An Thần Lộ


- Ồn ào!
Bỗng một giọng đáp lại Trần Lâm từ bên trong vọng ra làm hắn cảm giác giật mình, giọng nói kia không thể phân biệt được độ tuổi.
Bước chân Trần Lâm liền ngừng hẳn, bản thân vô thức thụt lùi về sau.
Hắn sợ, hắn liền sợ.
Không phải là cao nhân sao, không lẻ vị cao nhân nào cũng đều dễ tính như vậy.
Hắn cảm thấy bản thân liền quá ngây thơ rồi.
Trần Lâm nghĩ phải tự tát mình mấy phát, nếu chọc giận các vị linh sư hay cao nhân không phải bọn họ dùng một ngón tay liền đè chết được hắn sao.
Hắn tính lên tiếng xin lỗi nhưng rất nhanh vẫn nhịn được, thà không nói thì thôi nói ra lỡ đâu xui xẻo vậy thì hắn xong rồi.
Trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi không biết là do cái nắng kia hay do bản thân đang căng thẳng nữa.
Ầm ầm.
Những âm thanh kia lại tiếp tục truyền tới, giây lát sau thậm chí hắn còn cảm ngửi thấy có cái mùi khét nữa, tuy nhiên hắn lại không thể quan tâm nhiều đến vậy được.
Bản thân lúc này vẫn đang tận lực lui về phía sau, tránh bản thân lúc vô tình lại chọc tới vị cao nhân thần bí kia.
Bỗng nhiên.
Bàn chân lúc không chú ý nên đạp phải gì đó khiến cả cơ thể mất thằng bằng, may mắn hắn phản xạ đủ nhanh chóng vẫn không bị té xuống.
Dừng lại quan sát Trần Lâm mới nhận ra lúc không để ý đã lùi tới vùng đất thấp có cái cây nhỏ kia, cũng chính vì vậy hắn mới lỡ bước chân khiến cơ thể mất thăng bằng.
May mắn cây nhỏ kia vẫn không có việc gì.
Trần Lâm thầm cảm thấy may mắn.
Rút kinh nghiệm cũng như phần nào trấn tỉnh hơn, Trần Lâm quay người lại vội vàng trở lại bóng râm hắn đứng trước đó.
Trở về bên dưới bóng cây, cảm nhận từng đợt gió nhẹ nhàng thổi qua người, những làn gió phả nhẹ vào mặt khiến Trần Lâm cảm thấy thỏa mái hơn rất nhiều.
Vừa rồi hắn cảm thấy bản thân quá bị động tất cả chỉ có thể phản xạ theo bản năng mà thôi.
Sau giây lát trấn tĩnh lại bản thân, Trần Lâm quyết định vẫn nên rời khỏi nơi đây, dù sao vừa rồi hỏi đường ra đều không có kết quả, nếu tiếp tục ở lại nếu vị tiền bối kia lại cảm thấy hắn chướng mắt sau đó lại quyết định...!lúc đó hắn cũng biết tìm ai để mà khóc đây.

Quyết định đổi một phương hướng khác Trần Lâm nhanh chóng rời khỏi.
Đột nhiên.
- Cuối cùng lão phu cũng tìm được ngươi.
— QUẢNG CÁO —
Tuy nhiên chưa đi được bao lâu, chắc thời gian chỉ vừa mới trôi qua tầm một phút, đằng sau liền cho thanh âm truyền tới.
Âm thanh này nghe cực kỳ rõ ràng và khí thế làm cho cả người hắn đều rung động, bước chân của hắn liền chậm lại giây lát, ngay lập tức liền trước ngực Trần Lâm như có vẻ xuất hiện một đạo hơi ấm rồi lan tỏa ra khắp người truyền đến hai chân.
Cảm giác đè nén toàn thân liền biến mất, khôi phục lại cảm giác tự do Trần Lâm ngay lập tức lại cắm đầu chạy về phía trước.
Bản thân không hiểu đã chọc giận gì quái vật kia nhưng khi âm thanh vừa rồi truyền đến hắn chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức, đôi chân nặng trĩu.
Lúc này Trần Lâm hắn chỉ biết cắm đầu chạy.
- Ha ha, Trần Lâm ngươi làm ta cực khổ biết bao nhiêu.
- Ba ngày trời, ta đã vất vả tìm kiếm ngươi suốt ba ngày trời, rốt cuộc cũng tìm được ngươi.
Âm thanh lại tiếp tục truyền tới, lúc này lại càng rõ ràng hơn, bước chân hắn cũng có phần cảm thấy nặng nề.
Ngoái đầu lại nhìn phía sau hắn vẫn không hề phát hiện được có ai bám theo cả, cảm giác bất lực lại nhanh chóng hiện hữu.
Đã hơn một tuần rồi hắn mới lại có cảm giác nguy hiểm như thế này, với phán đoán của hắn người này còn nguy hiểm hơn gấp bội, hiện tại đến bóng dáng của đối phương hắn còn không thấy, rõ ràng là một lão quái vật.
Bước chân nặng nề vẫn nhanh chóng được từng đạo hơi ấm hóa giải, Trần Lâm không biết vì lý do gì hắn chỉ có thể duy trì chạy về phía trước.
Tuy lúc đầu có phần hơi bối rồi nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lúc này phải nhanh chóng tìm cách giải quyết vẫn không phải lúc để bản thân phân tâm.
Rõ ràng là kẻ đến còn biết cả tên của hắn, vậy ít nhất cũng phải người quen hoặc người tiếp xúc với hắn rồi.
Tuy nhiên hắn lại không hề biết đối phương là ai.
Hắn suy nghĩ bản thân thời gian qua không hề đắc tội một ai, với lại từ âm thanh của đối phương hắn cũng không hề nhận ra, âm thanh này hắn vốn chưa hề nghe qua bao giờ.
Vừa vội vàng chạy trốn đôi lông mày hắn lại nhăn lên.
Có thể di chuyển được đến đây liệu là người thường sao, với cả chỉ cầm dùng âm thanh lên tiếng đã khiến bản thân hắn đều khó có thể cử động được rồi.

Từng đạo khí nóng trên người truyền ra giúp đỡ hắn là gì lúc này hắn cũng có thời gian suy nghĩ tới.
Có phải chăng đó vị cao nhân vừa rồi, hắn cũng không dám xác định, nhưng nếu không phải là vị cao nhân kia vậy người đang truy đuổi hắn la hét như vậy không phải là chọc phải vị cao nhân kia sao.
Như tìm được con đường sống Trần Lâm nhanh chóng đổi hướng chạy ngược lại, tuy biết chạy ngược lại sẽ nhanh chóng đụng phải người bí ẩn đang đuổi theo mình, nhưng hắn vẫn quyết định lựa chọn như vậy.
Có điều, điều này hắn cũng phải rất mạo hiểm, đây chỉ là suy đoán của hắn mà thôi cũng không dám chắc chắn, nhưng hắn chỉ có một lựa chọn là liều mạng.
Đầu tiên hắn xác định âm thanh của người bí ẩn đang đuổi theo mình với vị cao nhân kia không hề giống nhau.
Tiếp theo nếu muốn bắt hắn sao vừa rồi ở chỗ đất trống sao hắn không ra tay.
Với lại thanh âm truyền tới rõ ràng là một phương hướng khác, tuy không thể xác định chính xác ở đâu nhưng tuyệt đối không phải từ khu vực kia.
Tuy nhiên có một điều hắn không dám chắc là vị cao nhân bí ẩn kia có mạnh hay không, vì chỉ có mình hắn nhận định kia là lão quái vật mà thôi, ngộ nhỡ đâu không phải mà chỉ là một người thường thì sao.
— QUẢNG CÁO —
Rõ ràng đây là đang dâng hiến tận hai mạng người nằm chờ chết.
Biết như vậy nhưng Trần Lâm không còn phương án nào khác, hắn tình nguyện đánh cược, thời gian lúc này không cho phép hắn suy nghĩ nhiều nữa.
Duy trì chạy tiếp kết cục cũng sẽ không khác là mấy, cũng chỉ có thể câu thêm chút thời gian mà thôi.
- Cái tiểu trấn kia không tìm thấy bóng dáng của ngươi, ta liền tưởng sẽ không tìm được ngươi nữa.

May mắn ta vẫn tận lực tiếp tục tìm kiếm nơi ngươi có thể đi qua.

Ha ha, đúng là ông trời không phụ lòng người.
- Trần Lâm, ngươi khiến ta bỏ ra nhiều sức lực như vậy, mong rằng ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng.
Dáng người vẫn chưa thấy xuất hiện nhưng âm thanh kia ngày càng rõ ràng hơn.
Tuy nhiên Trần Lâm có vẻ không bận tâm chú ý tới điều này, hắn lúc này vẫn đang vừa chạy đại não cũng vừa suy nghĩ.

Không biết cách nào mới có thể khiến người mà hắn đánh cược là cao nhân đứng ra thay hắn đối phó người người thần bí kia.
Mới cách đây ít lâu vị cao nhân bên trong rừng phía trước kia còn đang cảm thấy hắn rất phiền toái, lỡ đâu hắn chưa chết bởi người thần bí thì đã chết trong tay vị cao nhân này rồi.
Nói thì rất nhanh nhưng từ lúc hắn đi tới hỏi đường vị cao nhân này xong lại rời đi, cho đến bây giờ quay lại chỉ có vài phút mà thôi.
Lúc này những âm thanh vốn trước đó phát ra hắn không còn nghe thấy nữa, nhưng từ xa chạy tới thì lại ngửi được một mùi khét.
Trần Lâm không sao đoán được đang chờ hắn phía trước là gì, đi tới phụ cận vùng đất trống hắn liền dừng lại không tiến tới nữa, dù sao thì có lẻ người thần bí phía sau kia cũng đã sắp tới rồi.
Nhưng sau khi dừng lại giây lát Trần Lâm lại cắn răng quyết định tiến tới.
Dù sao người thần bí đằng sau đuổi tới chính xác là nhắm vào hắn, còn người cao nhân ẩn sĩ phía trước kia thì không phải.
Lúc này hai bề thụ địch, ít nhất hắn cũng phải biết được một ít thông tin về một bên thì càng dễ có lối sách đối phó.
Nếu có thể để cho hai bên đối phó lẫn nhau hắn liền có một tia cơ hội chạy thoát.
Cần phải có thêm thông tin lại càng có lợi cho hắn, hắn lại càng có nhiều cơ hội hơn.
Tuy lúc này đã gấp lắm rồi nhưng Trần Lâm vẫn không dám trực tiếp lao thẳng vào trong, mà chỉ dám từ từ bước tới, trong lòng cũng xảy ra tranh đấu và căng thẳng cực độ.
Rất nhanh sau vài hơi thở Trần Lâm đã tiến sát tới khu vực kia, chỉ còn vài bước nữa hắn liền cắn răng bước mạnh vào.
Điều xuất hiện trước mắt hắn làm hắn trực tiếp ngẩn người ra, phải mất một hai nhịp hô hấp hắn mới có thể định thần lại được.
- Đây là.
Trần Lâm không ngờ sự việc diễn ra như thế này, đây là kết quả hắn không hề đoán được.
Mọi suy tính vừa rồi của hắn liền coi như bỏ đi.
Hắn đã dùng hết thời gian tính toán nếu dựa vào đây sẽ có một cơ hội chạy thoát, dù là rất nhỏ nhưng ít nhất vẫn có.
- Xong coi như ta xong rồi.
— QUẢNG CÁO —
Hiện tại hắn đã không còn thời gian suy nghĩ nữa rồi, bởi vì người thần bí phía sau đã chính thức xuất hiện.
- Tử Linh của ta, ngươi là Tử Linh của ta, ta đã tìm kiếm bao lâu rốt cục cũng tìm ra được ngươi.

Trần Lâm không biết ta phải cảm ơn ngươi thế nào đây.
Người thần bí kia cười lớn.

Lúc này đây xuất hiện trước mắt Trần Lâm là một lão nhân, với mái tóc một nữa đen trắng chia làm hai bên rõ ràng, khuôn mặt của thần bí lão nhân này cũng được chia là hai bên rõ ràng một bên để khuôn mặt phúc hậu, một bên đã hoàn toàn bị biến dạng không thể nhìn kỹ vào được.

Khuôn mặt lão chữ điền, cả người cũng có phần mập mạp, mặc trên người là một bộ trường bào màu tím, bên hông có vẻ đeo theo một ngọc bội nhưng từ xa nên hắn cũng không thể quan sát rõ ràng được.
Lão nhân này xuất hiện cũng không hề bình thường, chỉ thấy lão đứng trên một ngọn cây phi thân nhảy xuống.
- Ngài là ai, sao lại tìm đến ta.
Trần Lâm thấy khuôn mặt của lão thì cũng có vẻ sợ hãi, giọng nói cũng có phần run rẩy.
Như đã thấy được con mồi trước mắt nên lão cũng không vội vàng gì, bắt đầu dùng ánh mắt vui vẻ quan sát xung quanh.
- Rất lâu trước đây ta từng nghiên cứu một loại đan dược có thể khiến ta Hóa Linh, nhưng cũng đã hơn mười năm ta đều không có kết quả.
- Ta liền biết đan dược của ta vẫn chưa hoàn thiện, vậy ta liền đi khắp nơi tìm kiếm Tử Linh làm thuốc dẫn.
- Ta bị kẹt ở cảnh giới này quá lâu rồi.
- Ta cần phải nhanh chóng hoàn thiện đan dược kia, ta mới có thể có cơ hội Hóa Linh này.
- Ta đã từng buông bỏ chấp nhận số mệnh an bài, cho tới vài ngày trước ta nghe hắn nói về ngươi, ta liền biết ngươi đang nắm thứ mà ta đang cần.
- Ngay lập tức ta liền...
Trần Lâm nghe được lão nhân thần bí kia nói, mọi chữ hắn đều không hiểu, nhưng hắn biết rằng bản thân hắn đang gặp nguy hiểm.
May mắn là đang nói lão nhân kia bị thu hút bởi cây nhỏ gần đó.
- Y đây là.
Những điều mà lão nhân kia nói nãy giờ hắn đều không có tâm tình để nghe, hắn đang tuyệt vọng nhưng hắn vẫn cố gắng tìm kiếm cho mình một chút hy vọng cuối cùng dù là nhỏ nhoi.
Nguyên bản trước đó hắn muốn đến đây tìm kiếm thêm cơ hội cho mình, tuy nhiên thứ xuất hiện trước mắt lại cho hắn nhận sự đã kích.
Nơi này không hề thấy vị cao nhân thần bí kia đâu, có thể trong lúc hắn vừa đi vị cao nhân đó cũng rời khỏi, Trần Lâm chỉ có thể đưa ra cho mình lý giải như thế.
Lúc ấy nơi này phía sau bụi cây rậm rạp kia chỉ có một con heo.
Đúng vậy chính xác là một con heo nhỏ đang yên lặng đứng ở đó, kèm với đó là một nồi thịt bị cháy khét hoàn toàn, mùi khét hắn ngửi thấy trước đó chắc chắn phát ra từ đây.
Có thể vì nồi thịt này mà vị cao nhân thần bí kia đã rời đi săn một con thú khác.
- Chẳng lẻ mạng sống của ta lại bị quyết định bởi một nồi thịt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận