Mỗi người đều tự chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Chiêu Nghị ngắm nhìn từng đường nét tinh xảo trên thân chén trà, đột nhiên nói: “Ta chỉ muốn bảo hộ nàng ấy thật tốt.”
Lý Tử Mặc giật mình hồi thần, hai mắt lom lom nhìn hắn.
“Không phải yêu thích, chỉ là muốn bảo hộ nàng ấy.
Tử Mặc, hậu cung này bên ngoài xinh đẹp bên trong thối nát mục rữa.
Nàng ấy giống như… giống như đóa hoa sen nở giữa bùn lầy”.
“Ngài đã từng tiếp xúc qua sao?”
“Ngươi biết gì không? Hoa sen xinh đẹp chỉ để người thưởng thức, không phải để người độc chiếm.
Vả lại, chỉ người có tâm mới có thể thưởng thức”.
Hắn đem chén trà đặt trở lại bàn, ngả người dựa vào lưng ghế, mắt ưng híp lại, tiếng nói cũng nhỏ đi.
“Vào ngày đầu tiên gặp nàng ấy, ta liền biết mình không xứng.
Tử Mặc, ta một thân nhuốm máu tươi, một thân dơ bẩn, sao có thể khiến người như nàng cũng dơ bẩn theo”.
“Nhưng nàng ấy là thê tử của ngài”, Lý Tử Mặc khẽ nói, nhìn Chiêu Nghị lộ ra bộ dạng chế giễu chính mình, trong lòng y cũng khó chịu.
Chiêu Nghị cười nhạt nhẽo.
“Vì nàng là thê tử của ta, nên ta mới phải ghẻ lạnh nàng.
Chỉ có ghẻ lạnh nàng, ta mới có thể bảo hộ nàng chu toàn.
Tử Mặc… sự yêu thích của ta chỉ đem lại nguy hiểm cho nàng ấy”.
“Tử Mặc, ngoại trừ Cảnh Hiên, chỉ có ngươi là ta coi như huynh đệ trong nhà.
Cũng chỉ có giao nàng cho ngươi ta mới cảm thấy an tâm”.
Lý Tử Mặc thở dài.
“Lục gia thích nàng.
Ngài biết không?”
“Ta đương nhiên biết.
Cảnh Hiên vẫn luôn không che giấu sự yêu thích của nó trước mặt ta.
Nó từ nhỏ đã vậy, vô pháp vô thiên, thích gì cũng phải dành giật cho bằng được”
“Vậy…”
Chiêu Nghị nhìn vào khoảng không phía trước, hai mắt sáng rực kiên định mà rằng: “Ta không cho phép”.
Lý Tử Mặc khó hiểu.
“Tử Mặc, ta không dám chắc sự yêu thích của Cảnh Hiên kéo dài đến khi nào.
Nó trước giờ thích thứ gì đều phải có được, nhưng có được rồi sẽ chán, sẽ vứt bỏ.
Mà nàng ấy… nếu như ta buông tay lại để nàng ấy rơi vào tình cảnh như người kia… chi bằng buộc nàng ấy ở dưới mí mắt mình.
Ta tin rằng ta có thể bảo hộ nàng cả đời”.
Đêm đó Chiêu Nghị nằm mộng.
Hắn như trở lại cái hồi vô ưu vô lo bên cạnh mẫu phi.
Năm đó hắn 5 tuổi, hãy còn ngày ngày quấn lấy chân bà, nằm trong lòng bà nghe bà kể chuyện.
Chiêu Nghị nhớ những bài hát ru khiến hai mắt hắn mơ màng.
Mẫu phi có một giọng hát ngọt ngào, mỗi lần bà cất tiếng, cả không gian đều ngưng đọng, chim ngừng hót gió ngừng thổi, cây cối cũng lặng im.
Hà Thanh Dao, nữ nhi nhà tể tướng đương triều Hà Cảnh, thông minh mẫn tiệp, kiến thức sâu rộng, tài hoa vô tỷ.
Nhờ tư chất thông minh, nhanh nhẹn nên được Lữ Thái hậu yêu quý, mười lăm tuổi tiến cung hầu bên cạnh bà.
Trong một ngày hội thưởng mai tình cờ được Thánh thượng chú ý tới, liền trở thành sủng phi của ngài.
Chỉ trách phận hồng nhan vốn đã bạc.
Bà nhờ có nhà mẹ đẻ mà một bước lên phi vị.
Sau cũng vì nhà mẹ đẻ mà ngã đài.
Quan ngự sử ghi chép: Quan tể tướng Hà Cảnh, nhận được Thánh sủng nhưng tâm địa bất chính, tiếp tay cho tham quan lũng đoạn triều đình, làm hao hụt quốc khố, dân chúng đói khổ, tội ác tày trời.
Nay chứng cứ phạm tội đã đủ, Thánh thượng nghe lời oán thán của con dân, đem Hà Cảnh cùng bè lũ đều trừng trị thích đáng
Những ngày gần trung thu năm ấy mưa tầm tã.
Trong cung nhiều nơi bắt đầu trang hoàng để đón lễ, chỉ có cung của Đức phi là một mảnh hiu quạnh.
Chiêu Nghị chạy theo thái giám tới Ngự thư phòng, thấy mẫu phi của hắn đang quỳ ở trước cửa, cả người chìm trong màn mưa đêm lạnh lẽo.
Thân ảnh nữ nhân thon gầy yếu bệnh, khuôn mặt xinh đẹp tái xanh, cả người lung lay sắp đổ nhưng sống lưng lại thẳng tắp kiên định.
Hắn òa khóc.
Tiếng khóc tiểu hài tử như xé tan màn mưa, xen lẫn tiếng sấm chớp rầm rầm dữ dội.
Một tia chớp rạch ngang trời, hắn chạy tới ôm lấy cổ mẫu phi, xin bà mau trở về đi.
Thế nhưng mẫu phi không trở về.
Bà chỉ nhợt nhạt mỉm cười nói với hắn: Nghị nhi, ngoại tổ phụ con không có tội.
Mẫu phi muốn thay ông minh oan
Chiêu Nghị lắc đầu nhỏ, vừa khóc vừa lôi kéo bà.
Mẫu phi...ngoại tổ phụ chết rồi...!không cần nữa...!Mẫu phi, thực sự không cần nữa.
Thân hình nữ nhân lảo đảo, tiếng thở gấp cho thấy nỗi bàng hoàng đau đớn của bà.
Thế nhưng bà không ngã xuống.
Bà vẫn quỳ ở nơi đó, ánh mắt sáng rực nhìn hướng Ngự thư phòng mà rằng: Nghị nhi, mẫu phi nhất định trả lại trong sạch cho ngoại tổ phụ con.
Cả một đời ông ấy vì bệ hạ mà cống hiến sức lực...!không thể...!không thể chết một cách oan khuất như vậy.
Phụ hoàng con nhất định bị lũ người kia che mắt.
Ngài ấy vốn là một minh quân...!sao có thể xử oan người tốt.
Ái nhân ban sắc lệnh xử trảm thân sinh phụ thân, Hà Thanh Dao bà ở giữa, biết phụ thân oan khuất lại không có cách nào cứu trợ, nỗi đau này giống như từng đao từng đao khoét sâu vào lục phủ ngũ tạng, khiến bà lần đầu tiên trong đời cảm thấy bất lực đau đớn đến không thở được.
Tô Tử, ngươi mau đem Nhị hoàng tử trở về cho bổn cung
Tô Tử nghe lệnh liền tiến tới muốn đem Chiêu Nghị trở về.
Nhưng mẫu phi còn đang quỳ ở đó, hắn sao có thể trở về.
Con không về! Nếu mẫu phi quỳ ở đây không về...!vậy Nghị nhi cũng quỳ, nói xong liền đem thân thể bé nhỏ quỳ thụp xuống.
Hà Thanh Dao đau lòng đứa nhỏ, quở trách hắn làm càn, mắng hắn không nghe lời.
Thế nhưng Chiêu Nghị từ nhỏ đã ương bướng nhất định không chịu trở về.
Ngay lúc đó còn thốt ra lời mà một đứa nhỏ năm tuổi vốn không nghĩ được.
Mẫu phi thay ngoại tổ phụ cầu xin.
Nghị nhi cũng cầu xin.
Phụ hoàng thương con như vậy nhất định sẽ thay đổi ý định
Hà Thanh Dao ngạc nhiên nhìn hắn, hai mắt đỏ bừng.
Người bên ngoài đem phụ thân bà bôi bẩn, hài tử cũng bị vạ lây.
Ở nơi hậu cung này biết bao người ở bên nói lời bóng gió muốn sỉ nhục hài tử và bà.
Bà vẫn lo rằng hài tử sẽ vì thế mà cảm thấy hổ thẹn, sẽ ghét bỏ nhà ngoại, không ngờ...
Khóe môi chậm rãi câu lên một đoạn rất nhỏ, Hà Thanh Dao gạt đi dòng nước phủ đầy gương mặt đứa nhỏ, tuy rằng chẳng đến một giây sau nó lại đẫm nước.
Hài tử ngoan
Sau đó mẫu tử bọn họ cứ quỳ như vậy, quỳ từ khi trời còn mưa tầm tã đến khi tạnh hẳn.
Gió đêm thu lạnh lẽo thổi qua y phục sũng nước khiến bọn họ lạnh đến run rẩy, nhưng sống lưng kia không vì vậy mà trùng xuống.
Cuối cùng vẫn là thân thể đứa nhỏ chịu không được mà ngất đi.
Cánh cửa Ngự thư phòng vẫn luôn đóng chặt.
Hà Thanh Dao nhìn hài tử nhỏ bé nằm trong tay bà dần nóng lên, mắt phượng nhắm lại.
Một giọt lệ châu từ khóe mắt bà rơi xuống, rơi trên gò má đứa nhỏ rồi mất hút.
Lần nữa mở ra, trong mắt nào còn dáng vẻ yếu đuối.
Bà chậm rãi đứng lên, hai tay siết chặt đứa nhỏ, lãnh đạm quay lưng.
Hà Thanh Dao coi như đã bị bậc quân vương vô tình làm cho nản lòng thoái chí.
Cái gọi là ân sủng của đế vương chỉ mong manh như lọn tóc mây tùy thời đều có thể chặt đứt.
Nó đã từng khiến bà đắm chìm trong hạnh phúc, giờ lại khiến bà đau đớn tột cùng.
Vốn muốn cứ như vậy theo chân phụ mẫu rời khỏi kiếp sống khổ đau này, thế nhưng nếu như bà chết đi...!Nghị nhi của bà sẽ thế nào đây? Không còn mẫu phi quan tâm, không được phụ hoàng bảo bọc, một thân một mình cô độc trên thế gian này ư?
Đau lòng hôn lên gò má đứa nhỏ, tiếng nói dịu dàng trầm thấp ở bên tai Chiêu Nghị lặp đi lặp lại.
Nghị nhi...!mẫu thân chỉ có con, cũng chỉ còn mình con thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...