Ân Sủng


Mộ Tiểu Tình vẫn biết là bộ váy xanh lục này rất đẹp, không ngờ khi mặc vào lại khiến người ta kinh diễm như thế.

Thiết kế vải tầng ôm sát người, để lộ dáng hình thon gọn thướt tha của nữ nhân, nhưng không hề lộ liễu.

Phần ngực áo ôm vừa vặn, đôi gò bồng đảo thấp thoáng sau lớp vải voan, nhìn có vẻ hững hờ mà không thô tục.

Mộ Tiểu Tình vốn là người tỉ mỉ trong đánh giá trang phục, đối với chiếc váy này lại không thể tìm ra một điểm chê trách.
Yến Thanh kéo buộc đai váy, chỉnh trang lại tầng vải voan, đoạn nhìn lại tác phẩm của mình không khỏi tấm tắc khen ngợi.

“Chiếc váy này ngoại trừ nương nương, người khác mặc lên chắc chắn không thể đem lại cảm giác mỹ diễm thế này”
Mộ Tiểu Tình nhìn nàng ấy, lời nói giống như nịnh nọt, vẻ mặt lại bình thản giống như lời trần thuật.

Nàng thấy thú vị bèn hỏi nàng ấy có ý gì.
Yến Thanh đáp: “Phần bo ngực này, nếu như ngực quá lớn sẽ lộ liễu lẳng lơ, quá nhỏ thì tầm thường.

Phần vai trễ làm lộ xương vai cùng xương quai xanh, nếu như xương quá thô thì tục, quá gầy nhỏ thì quê mùa.

Phần siết eo cũng vậy, yêu cầu chủ nhân phải có một dáng hình nhỏ nhắn vừa vặn.

Chưa kể tới màu sắc chiếc váy này kén người mặc, nếu như không có một làn da trắng hồng hào, mặc vào sẽ phơi bày toàn bộ yếu điểm.”
Lời nói này không giống như lời một cung nữ có thể nói, Yến Thanh trong lúc vô tình đã quên đi thân phận của mình, đứng dưới góc độ của nhà bình phẩm y phục mà ngắm nhìn Mộ Tiểu Tình.

Dáng người Mộ Tiểu Tình vừa vặn, không quá thô cũng không quá yếu nhược, còn có vẻ khỏe khoắn đủ đầy của thiếu nữ thanh tân.

Làn da thì khỏi nói, vừa trắng hồng mịn màng, không nhìn rõ cả lớp lông tơ, vừa bóng đến mọng nước.

Trong cung này ngoại trừ nàng ấy còn chưa có người thứ hai, một phần cũng vì thời tiết Định quốc rất tốt.
Tiêu Vân nhíu mày, người này sao có thể vô lễ như vậy? Nương nương cũng không có vẻ muốn trách phạt nàng ấy.

Mộ Tiểu Tình híp mắt vui vẻ, được khen thì ai chả vui, chưa nói tới lời khen này rất thật.

“Bộ váy này rất đẹp, mặc vào người ấm áp thoải mái, bổn cung thích.

Yến Thanh, ngươi rất có tài.”
Yến Thanh bấy giờ mới hồi thần, được khen ngợi cả người lâng lâng vui sướng, run run nói tạ ơn nương nương khen tặng.

“Được rồi, váy cũng chọn rồi.

Ngươi là người tạo ra nó, chắc hẳn biết phối phụ kiện gì thì hợp.

Lại đây chọn cho bổn cung.”
Yến Thanh được yêu thích mà sợ, hít sâu lấy lại tinh thần, đi tới bên bàn trang điểm.

Quét mắt quanh chiếc hộp đựng trâm cài, lại nhìn mái tóc đen bóng mượt dài qua thắt lưng của chủ tử, đoạn quay lại nói với Tiêu Vân.
“Tiêu Vân cô cô, cô có biết vấn bộ tùy vân kế không?”
Tiêu Vân gật đầu, “Kiểu đó rất đơn giản”
“Vậy cô cô giúp nương nương làm kiểu tóc đó đi.

Một bộ tùy vân kế kết hợp trâm cài hoa lục sắc, nhớ lựa dây buộc đồng màu”
“Như vậy… có đơn giản quá không? Dù sao bữa tiệc này coi như là dịp các nương nương đọ nhan sắc, một bộ tùy vân kế… sẽ khiến nương nương bị lu mờ”, Tiêu Vân bĩu môi không tán đồng.

Để chuẩn bị cho ngày hôm nay nàng đã dành rất nhiều thời gian để học búi tóc, ngay cả kiểu cầu kỳ như song đao kế nàng cũng học được nhuần nhuyễn rồi.

“Không cần thiết.

Bộ trang phục này vốn đã bắt mắt, chưa kể nhan sắc khuynh thành của nương nương dù để cạnh bất cứ ai trong hậu cung này cũng không bị lu mờ, nếu như phần tóc quá cầu kỳ sẽ rối mắt.

Điệu thấp mới làm nổi bật vẻ đẹp vốn có của nương nương.”
Tiêu Vân tuy rằng muốn thể hiện tay nghề mấy ngày nay luyện tập nhưng cũng hiểu được ý tưởng của Yến Thanh, bèn làm theo.
Quanh quẩn một hồi lâu, Tú Tú là người cuối cùng xuất hiện để trang điểm cho Mộ Tiểu Tình.

Trước khi nàng ấy vẽ vời trên khuôn mặt nàng có hỏi qua ý kiến của Yến Thanh.

Bọn họ phối hợp cùng nhau rất tốt, Mộ Tiểu Tình vô cùng hài lòng.
Cách thời điểm diễn ra yến hội chỉ chưa đầy một nén nhang, mọi thứ đã xong xuôi.

Mộ Tiểu Tình vẫn luôn nhắm mắt để cho các nàng ấy vần vò, đoạn mở mắt ra ngắm nhìn mình trong gương, không nén được trợn mắt ngợi khen.
“Thật đẹp!”
“Nương nương cũng thấy rất đẹp sao?” Tú Tú cười mỉm.

Vẫn biết nương nương nhà mình rất đẹp, nhưng đúng là không có đẹp nhất chỉ có đẹp hơn.


Tú Tú luôn không vừa mắt với người ngoài như Yến Thanh, sau ngày hôm nay phải nhìn nàng ta bằng một ánh mắt khác.
Người này tuy rằng xuất phát điểm hành vi không đúng, nhưng gần một tháng qua Tú Tú theo dõi nàng ta thì thấy nàng ta là người thành thật chăm chỉ, nay lại phát hiện nàng ta có chút tài nghệ.

Dù sao bọn họ chu đáo vẫn không có mắt nhìn bằng người ta, người ta cũng tận tâm tận lực vì nương nương, Tú Tú nàng không ngại nhận thêm một người.
Thời gian không còn sớm, Tú Tú đỡ tay Mộ Tiểu Tình lên kiệu, căn dặn đám cung nữ Dục Chiêu cung chú ý không tạo ra động tác lớn làm ảnh hưởng đến cung khác, rồi cho khởi kiệu đi tới nơi tổ chức yến tiệc.
Bởi vì chỉ là một gia yến nhỏ, thế nên không thể tổ chức ở phòng yến hội Thiên điện.

Đi về phía Thượng cung, chếch phía đông hai tòa nhà có một tòa nhỏ gọi là điện Chiêu Dương, chuyên để tổ chức gia yến.

Mộ Tiểu Tình đến hơi muộn, trong điện các phi tần đều đã ngồi vào chỗ chờ đợi.
Mộ Tiểu Tình bước qua bậc tam cấp tiến vào nội điện, vị thái giám trẻ cao giọng thông báo sự có mặt của Hoàng hậu.

Đám phi tần đang ngồi trò chuyện đồng loạt đứng lên khom lưng hành lễ.

Dù Hoàng hậu có bù nhìn thì phép tắc vẫn là phép tắc.

Hoàng thượng sẽ không cho phép bất kỳ một phi tần nào làm trái quy tắc.
Mộ Tiểu Tình xuất hiện trước mắt đám đông, trong phòng liền vang lên từng trận hút khí.

Bọn họ vô cùng kinh ngạc, toàn bộ ánh nhìn chiếu tới trên người Mộ Tiểu Tình.

Hoàng hậu đang diện một chiếc váy kì lạ, nhìn thiết kế vô cùng mới mẻ đẹp mắt.

Phủ nội vụ đưa ra thiết kế này khi nào? Vì sao không nói cho các nàng cùng biết? Đây là muốn giữ món nghề để nịnh nọt Hoàng hậu hay sao? Một số người bực bội nghĩ.
Mộ Tiểu Tình bước từng bước tiến lên vị trí trung tâm, mỗi một lần sải chân khiến cho tà váy tung lên, với những chiếc váy thường khi này sẽ lộ ra rất nhiều khuyết điểm, thế nhưng chiếc xanh lục này lộ ra chỉ là tầng tầng vải trắng được xếp đặt khéo léo tinh xảo.

Giữa đường may bên hông còn điểm xuyết nơ trắng nhỏ xíu tựa như cánh hoa bung nở vô cùng duyên dáng.

Đám người trong phòng như bị mê hoặc nhìn theo, trong mắt đều là vẻ yêu thích lẫn với ghen tị.
Tiện nhân họ Mộ này đã xinh đẹp giống như yêu nữ rồi, vì sao còn ăn diện chói mù mắt như vậy? Muốn đem khí thế toàn bộ phi tần nơi này lấn át hay sao? Đám phi tần đồng thời nghĩ.
Ngay cả Tôn Lệ Trân, người vẫn luôn dành rất nhiều công sức chuẩn bị cho trang phục mỗi khi xuất hiện trước đám đông, ngày hôm nay giống mọi khi vấn một bộ tóc cầu kỳ, treo trâm ngọc vô cùng mỹ lệ, cũng không nén được ghen tị đến đỏ hồng hai mắt.

Tiện nhân này, vì sao nàng diện bao nhiêu phục sức vẫn không chói mắt bằng nàng ta? Bao nhiêu vàng bạc ngọc châu treo trên người lúc này, đứng bên cạnh nàng ta chỉ giống như trò hề.


Nếu không phải Hoàng thượng đã có lời, nàng thật muốn mặc kệ nàng ta bị người khác dày xéo đến chết, còn tiện tay đạp thêm mấy đạp.

Phẫn hận trong đáy mắt dần bị ép đi xuống.

Tôn Lệ Trân bước lên mấy bước, thân thiết đỡ tay Mộ Tiểu Tình, nói: “Tỷ tỷ, bọn muội chỉ đợi mỗi người thôi đấy.

Tỷ tỷ hôm nay thật là… dành rất nhiều thời gian trang điểm a~ Khiến cho bọn muội đều phải tấm tắc khen ngợi”
“Trân phi nói quá lời.

Bổn cung chỉ là sự vụ bận rộn, sau khi giải quyết xong mới có thể qua đây.

Nào có nhiều thời gian chăm chút gì đâu.

Các muội đừng có nịnh nọt bổn cung như vậy, khiến bổn cung kiêu ngạo thì không hay”, nói rồi liền mỉm cười có lễ, đặt mông ngồi ở chủ vị, phất tay về phía các phi tần.

“Mọi người đều ngồi đi.

Chỉ có mấy tỷ muội chúng ta, không cần đa lễ.”
“Hoàng hậu tỷ tỷ đã tới, kính mời các tỷ muội nhập tiệc.

Do thời gian gấp gáp, tứ phi chúng ta tổ chức nếu như có sai sót, rất mong các tỷ muội bỏ quá cho...”, Thục phi đại diện tứ phi lên tiếng, nói một tràng diễn văn mở đầu yến tiệc.

Tiết mục mở màn là vở kịch Bá vương biệt cơ, diễn tả khung cảnh Hạng vương chia tay cơ thiếp Ngu Cơ.

Vở kịch này bọn họ đã xem đôi lần, nhưng cảm xúc khi nào cũng dạt dào.

Thời điểm Ngu Cơ cướp kiếm tự vẫn, có phi tần không nén nổi xúc động rơi lệ.
Ở Định quốc vốn không có loại hình hí kịch này, Mộ Tiểu Tình lần đầu tiếp xúc liền yêu thích, mỗi lần yến tiệc đều sẽ chú ý nhất tiết mục xem diễn.

Vừa dùng bữa vừa xem hí, quả thực là thoải mái đến tận gót chân.
Một vở diễn không nhanh không chậm kết thúc, tuy rằng vẫn còn chưa thỏa mãn nhưng không thể cả đêm chỉ xem diễn.

Dù sao ngày này cũng là ngày các phi tần trong cung giao lưu, ai muốn trổ tài nghệ đều sẽ thể hiện vào đêm nay, đương nhiên người thể hiện không bao gồm các vị trên cao.

Không có Hoàng thượng, bọn họ không có hứng biểu diễn.
Người đầu tiên muốn biểu diễn là Thư quý nhân, nàng ấy có tài năng chơi đàn tranh rất giỏi.

Năm đó cũng nhờ tiếng đàn mà thu hút sự chú ý của Thánh thượng.
Thư quý nhân chạm nhẹ vào dây đàn phát lên từng tiếng tang tang.


Bàn tay với những ngón thon dài khẽ động, từng tiếng đàn lảnh lót theo đó tràn ra.

Cả đám người đều im lặng thưởng thức.

Khỏi phải nói tiếng đàn này hút người nghe thế nào, ngay cả Thánh thượng đã nghe qua bao nhiêu loại thanh âm mỹ miều cũng phải rung động.
Mộ Tiểu Tình im lặng đánh giá.

Thư quý nhân này nhan sắc bình thường, nhưng bởi vì bình thường mới khiến nàng ấy có vẻ bình dị gần gũi.

Nếu như coi những người khác là bông tường vi rực rỡ, thì nàng ấy là bông lan trắng tao nhã xinh đẹp.

Khi người ta ngắm các loài hoa khoe sắc đến mức nhức đầu mệt mỏi, sẽ tham luyến sự nhẹ nhàng mà hoa lan đem lại.

Hắn đó là lý do mà tiểu thư con nhà quan lục phẩm như nàng ấy có thể chiếm lấy một vị trí trong cung, Mộ Tiểu Tình nghĩ.

Tiếng đàn vang vọng khắp điện Chiêu Dương dần đến hồi kết, Mộ Tiểu Tình đương định vỗ tay tán thưởng thì đã có người nhanh tay hơn.

Những tiếng bang bang đầy hữu lực vang lên từ phía cửa điện thu hút sự chú ý của mọi người.

Nam nhân vận một bộ trường bào sẫm màu, đuôi mắt chứa nét cười tiến vào trong điện.
Mộ Tiểu Tình thấy rõ người đến, liền dẫn đầu đám phi tần đi tới hành lễ chào đón.

Hoàng thượng vẫn luôn bận rộn, không ngờ hôm nay lại có nhã hứng đến đây, khiến đám phi tần cả người vui vẻ rạo rực.
“Bệ hạ đã xong việc rồi sao? Nếu như rảnh rỗi, thiếp xin thay mặt chúng tỷ muội mời bệ hạ ở lại cùng tham gia yến tiệc”, Mộ Tiểu Tình lưu loát nói.

Tiếp xúc vài lần đã khiến nàng lờ mờ hiểu được tính cách nam nhân này.

Hắn tuy rằng lãnh bạc nhưng không phải người ưa cáu giận nổi nóng, vẻ mặt hắn lúc nào cũng lạnh nhạt, vui buồn không thể hiện, thế nhưng khi tức giận cũng không quá đáng sợ như trong tưởng tượng.

Ngược lại, phu quân này của nàng là kiểu ngoài lạnh trong nóng, chỉ có đôi chút nghiêm khắc.
Quả nhiên, phu quân cũng không nỡ phá hỏng mặt mũi của nàng.

Mộ Tiểu Tình vừa nói, hắn liền gật đầu đáp: “Hoàng hậu đã có lời, trẫm sẽ không chối từ.

Các nàng cần làm gì cứ tiếp tục, không cần để ý tới trẫm”.

Dứt lời liền tiến lên chủ vị.
Tú Tú lệnh cho cung nhân kê thêm một chiếc ghế.

Khung cảnh bấy giờ thành Hoàng thượng ngồi giữa, hai bên là Hoàng hậu và Hoàng quý phi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui