng không rõ.
Tiểu Bạch nằm ngửa phần thân dưới lắc lư qua lại, chân trước kẹp một cây nhỏ cho vào từng kẽ răng trong miệng đánh qua đánh lại, rõ ràng con heo này ăn xong cũng biết vệ sinh lại răng miệng mà.
- Không gian! không gian sao.
Trần Lâm lẩm bẩm.
Kiến thức của hắn quá ít, hiện tại cũng không biết làm sao cho phải, khuôn mặt méo mó.
Mất nữa ngày thời gian hắn cũng không thu hoạch được gì, Tiểu Bạch cũng không quan tâm đến hắn đã trực tiếp lăn ra ngủ say xưa từ trước đó rồi.
Về phần hắn đã thử mọi cách lên chiếc nhẫn đều không thấy nó có phản ứng gì, bất chợt có sự việc xảy ra trước đó mà hắn nãy giờ đều chưa nghĩ đến.
Nghĩ là làm Trần Lâm cắn răng cắn vào ngón tay của mình, theo đó máu của hắn cũng chảy ra, Trần Lâm cho từng giọt máu nhỏ lên trên chiếc nhẫn.
Tuy nhiên vẫn không có chuyện gì xảy ra, không cảm tâm hắn để cho máu tiếp tục chảy ra, vẫn như cũ chiếc nhẫn vẫn trơ trơ ra đó, từng giọt máu chảy qua bề mặt nhẫn trôi đi nhỏ xuống mặt đất.
Trần Lâm hắn không biết đã làm sai điều gì ở đây không, lúc này hắn đã thực hiện hầu như giống thời gian trước đó, mọi chuyện khi ấy hắn đều nhớ rõ chiếc nhẫn này trực tiếp hấp thụ máu ngay trước mặt hắn kể cả lão nhân kia đều trông thấy, chuyện đó không thể nào là giả được.
Cố gắng nhớ lại mọi chuyện hắn cảm càng thấy bế tắc, rõ ràng mọi chuyện hắn đã cố gắng tới bước này rồi nhưng luôn luôn thiếu một chút nữa.
Nếu có thể hóa giải chân tướng bên trong nó, ta có cảm giác có thể biết được bí mật nào đó.
— QUẢNG CÁO —
Hoặc ít nhất nó cũng cung cấp cho ta thêm thông tin về người thân của mình.
Trần Lâm lúc này tuy có phần mang cảm giác bất lực nhưng bản thân hắn đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết, càng bế tắc hắn lại càng tỉnh táo đến đáng sợ.
Đầu óc lúc này liên tục suy nghĩ tìm cách giải bí ẩn này, có thể một buổi, một ngày cũng có thể là một tuần nhưng hắn sẽ không hề bỏ cuộc giữa chừng.
Nhớ lại tình cảnh lúc đó trước khi lão nhân cướp lấy chiếc nhẫn, hắn phân tích những giả thuyết hắn đặt ra nhưng vẫn chưa có cái nào thành công cả.
Lượng máu theo sự thử nghiệm của hắn cũng ngày càng với đi, vốn dĩ vết thương của hắn chưa lành cộng thêm mất máu quá độ, khuôn mặt cũng có phần trở nên trắng bệch.
Trần Lâm ngồi thở hổn hển.
Đang miên man suy nghĩ chợt hắn nhận ra giống như hắn cầm dụng tâm, thử lại lần nữa vẫn không có kết quả.
Lúc này hắn chỉ biết cầm chiếc nhẫn dính đầy máu kia nhìn chằm chằm vào, hắn không được rồi nếu thêm máu chắc hắn không trụ nổi tới lúc đó mất.
Lúc này bỗng nhiên dị biến xuất hiện, không nói đúng hơn là trong sát na vừa rồi hình như chiếc nhẫn vừa hút máu hắn vào.
Cảm thấy bất ngờ hắn đành cắn răng thử lại, hắn không muốn bỏ qua cơ hội này, phải mất hai ba lần hắn mới biết được lý do bên trong.
Chính xác như hắn đó là phải dụng tâm nhưng tâm của hắn không phải là chiếc nhẫn mà phải là bên trong chiếc nhẫn kia.
Bất giác Trần Lâm nở nụ cười mãn nguyện rồi hắn liền ngất đi.
Lúc tỉnh lại thì trời đã về chiều rồi, sắc mặt tái nhợt quan sát xung quanh.
Bầu trời vẫn còn sáng nhưng có lẻ cũng không được bao lâu nữa, chiếc nhẫn nằm bên cạnh hắn, Tiểu Bạch thì đang bận rộn với một con thỏ, có vẻ tối nay sẽ được ăn thịt thỏ nướng cháy.
- Thế nào.
Trông thấy Trần Lâm tỉnh lại Tiểu Bạch hơi liếc sang nhìn hắn.
- Cũng coi như là có chút thành tựu.
Có vẻ còn hơn chóng mặt hắn đưa tay bóp nhẹ thái dương chậm rãi đáp lại.
- Vậy tý nữa để ta xem qua một lần
Như đã đoán được trước kết quả Tiểu Bạch cũng không thể hiện bất ngờ gì.
Trần Lâm cũng từ chối cho ý kiến, hắn im lặng ngồi bên đống lửa ngắm nhìn những đốm lửa nhảy nhót bên trong, thỉnh thoảng lại nhìn về Tiểu Bạch không ai biết hắn đang nghĩ điều gì.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...